Chương 52: Không Gian Tù Lung!
“Mệnh Nguyên Đao Pháp!”
Bỗng chốc, cả hai cảm nhận được sức ép nặng nề từ nó phát ra, Tiểu Nguyệt cùng Lâm Thành trực tiếp bị đình trệ hoạt động, thân thể chẳng thể nào nhúc nhích được một chút. Sắc mặt Tiểu Nguyệt lúc này rơi vào hoảng hốt, trơ mắt nhìn mũi đao đang phóng tới chính mình, khí tức t·ử v·ong bao trùm lấy toàn bộ cơ thể.
Ngũ quan Lâm Thành lộ ra tia ngưng trọng, Vương Bát Khối liều mạng đánh bí pháp đã không tiếc tiêu hao thọ nguyên, uy lực không phải chuyện đơn giản. Cho dù Lưu Ngọc Trâm thời toàn thịnh cũng không dám chính diện đón đỡ, huống chi là hai người bọn hắn.
Mũi đao ẩn chứa trăm ngàn cân lực lượng, ngay cả không khí cũng bị cắt rách làm hai, còn kèm theo tiếng rít gào bén nhọn đâm sâu vào bên trong linh hồn.
Lâm Thành cố trấn tĩnh bản thân mình một lúc, ánh mắt lăng lệ sát khí nồng đậm nhắm chặt vào Vương Bát Khối.
Vương Bát Khối bên này sau khi đánh ra bí pháp kia, cơ thể hoàn toàn hư thoát khiến cả người hắn mềm nhũn xuống, tựa lưng vào hai tên Gột Rửa cảnh bên cạnh mệt mỏi thở dốc, dung nhan cùng mái tóc chỉ trong chốc lát trở nên trắng toát, lộ ra già nua hơn hẳn.
Trong lòng Vương Bát Khối tràn đầy tự tin, bí pháp này có thể đem Tiểu Nguyệt cùng Lâm Thành nhẹ nhõm chém g·iết, nhưng khi hắn cảm ứng được sát khí nồng đậm từ đối phương đang khóa chặt bản thân, một cỗ sợ hãi không tên dâng lên từ bên trong sâu thẳm linh hồn
Vương Bát Khối hoảng hốt nhìn vào Lâm Thành, từ trong con ngươi đen láy kia, không ngờ lại nhìn thấy được viễn cảnh kinh khủng một màn.
Bên trong con ngươi của Lâm Thành vậy mà ẩn chứa vô số oán niệm cùng sát khí của n·gười c·hết, dày đặc đến nỗi khiến cho một kẻ như hắn phải sợ hãi tột đỉnh. Thậm chí còn hiển hiện ra bên ngoài cơ thể, màu đen lẫn màu máu bao phủ toàn bộ vùng trời rộng lớn, con ngươi của Vương Bát Khối trợn trừng mở lớn, run lẩy bẩy không tin vào chính mình nhìn thấy trước mắt.
Sát khí của Lâm Thành nhiều đến nỗi phương viên trăm dặm xung quanh bị che lấp hoàn toàn ánh sáng. Nhưng Vương Bát Khối lại không biết, chỉ có bản thân hắn mới nhìn thấy rõ huyễn tượng phát ra, còn lại không có ai cảm nhận được.
Thấy Vương Bát Khối bị dọa cho c·hết lặng, Lâm Thành ngay lập tức khởi động toàn bộ lực lượng, tập trung vào trên thân chổi. Cửu sắc linh nguyên cuồn cuộn dung nhập vào binh khí trong tay, bởi vì phẩm cấp của cây chổi này chỉ là hạng phổ thông, cho nên không thể nhận thêm nhiều linh nguyên lực lượng, thân chổi thoáng chốc đã xuất hiện từng tia rạn nứt.
Răng Rắc!
“Không ổn! Còn chưa đủ lực lượng để đánh ra, hy vọng có thể cầm cự thêm một chút xíu!”
Cảm giác thân chổi sắp nổ tung, trong lòng hắn nôn nóng vô cùng, nếu cây chổi này bị hủy, tính mạng liền gặp nguy!
Cùng với đó, linh nguyên trong thể nội Lâm Thành đang bị rút khô nhanh chóng, hầu như đã đạt tới tận cùng.
Cây chổi trong tay tiếp nhận lực lượng linh nguyên hùng hậu, trên thân tỏa ra từng vầng hào quang sáng chói. Lâm Thành tự nhiên cũng cảm ứng được bước cuối cùng hoàn tất, ngay lập tức quát lớn một tiếng, cây chổi trong tay tựa như cung đã lên dây, phóng nhanh đến vị trí Vương Bát Khối.
“Phi Thiên Chổi!”
Vèo!!!
Chỉ nghe một tiếng xé gió vang lên, tốc độ lại vô cùng nhanh thậm chí có thể sánh ngang với tốc độ ánh sáng.
“Khốn kiếp! Chỉ muốn dùng cây chổi giẻ rách đó để đánh ta?” Vương Bát Khối không khỏi tức giận chửi rủa một tiếng.
Đùng…
Chiêu thức vừa đánh ra ngay lập tức v·a c·hạm với mũi đao của Vương Bát Khối, kèm với đó là một t·iếng n·ổ lớn vang lên, khiến cho mấy cái t·hi t·hể nằm bên dưới bị chấn đến không còn nguyên vẹn, trực tiếp nổ tung thành vô số mảnh nhỏ, hóa thành đám mưa máu rơi đầy trời.
