Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Cổ Linh Thiên Tôn

Chương 37: Ngươi Cũng Là Tạo Đan Cảnh?




Chương 37: Ngươi Cũng Là Tạo Đan Cảnh?

Lưu Ngọc Trâm nhàn nhạt liếc mắt nhìn Tiểu Nguyệt một chút, sau đó chậm rãi nói.

"Hiện tại không thể ra tay trong thôn, phải chọn thời điểm dụ hắn ra ngoài rồi tính!"

"Tốt! Tạo Đan cảnh tam trọng ta nghĩ tiểu thư có thể đối phó được hắn!" Tiểu Nguyệt nghe vậy ngay lập tức cảm thấy vui mừng, dọc đường con ruồi cứ vờn quanh làm cho nàng cảm thấy vô cùng bực bội, nàng đợi chính là cơ hội này để đem hắn đánh cho hả dạ.

"Khoan! Ta cảm ứng được khí tức hắn ở đâu đây!" Đột nhiên, Lưu Ngọc Trâm bất ngờ ra hiệu một cái, thật sâu nhíu mày, trầm giọng lên tiếng nhắc nhở.

"Là hắn?" Tiểu Nguyệt cũng cảm nhận được tia khí tức này, thần tình trở nên sửng sốt.

"Thời điểm tốt! Tiểu Nguyệt cùng ta đi ra ngoài!" Ngữ khí của Lưu Ngọc Trâm trở nên lạnh lùng, ngay lập tức đứng dậy chậm rãi đi ra khỏi phòng, toàn bộ nét mặt lẫn cảm xúc nhanh chóng thay đổi trở lại trạng thái bình thường, không có chút nào biểu lộ.

Tiểu Nguyệt liền gật đầu một cái, thần thái tự nhiên đi theo phía sau Lưu Ngọc Trâm.

Cách đó không xa, một lão nhân già nua tầm sáu bảy mươi tuổi, giả dạng thành một gã ăn mày rách rưới ngồi bệt vào một góc. Sau khi nhìn thấy Lưu Ngọc Trâm rời đi khỏi phòng, hắn bỗng có chút kinh ngạc.

"Mới đó đã rời đi rồi? Chẳng lẽ đang vội việc gì?"

Nghĩ xong hắn liền đứng dậy nhanh chóng đuổi sát theo phía sau nàng, lý do Vương Vũ chậm chạp không ra tay, chính là muốn tìm thời cơ dụ Tiểu Nguyệt rời khỏi, một mình g·iết c·hết Lưu Ngọc Trâm. Ngoại trừ hắn ra vẫn còn một tên Tạo Đan cảnh tam trọng khác nữa, chỉ là người này vẫn chưa thấy chạy đến, cho nên hắn mới trì hoãn theo dõi một hồi, đợi tên kia chạy tới sau đó ra tay.

"Tên kia làm ăn kiểu gì chậm chạp như vậy?" Vương Vũ nghĩ đến bỗng có chút buồn bực nói, nhưng bước chân vẫn không có chậm lại, càng thêm gia tốc đuổi theo.



Điều làm hắn kinh ngạc chính là, bản thân tu vi mạnh mẽ như vậy, đặt ở Thạch Thành này cũng được coi là cao thủ số một số hai, tại sao hắn đuổi theo lâu như vậy, vẫn không có đuổi kịp hai nữ nhân kia?

Nghi hoặc thì nghi hoặc, Vương Vũ vẫn phải tiếp tục dựa theo dấu vết truy đuổi sát ở phía sau. Tầm mười phút hơn, Vương Vũ đã chạy ra khỏi thôn trang vài cây số, tiến thẳng về khu vách đá cao lỏm chỏm.

Bỗng nhiên hắn không còn cảm ứng được khí tức của hai nữ nhân kia đâu nữa, bước chân đột nhiên dừng lại, sắc mặt càng thêm trầm xuống, khó hiểu tự hỏi.

"Người đâu?"

Hắn kinh ngạc đảo mắt nhìn xung quanh vài vòng, phát hiện ngoại trừ bốn phía đều là vách núi cùng cây cối ra, không hề phát hiện bóng dáng của một ai tồn tại.

"Không ổn! Các nàng đã phát hiện ra ta rồi, có lẽ đã chạy trốn, phải mau chóng quay ngược trở lại không thể để hai người chạy thoát được!"

Vương Vũ dường như hiểu ra cái gì, vội vã muốn quay người trở lại chạy trở về truy tung, trong lòng thầm kêu hai tiếng không ổn, nếu Lưu Ngọc Trâm chạy thoát, kế hoạch sau này sẽ khó có thể hoàn thành! Hắn càng hận cái tên khốn kia, nếu Vương Thừa khốn kiếp không chậm trễ thời gian, thì làm sao để nàng ta chạy thoát khỏi tay cơ chứ?

"Ngươi đang muốn tìm chúng ta hay sao?"

Ngay lúc Vương Vũ vừa quay người lại, một âm thanh băng lãnh đột nhiên vang lên, khiến cho hắn giật thót mình một cái, nhanh chóng nhảy lùi về sau vài bước, ánh mắt cẩn thận đề phòng xung quanh.

Trước mặt liền xuất hiện hai dáng người thướt tha, dung nhan xinh đẹp tựa như tiên nữ đang nhìn hắn bằng ánh mắt lạnh lẽo.

Vương Vũ kh·iếp sợ một lúc, sau đó nhận thấy thì ra là Lưu Ngọc Trâm cùng Tiểu Nguyệt, hắn lúc này mới thở phào một hơi nhẹ nhõm, cười nhạt nói.



"Tưởng ngươi chạy thoát rồi chứ? Không ngờ vẫn còn ở đây xuất hiện!"

