Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Cổ Linh Thiên Tôn

Chương 27: Hắc Y Nhân.




Chương 27: Hắc Y Nhân.

Tiếp đến hắn cần đi tìm Lưu Ngọc Trâm nhờ mấy cái vấn đề, ngẫm nghĩ một lúc, liền đứng dậy rời đi khu rừng tiến thẳng về Lâm gia thư phòng.

Dọc đường trở lại, Lâm Thành không có phát hiện ra điều bất thường nào, mà lúc hắn rời đi không lâu, một bóng người mặc áo đen từ bên trong Lâm gia dùng tốc độ nhanh nhất chạy qua đây, bởi vì mang bịt mặt không thể nhìn rõ dung mạo của hắn như thế nào.

Sau khi đến nơi Lâm Thành từng ngồi, người này bỗng nhiên khựng lại một chút, lông mày khẽ nhíu lại hiện rõ sự kinh ngạc cùng nghi hoặc, khàn khàn giọng nói.

"Hửm? Nơi này từng có người luyện đan?"

"Ngửi mùi hương xem ra không phải đan dược cấp thấp bình thường! Rốt cuộc trong Lâm gia ai có khả năng là cao thủ Đan Sư?"

Nghi hoặc một lúc, càng nghĩ hắn càng cảm thấy đầu óc mơ hồ, hắn vội lắc lắc đầu mệt nhọc nói.

"Chuyện này trở lại rồi tính sau!"

Nói xong hắn ta dùng tốc độ nhanh nhất chạy thẳng về phía tây, chỉ vẻn vẹn mười phút, liền xuất hiện bên ngoài Lâm gia cách hai cây số.

Gã áo đen quan sát xung quanh một lúc, sau đó nhún người nhảy vọt lên cây cổ thụ gần đó, chỉ hai ba đợt liền muốn leo đến đỉnh, lần này hắn yên lặng đứng tại một chỗ, dường như đang chờ đợi ai đó.

"Mới nửa tháng mà khinh công của ngươi đã có tiến bộ rồi!"

Qua một lúc sau, một âm thanh kinh ngạc chợt vang lên, gã áo đen liền nhanh chóng nhìn về nơi phát ra âm thanh, chỉ thấy từ đằng xa xuất hiện một người đang không ngừng đạp cây lướt tới.



Người này tầm năm sáu mươi tuổi, thân hình gầy guộc nhưng nhìn qua lại rất có lực lượng, hắn mặc y phục màu bạc, sau lưng còn mang theo một thanh trường thương dài một mét chín. Chỉ thấy hắn ta nhảy từ cành cây này sang cành cây khác, cước bộ vô cùng trầm ổn.

"Ngươi cũng không kém ta là bao!" Giọng nói khàn khàn từ gã áo đen truyền ra, âm thanh tựa như địa ngục u minh, bên trong lời nói còn ẩn chứa lời châm chọc.

Trung niên kia ngay lập tức đáp lên cành cây của gã áo đen đang đứng, hai người đứng cách xa nhau chỉ vài mét, đối với lời mỉa mai của gã hắn lại không có để trong lòng, chỉ hiện lên một nụ cười đắc ý nói.

"Điều này còn phải nói sao? Ta theo chủ tử từ lâu, thực lực đương nhiên cũng phải có tiến bộ!"

Gã áo đen không khỏi hừ lạnh một tiếng, hiển nhiên cảm thấy không vui, hắn dầu gì cũng là thuộc hạ của tên kia, so với tên trước mặt này mạnh hơn nhiều, chỉ là không biết vì lý do gì chủ tử lại ưu tiên hắn ta, nghĩ đến lại cảm thấy khó chịu, nói.

"Ngươi Mộc Nguyên cũng chỉ giỏi bợ đít mà thành, nếu không phải có chủ tử chống lưng sợ là không phải đối thủ của ta!"

Gã trung niên này không phải ai khác chính là Mộc Nguyên Mộc gia chủ!

Chỉ thấy sắc mặt của Mộc Nguyên càng thêm khó coi, nhưng rất nhanh liền bình tĩnh trở lại, hắn bợ đít thì đã sao? Mộc gia mạnh cũng nhờ hắn biết thời biết thế, ôm chân chủ tử làm một thuộc hạ trung thành, chủ tử mạnh tương lai của hắn cũng càng huy hoàng!

Mộc Nguyên chợt dùng ánh mắt giễu cợt nhìn về phía gã áo đen, sau đó cười lạnh nói.

"Đó là do ngươi quá không biết thời cơ! Hiện tại đã khác xưa, ta ngoài chức vị ra tu vi còn cao hơn ngươi nhiều lần!"

"Hừ! Tiếc là ta không nắm được Lâm gia trong tay, nếu không Mộc Nguyên ngươi đã không có cái chân trái này đâu!" Gã áo đen tức giận hừ lạnh một tiếng.



"Tức giận? Ha ha ha… Tốt nhất hãy ngoan ngoãn làm một con chó để ta sai bảo! Bằng không thì…"

Mộc Nguyên bỗng nhiên phá cười lên, âm thanh lại càng thêm sắc bén âm lãnh, Tạo Đan cảnh khí thế ngay lập tức đổ dồn vào gã áo đen trước mặt, khiến cho hắn choáng váng một hồi, bên trong lồng ngực cũng nhộn nhạo huyết dịch.