Vương Bát Khối kinh hãi trợn to mắt, bí pháp của hắn vậy mà b·ị đ·ánh nổ? Thanh đao sắc bén cũng vì vậy mà hư hỏng hoàn toàn, chỉ còn lại mỗi chuôi đao bên dưới.
Vương Bát Khối muốn tỏ ra tiếc nuối, đã nghe một tiếng trầm thấp vang lên bên tai.
Phốc!!!
Chỉ trong phút chốc hoàn hồn, hắn mới cảm giác được chính mình bất cẩn, chẳng biết từ lúc nào lồng ngực của hắn đã bị cắm bởi một cây chổi tầm thường, máu tươi theo đó tràn ra bên ngoài, cơn đau cũng dần dần truyền đến đại não. Hắn kh·iếp sợ đến toàn thân run rẩy, không dám tin lẩm bẩm.
“Không… Không thể nào!”
Nhìn kỹ lại, trước người vẫn còn hai tên thị vệ che chắn, bọn hắn cũng đồng loạt bị xuyên thủng lồng ngực trực tiếp bị g·iết c·hết, cả hai thẳng tắp ngã rầm xuống đất.
Vương Bát Khối kinh khủng nhìn về phía Lâm Thành, trong mắt không giấu nổi sự sợ hãi, kèm theo một tia khó hiểu.
Hắn không rõ Lâm Thành vốn có tu vi yếu như vậy, tại sao có thể đánh ra chiêu thức mạnh mẽ như thế? Trực tiếp miếu sát Tạo Đan cảnh tam trọng!
“Nổ!”
Bên này, cơ thể Lâm Thành hoàn toàn mệt nhọc thả người ngồi bệt xuống đất, băng lãnh ánh mắt nhìn về phía Vương gia cao thủ, trầm giọng quyết.
Đùng!!!
“Không….”
Giọng nói của hắn vừa dứt, cây chổi đang ghim trong ngực Vương Bát Khối trực tiếp bị nổ tung. Vương Bát Khối chỉ kịp hét lớn một tiếng không cam lòng, thân thể đã nổ thành vô số mảnh nhỏ, đến c·hết không thể c·hết lại.
Vương Bần sau khi chứng kiến Vương Bát Khối c·ái c·hết, chợt cảm thấy da đầu tê dại, trong lòng đối với đám người thần bí này cảm thấy sợ hãi hơn bao giờ hết.
Giờ khắc này hắn chẳng còn một chút nào ý chí chiến đấu, trong lòng chỉ nghĩ cách thoát khỏi nguy hiểm.
Chỉ thấy hắn hai tay kết ấn, nguyên khí màu nâu thực thể liền trở nên hóa vô hình.
Lưu Ngọc Trâm nhìn thấy hắn động tác, đại não có chút không hiểu. Nhưng Lâm Thành thì lại khác, hắn tự nhiên hiểu được Vương Bần muốn làm gì. Không khỏi nghiêm nghị nói.
“Là Không Gian Giam Cầm!”
“Không gian giam cầm?” Lưu Ngọc Trâm càng thêm mờ mịt không hiểu.
Chưa kịp đợi nàng phản ứng, Vương Bần đã hoàn thành xong pháp quyết, ngay lập tức hét lớn một cái, lập tức đánh ra một chưởng lên trời cao.
“Không Gian Tù Lung!”
Ầm… Ầm…
Chưởng pháp Vương Bần vừa ra, trên bầu trời liền hóa thành một lồng giam bằng kính trong suốt, bốn người Lâm Thành ngay lập tức bị khóa chặt, ngay cả đám thuộc hạ của Mộc gia cũng tương tự.
Ngoại trừ Vương Bần, không có ai có thể di chuyển được!
“Quả nhiên! Xem ra Vương gia cùng Tu Chân giới Thiên Địa Hội có liên quan!” Lâm Thành sắc mặt hiện rõ thâm trầm, thầm nghĩ.
“Ta không thể nào di chuyển được!” Tiểu Nguyệt một phen kh·iếp sợ, kinh hãi nói.
“Hắn muốn làm gì?” Lưu Ngọc Trâm dung nhan lộ ra từng tia ngưng trọng, lạnh lẽo nhìn Vương Bần ở đối diện.
Nếu Vương Bần muốn ra tay g·iết những người khác, nàng cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn, bởi vì bản thân không có khả năng phá hủy không gian tù lung!
Vốn nghĩ Vương gia cao thủ định cầm chân nàng một hồi để giải quyết mấy người bên cạnh, chỉ là không ngờ tới, sau khi hắn ném ra không gian tù lung, cũng không có ý định truy g·iết, mà ngay lập tức nhún người nhảy ra khỏi phạm vi, vắt chân lên cổ bỏ chạy.
Lưu Ngọc Trâm, Tiểu Nguyệt cùng Lâm Phúc nhìn một màn không khỏi giật mình kinh ngạc.
Hắn bỏ chạy?
Đám thị vệ của Mộc gia cũng là một phen chấn kinh, Tạo Đan cảnh cứ thế chạy mất dép?
Lâm Thành ngược lại cười nhạt, hắn tự nhiên rõ ràng, Vương Bần đánh ra Không Gian Giam Cầm chính là đã đem chân khí nhỏ bé tiêu hao sạch sẽ.