"Ngươi là người của Vương gia?" Giọng nói không có chút nào cảm xúc từ Lưu Ngọc Trâm phát ra, tựa như rơi vào hầm băng một dạng.

"Cái này quan trọng sao? Nên nhớ các ngươi hiện giờ chỉ là cá nằm trên thớt mà thôi!" Vương Vũ cũng không có trực tiếp thừa nhận, chỉ kêu ngạo lên tiếng.

"Cho ngươi ba giây để nói! Bằng không thì…" Lưu Ngọc Trâm giọng không cảm tình, lời lẽ dứt khoát.

"Ha ha ha… Ngươi là đang ra lệnh cho ta? Tiểu oắt con, ngươi hôm nay liền c·hết sẽ không dễ chịu!"

Vương Vũ giống như nghe được chuyện hài bỗng nhiên phá cười lên, âm thanh lạnh lùng nói.

"Một!" Lưu Ngọc Trâm liền đếm.

"Hừ! Đừng tưởng có Tạo Đan cảnh nhị trọng thủ hộ liền muốn khinh thường người khác, đối với ta chỉ là đám trẻ con mà thôi!" Vương Vũ cười lạnh nói.

"Hai!" Nàng vẫn cứ tiếp tục đếm, mà Tiểu Nguyệt ở bên cạnh cảm thấy thật sự kích thích, y muốn xem xem tiểu thư sẽ trong vòng mấy giây hạ gục hắn?

Vương Vũ vẫn thản nhiên không thèm để ý đến, nhếch mép cười lạnh.

"Ba!" Dứt lời, Lưu Ngọc Trâm trong lòng chợt khẽ động, ánh mắt sắc lạnh nhìn về Vương Vũ, trong tay ngay lập tức xuất hiện một thanh trường kiếm dài tám tất, chuôi kiếm được chạm khắc tỉ mỉ, nhìn qua cũng có thể cảm giác vô cùng sắc bén cùng đẹp đẽ hình dáng.



Vương Vũ lộ ra tia kinh ngạc, chưa kịp đợi hắn phản ứng, đã thấy Lưu Ngọc Trâm sưu một tiếng xé gió. Thanh kiếm trong tay nắm chặt một lúc, dùng tốc độ cực kỳ nhanh lao đến, đường kiếm sắc bén chém thẳng rạch ra một đường trong hư không, nguyên khí bàng bạc màu hồng nhạt t·ấn c·ông vào đối thủ đối diện tựa theo hình vòng cung.

"Bán Nguyệt Trảm!" Lưu Ngọc Trâm hét lớn một tiếng, lực lượng mạnh mẽ khiến cho Vương Vũ kinh hãi thất sắc, ánh mắt tràn ngập kh·iếp sợ nhìn nàng bật thốt lên.

"Ngươi… Ngươi cũng là Tạo Đan cảnh tam trọng?"

Mộc gia khốn kiếp, báo tin cho bọn hắn hoàn toàn sai, không phải nói chỉ một Tạo Đan nhị trọng là Tiểu Nguyệt hay sao? Tại sao Lưu Ngọc Trâm cũng là Tạo Đan vậy? Mà lại còn là tam trọng cảnh giới, cùng với hắn ngang hàng cấp bậc!

Hắn cảm thấy trong lòng cực độ phẫn nộ, đợi hoàn thành cái này nguy cơ, liền trở lại xử lý đám người Mộc gia!

Vương Vũ hít sâu một hơi sợ hãi, vội vàng rút ra thanh trường kiếm cùng nhau đối đầu, khí tức màu xanh nước biển phóng ra ngoài cơ thể, nâng kiếm đối chiến Lưu Ngọc Trâm.

"Hải Diệt Kiếm!"

Keng!!! Ầm… Ầm…

Hai lực lượng nguyên khí v·a c·hạm vào nhau, nhanh chóng triệt tiêu hóa thành vô số pháo hoa bay đầy trời. Lưu Ngọc Trâm một kích không thành cũng không có lộ ra hụt hẫng, liền tiếp tục vung kiếm chém tới.

Mà Vương Vũ bên này bước chân chợt lui một bước, dư lực mạnh mẽ đã đẩy bản thân trở ngược về sau, hiển nhiên thực lực của hắn vẫn còn yếu hơn Lưu Ngọc Trâm một bậc, mặt mũi Vương Vũ giờ khắc này cảm thấy vô cùng khó coi.

Hắn không ngờ Lưu Ngọc Trâm lại khó đối phó như vậy, nếu Tiểu Nguyệt bên cạnh nhảy vào e là khó có thể chống đỡ nổi. Nội tâm hắn càng thêm gấp gáp cùng lo lắng, chỉ hy vọng tên Vương Thừa mau chóng chạy đến, bằng không cái mạng già này liền khó giữ!

Tại trong bóng tối phía xa, Vương Thừa chứng kiến một màn trong lòng càng thêm kh·iếp sợ, Lưu Ngọc Trâm chỉ mới mười tám mười chín tuổi, tu vi đã biến thái như thế! Không biết thế lực nào đã bồi dưỡng ra yêu nghiệt như vậy? Nếu nàng thiên tư yêu nghiệt liền không thể để cho nàng tiếp tục phát triển xuống dưới, nếu không cả Vương gia sẽ mất ăn mất ngủ.

"Lưu Ngọc Trâm, lão già ta công nhận ngươi thiên tư yêu nghiệt, nhưng muốn đem ta g·iết c·hết thì còn lâu lắm!" Vương Vũ một bên xuất kiếm, một bên mở miệng cười nhạo nàng, hắn là muốn thừa cơ nàng phân tâm dùng một kiếm xử lý.