Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Cổ Linh Thiên Tôn

Chương 36: Dùng Căn Nguyên Trị Thương.




Chương 36: Dùng Căn Nguyên Trị Thương.

Linh Thể không phải là cảnh giới, mà chỉ là rèn luyện cộng thêm giúp kinh mạch cùng thân thể trở nên cứng cáp hơn nhiều lần.

Suy nghĩ xong xuôi, hắn nhanh chóng tiến nhập vào bên trong thức hải, đem căn nguyên kích phát đi ra, tâm thần dán chặt vào khúc gỗ màu xanh ở bên trong cùng với nó câu thông. Chớp mắt từng luồng nội lực mạnh mẽ bùng phát lan khắp cơ thể, đem Lâm Thành gây choáng một hồi, cảm giác bên trong thể nội vang lên từng tiếng đoàng đoàng cự lực, Lâm Thành sắc mặt đột nhiên đen lại, hắn vội vã dùng tâm thần điều khiển nguồn nội lực di chuyển đến mười một kinh lạc.

Nếu như hắn không khống chế kịp thời, giờ khắc này Lâm Thành đã tu ra Nhục Thân, trở thành người Tu Nguyên rồi!

"Nội lực này thật mạnh! Đúng là bỏ quên mười năm không hề uổng phí! Lại may mắn để cho ta dùng nó hưởng dụng!" Lâm Thành vui sướng thầm nói.

"Cũng nên rèn luyện kinh mạch đầu tiên!" Nói xong, hắn nhanh chóng điều khiển nội lực màu xanh xông thẳng vào kinh lạc xa nhất, nội lực giống như thác nước mạnh mẽ dội thẳng vào bên trong, khiến cho tâm thần Lâm Thành không khỏi lắc lư vài cái.

Nguồn nội lực không ngừng tạo ra áp lực lớn mạnh, áp suất không thể nói là nhỏ, tương tự đem một ngọn núi đè lên đầu hắn vậy!

Thì ra rèn luyện Nhục Thân lại khổ như thế! Lâm Thành không khỏi cảm thán nghĩ.

Nhưng lại không biết, cách hắn tu luyện khác biệt hoàn toàn với Tu Nguyên, bọn họ dùng nội lực trực tiếp rèn luyện toàn thân, không hề dùng để xây dựng kinh mạch, cũng chẳng thể có bao nhiêu cảm giác áp bách nặng nề.

Còn Lâm Thành thì khác, dám đem nội lực rèn luyện kinh mạch trước tiên, kinh mạch vốn yếu ớt nội lực mạnh như vậy đánh vào không đau đớn mới là chuyện lạ! Hiển nhiên Lâm Thành dám đem nó xây dựng chính là đã trải qua Khai Mạch, cho nên dù có đau đớn vẫn không thể làm kinh mạch thương tổn.

Trải qua năm phút đồng hồ, kinh mạch đầu tiên đã bị căn nguyên rèn luyện hoàn tất, kinh mạch lúc này liền bao trùm một màu xanh nhàn nhạt, Cùng với đó bên ngoài thân thể hắn xuất hiện một luồng sáng mộc hệ xông thẳng l·ên đ·ỉnh đầu, tạo thành một tấm màng chắn thần bí.



Một con muỗi bỗng chốc bay ngang qua trong phạm vi, liền bị nội lực chấn cho nát vụn!

Lâm Thành cực độ kh·iếp sợ, hắn không ngờ lại mạnh đến biến thái như vậy, nếu đem toàn bộ mười hai đầu kinh lạc rèn luyện thì sao? Chẳng lẽ nói, cho dù Thải Độc cảnh ở nơi này cũng không làm tổn thương được hắn?

Nghĩ đến đây, Lâm Thành cảm thấy huyết dịch sôi trào, ngay lập tức bắt tay vào thuế biến các kinh mạch kế tiếp, vẫn là cách như cũ, dùng nội lực dội vào kinh mạch!

Trong ngày hôm đó, bên ngoài thân thể của Lâm Thành liên tục phát ra từng tia ánh sáng, dần dần trở nên rõ ràng hơn đôi chút.

"Hô! Hoàn thành mười một chu thiên, đúng là quá tàn nhẫn!" Lâm Thành thở hắt một cái mệt nhọc, trải qua mười một lần thuế biến, khiến hắn quên mất cái cảm giác đau đớn.

Cơ thể lúc này ẩn chứa sức mạnh mạnh mẽ, tùy tiện một quyền đi qua có thể đánh ra hơn ngàn cân cự lực, đổi lại Thông Linh cảnh trước kia không thể nào nhẹ nhõm như vậy.

"Cũng nên kiểm tra và chữa trị kinh mạch còn lại."

Lâm Thành khẽ nói, tại kinh mạch này bởi vì sử dụng bí pháp đã làm cho nó tổn thương nặng nề, bên trong hoàn toàn bị khô héo không thể tiếp nhận nguồn Linh Nguyên mới, tựa như hắn đã phế đi một đoạn kinh lạc vậy, cần phải nhanh chóng chữa trị kịp thời, nếu không sau này hắn không thể tu luyện.