Gã áo đen triệt để căm phẫn nhưng vì tu vi bị áp đảo, hắn đành phải hạ mình làm một cẩu nô tài, tại thế lực thần bí kia uy quyền là trên hết, nếu dám bất kính liền sẽ nhận phải trừng phạt thích đáng, giọng điệu có chút không cam lòng nói.

"Thuộc hạ vừa rồi bất kính, kính xin thượng quan giơ cao đánh khẽ!"

"Ha ha ha… Như vậy mới đúng!" Mộc Nguyên cảm giác vô cùng sảng khoái cất giọng cười như điên, sau đó ngẩng cao đầu một bộ nhìn từ trên cao xuống, phán.

"Thấy ngươi biết ăn năn, ta phạt nhẹ ngươi một lần, ngày mai ở trước mặt ta nhất định phải đi ăn một đống phân người!"

"Ngươi…" Gã áo đen phẫn nộ đến đỏ cả mắt, đây mà gọi là trừng phạt sao? Là đang sỉ nhục hắn thì đúng hơn!

"Không muốn sao? Cũng được thôi, vậy hãy đợi chấp pháp đến trừng phạt!" Mộc Nguyên làm một bộ thiện lương, bất đắc dĩ nói.

"Được! Ta ăn!" Nghe đến hai chữ chấp pháp, thân thể gã áo đen bỗng nhiên run lên, hắn cắn chặt răng lưỡng lự rồi nhận mệnh, chỉ là trong mắt hắn liền lóe lên một đợt tinh quang khó có thể phát giác.

"Tốt! Vậy hãy nói rõ cho ta nghe, Lâm gia trong những ngày này làm những gì?" Tuy là đối với gã hắc y không ưa nhìn, cũng vì công việc hắn đành phải hợp tác cùng gã ta, bởi vì toàn bộ kế hoạch bên trong không thể nào được để sai sót.

"Lâm gia trong những ngày này có một số thay đổi lớn, sau khi Mộc gia các ngươi điều động binh lực tập trung vào các đường thoát hiểm, đã nhanh chóng đưa toàn bộ trẻ em và phụ nữ di dời đến các thành thị khác sinh sống…" Hắc y nhân mặc dù tức giận nhưng hắn vẫn chậm rãi kể ra toàn bộ việc làm của Lâm gia.



"Ngoại trừ cái này còn vấn đề nào khác?" Mộc Nguyên nghe xong cũng không có bao nhiêu kinh ngạc, nhẹ hỏi.

"Cũng không có vấn đề gì lớn! Nếu nói có chỉ có một cái thay đổi!" Hắc y nhân nói.

"Việc gì?"

Trầm tư một lúc hắc y nhân mới chậm rãi trả lời.

"Là một tên hoàn khố bất ngờ thay đổi tính tình, tính cách hiện giờ đã khác xưa với lúc trước, ta thật không hiểu nổi."

"Ý ngươi nói là Lâm Thành?" Mộc Nguyên ngạc nhiên hỏi, chuyện này hắn cũng nghe qua, Lâm Thành bỗng nhiên chuyển biến thái độ khiến cho không ít người hoài nghi lẫn kinh ngạc.

Hắc y nhân nhẹ gật đầu xác nhận, Mộc Nguyên mới thu hồi ngạc nhiên vừa rồi, cười nhạt.

"Hắn thay đổi cũng không khiến kế hoạch chúng ta trì hoãn, chỉ là một tiểu tử mà thôi, không đáng để chúng ta quan tâm!"

"Ngươi không cảm thấy mọi chuyện kỳ lạ hay sao?" Hắc y nhân sửng sốt hỏi, cái tên Mộc gia này thật sự có suy nghĩ ngu ngốc, không hiểu tại sao lại leo lên được chức vị gia chủ. Lâm Thành đột nhiên chuyển biến thái độ cùng tâm tính, không phải một chuyện đơn giản có thể bỏ qua liền xong được.

Một kẻ biết lùi biết ẩn nhẫn chịu đựng thanh danh thối nát, không phải dùng một kẻ tầm thường để đo lường.

"Cho dù hắn có đại kế cũng không làm nên trò trống gì, ngươi nghĩ hắn mới mười sáu mười bảy tuổi, tu vi còn không đạt tới Tạo Đan, liệu hắn có thông minh yêu nghiệt như vậy hay sao? Chúng ta sau lưng có chủ tử, âm thầm tạo dựng nhiều năm còn khó có thể đạt được như mong muốn! Muốn dùng một đứa trẻ để đánh bại chúng ta? Đúng là si tâm vọng tưởng!" Mộc Nguyên không cho là vậy, trực tiếp cười khinh thường, nhẹ nhàng phân tích nguyên do nói.

Một bên hắc y nhân cũng rơi vào trầm tư, không thể không nói, lời của Mộc Nguyên tuy ngạo mạn nhưng xác thực đúng là như thế.

"Ngươi nghĩ Lâm Thành nhiều năm ẩn nhẫn là vì sợ cái gì?"