Nghĩ xong hắn liền bắt tay vào làm, căn nguyên lúc này đã không còn phát tán ra nội lực, Lâm Thành muốn đem nó luyện hóa để chữa trị kinh mạch.

Tinh thần lực chớp mắt mở rộng đem căn nguyên bao phủ thêm lần nữa, thấm sâu vào bên trong chậm rãi phân hóa khúc gỗ, chỉ trong chốc lát khúc gỗ căn nguyên liền bị phân tách ra thành vô số phần nhỏ. Lâm Thành cũng không có dừng lại, đem toàn bộ chúng chuyển đến đoạn kinh mạch bị tổn thương, dùng nó gột rửa lại một chút.



Căn nguyên lúc này đã không còn hình dáng ban đầu, chỉ còn vô số hạt cát nhỏ li ti mà thôi, theo thần lực điều khiển xuống dưới, vô số hạt nhỏ căn nguyên ngay lập tức dung hòa cùng kinh mạch, đem kinh mạch này phục hồi dần dần.

Lâm Thành có cảm giác chính mình sắp sửa khôi phục tu vi!

Không biết trải qua bao lâu, thương thế cuối cùng cũng hoàn toàn khôi phục, Lâm Thành cảm thấy trong cơ thể tràn đầy năng lượng, hiện giờ không vội đi đột phá Thông Linh cảnh chỉ là vì để kinh mạch này ổn định cứng cáp một hồi, sau đó tiến cấp cũng không muộn.



Tân Lâm thôn cách Thạch Thành mười cây số, nơi này vốn từng là địa phận của Thạch Thành bên trong, nhưng vì dân số ở đây khá ít ỏi cùng với khoảng cách xa xôi, liền đem nó đẩy ra ngoài một mình, trở thành thôn trang nghèo nàn nhất trong mấy khu vực lân cận.

Có điều Tâm Lâm thôn cũng sở hữu một lô khoáng sản nhỏ, thuộc quyền sở hữu của Lưu gia, nhờ lô khoáng sản này mà hai mươi hộ gia đình tại Tân Lâm thôn mới có công ăn việc làm ổn định.

"Tiểu thư, ta cảm giác có người theo dõi!"

Bên trong một căn phòng trọ nhỏ, giọng của Tiểu Nguyệt đột nhiên vang lên.

"Ta cũng cảm giác được, là một cao thủ Tạo Đan!" Lưu Ngọc Trâm gật đầu, sắc mặt ngược lại có chút bất ngờ.

Dọc đường từ Thạch Thành đi tới Tân Lâm thôn, tên kia cứ như vậy bám riết không buông, động thái vô cùng khác lạ, làm cho các nàng không khỏi hoài nghi với thân phận của hắn.



Lưu Ngọc Trâm vốn đến đây là muốn gặp một người, sau đó liền trở về Lưu gia, không ngờ lại có một kẻ ẩn nấp sau lưng, ẩn ẩn tỏa ra sát khí như có như không. Đối với kẻ đến không thiện này, Lưu Ngọc Trâm liền không có đem hắn kéo ra mặt, chỉ muốn xem xem tên kia muốn làm gì tiếp theo.

"Tiểu thư! Tên này thật đáng ghét, cần ta đem hắn ra g·iết không?" Tiểu Nguyệt ở bên cạnh không chịu nổi, tính khí nóng nảy nói.

"Ngươi đánh không lại đâu! Hắn thực lực là Tạo Đan cảnh tam trọng! Muốn g·iết hắn cũng không dễ dàng gì." Lưu Ngọc Trâm chợt cười một cái, nhẹ nói

"Nhưng mà cứ để hắn như vậy theo chúng ta hay sao? Phiền c·hết đi được!" Tiểu Nguyệt tỏ ra khó chịu, sau đó lại tò mò hỏi nàng.

"Tiểu thư, người nói xem tên kia là do ai phái đến? Là thuộc hạ của Nhân Hoàng hay sao?"

Nghe vậy, Lưu Ngọc Trâm liền lắc đầu, khẳng định nói.

"Không phải Nhân Hoàng! Chúng ta cũng không có cái vinh dự để bọn hắn phái người tới á·m s·át!"

"Vậy là ai đâu?" Tiểu Nguyệt vò đầu bứt tai nghĩ ngợi một hồi.

"Hẳn là người của Vương gia, bọn họ muốn đem ta g·iết trước tiên tránh gây hậu hoạn sau này! Chắc là Mộc, Vương hai nhà đã biết được ta dò ra kế hoạch của bọn chúng, cho nên cử người diệt đi một đối thủ!"

Lưu Ngọc Trâm trầm ngâm nói, đôi mắt đẹp liền nhíu lại, một cỗ không giận mà tự sinh bộc phát.

Vương gia kế hoạch, nàng đương nhiên đã dò ra được một vài chi tiết quan trọng, chỉ cần bọn hắn dám ra tay diệt Lưu gia, Lưu Ngọc Trâm sẽ không ngại dùng toàn bộ thực lực của minhg đem Mộc gia xóa sổ khỏi Thạch Thành, Vương gia cũng vì vậy mà tổn thương nặng nề!

"Vương gia? Cái gia tộc này dám cho người á·m s·át chúng ta, đúng là quá khốn nạn!" Tiểu Nguyệt tức giận nói.