Chương 24: Cũng Chỉ Là Gột Rửa Cảnh!
Lâm Thành nhìn Lâm Vương một hồi sau đó nở một nụ cười chân thành, nói.
"Hừ! Ngươi tưởng đánh bại Lâm Hoàng liền có thể hống hách rồi? Chẳng qua là may mắn một chút, hiện tại gặp phải ta ngươi tháng ngày sau này chắc chắn nằm yên một chỗ ăn cháo!" Nghe vậy, Lâm Vương hừ lạnh một tiếng, lạnh giọng tuyên bố.
"Nghe nói ngươi đang nằm ở Gột Rửa cảnh nhị trọng? Sẵn tiện ta thật muốn thử một phen!" Lâm Thành không có chút nào cảm xúc, nhàn nhạt nói.
"Ta còn chưa nôn nóng, ngươi lại nôn nóng muốn ăn đòn rồi?" Lâm Vương giật mình kinh ngạc, hắn vốn định cho Lâm Thành no đòn xong lập tức đi đến Đế Đô gặp tình nhân, không ngờ phế vật này còn muốn nôn nóng hơn mình. Chẳng lẽ Lâm Thành thật sự thích cảm giác bị người chà đạp?
Lâm Thành cũng không phải loại người ngu ngốc, Lâm Vương chỉ là Gột Rửa cảnh, đối với tu vi như vậy, hắn tự tin mình có thể đem tên này đánh bại.
Chỉ là không biết sức mạnh có thể trong vòng mấy giây hạ gục!
"Ngươi cũng chỉ là Gột Rửa cảnh, muốn đánh bại ta? Còn không có cái thực lực này!" Lâm Thành trực tiếp cười nhạt một tiếng.
Câu nói này khiến cho Lâm Vương triệt để nổi giận, sắc mặt trở nên khó coi đến vô cùng! Lâm Thành phế vật này lại dám khinh thường chính mình? Trong toàn bộ Thạch Thành, Lâm Vương được coi là thiên tài hiếm có, thực lực trong giới trẻ cũng nằm bên trong xếp hạng tiêu biểu. Rơi vào trong mắt tên trước mặt lại không đáng giá một xu, làm một thiên kiêu được nhiều người quan tâm như hắn, hiển nhiên không chịu nổi bị người mỉa mai.
Sắc mặt không khỏi trầm xuống, lạnh giọng.
"Ta dù có yếu đuối, nhưng so với tên phế vật như ngươi vẫn mạnh hơn rất nhiều lần, không phải một vị hoàn khố có thể so!"
"Ngươi có hay không muốn xem phế vật quật khởi? Đem ngươi đánh đến kêu cha gọi mẹ?" Lâm Thành nhìn hắn một lúc, chắp tay sau lưng ngạo khí nói.
"Ngươi? Ha ha ha… Chắc ngươi còn đang ngủ mơ rồi!" Lâm Vương sửng sốt một hồi, sau đó dường như nghe đến chuyện buồn cười nhất thế gian, liền phá lên cười, khinh thường chế giễu.
"Anh em các ngươi đều là một dạ hẹp hòi chuyên ỷ thế h·iếp người, sau này sẽ rất khó đạt được thành tựu!"
Lâm Thành lắc đầu cảm thán nói, mặc dù ở đâu cũng có người này người kia, nhưng trong một gia tộc mà nói, nếu tính cách con em nào cũng như vậy, liền không thể nào đem Lâm gia trưởng thành lên được.
"Thành tựu hay không cũng không liên quan đến ngươi!" Lâm Vương không vui hừ lạnh một tiếng, ánh mắt gắt gao khóa chặt Lâm Thành, sau đó cười lạnh nói tiếp.
"Nghe nói ngươi chỉ dùng một chiêu đánh bại đệ đệ ta, nếu ngươi có khả năng đó liền hãy chứng minh ngươi không còn là phế vật đi! Tiếp ta ba chiêu, trong vòng ba chiêu có thể đứng vững, liền tha cho ngươi lành lặn."
"Chỉ ba chiêu sao?" Lâm Thành sững sờ hỏi.
"Đúng! Nếu ba chiêu ngươi có thể đứng vững liền tha cho ngươi lần này!" Hắn gật đầu đáp, trong lòng thì ngược lại nở một nụ cười thâm độc, đừng nói một người bình thường, cho dù là Gột Rửa cảnh nhất trọng cũng không dám chính diện đón đỡ, huống chi Lâm Thành chỉ là một kẻ ăn không ngồi rồi, ngay cả tu vi còn không có!
Trong vòng ba chiêu, Lâm Thành không c·hết cũng nằm liệt giường vài tháng.
Lâm Thành dĩ nhiên nhìn ra được Lâm Vương m·ưu đ·ồ, nội tâm đối với hắn cực điểm lạnh lẽo. Nếu còn Lâm Thành của trước kia, có lẽ đã bị hắn chơi đùa đến thê thảm, hiện tại thì khác, ai đánh ai còn chưa biết được!
Khóe miệng Lâm Thành chợt giương lên nụ cười tà mị, cao giọng nói.
"Tốt! Vậy ta đứng yên ở đây, ngươi cứ việc đến đánh!"
Nói xong cả người liền thẳng tắp đứng yên tại chỗ tựa như một khúc cây cứng cáp, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía Lâm Vương lộ ra vẻ hứng thú.
Thấy Lâm Thành một bộ nhàn nhã không coi ai ra gì, Lâm Vương có chút giận dữ, tên phế vật này vậy mà dám khinh thường hắn, nếu hôm nay không cho Lâm Thành một bài học, về sau bản thân hắn sẽ không thể ngẩng cao đầu được!
"Ngươi sẽ hối hận vì trêu chọc ta!" Lâm Vương đột nhiên nhe răng cười lạnh nói.
Dứt lời, cây phi đao trong tay Lâm Vương liền biến mất, thay vào đó trên người hắn toát ra khí thế cuồn cuộn, một lớp màng mỏng ánh kim lộ ra bên ngoài cơ thể, nhưng nó chỉ xuất hiện trong tích tắc rồi biến mất.
Lâm Thành có chút kinh ngạc, Lâm Vương phóng thích lớp màu vàng kia hẳn là Hộ Thuẫn Cương Khí, cái này cũng giống như áo giáp sắt vậy nó có thể bảo hộ cơ thể lúc cần thiết.
Chỉ có điều Hộ Thuẫn Cương Khí này rất mỏng manh như cánh ve, cảm giác chỉ cần chính mình tùy tiện đánh ra một quyền liền sẽ nhẹ nhõm đem cái này phá hỏng.
Lâm Vương để lộ Hộ Thuẫn hẳn không phải hắn cố ý gây nên, mà là tự động triệu hồi ra ngoài, nguyên nhân là do tu vi của hắn còn quá yếu, nếu đạt tới Tạo Đan cảnh liền có thể tùy ý điều khiển.
Lúc này, Lâm Vương đã sớm nắm chặt nắm đấm, bàn chân dùng lực đẩy một cái, ngay lập tức lao đến bên cạnh Lâm Thành, tốc độ cũng không hề chậm chạp. Sau khi lại gần, hắn lập tức hét to một tiếng, nắm đấm mạnh mẽ nhắm vào vị trí lồng ngực của Lâm Thành mà đánh.
"Thiết Sơn Quyền!"
Lâm Thành cảm giác kình phong từ Thiết Sơn Quyền tạo ra, khiến lồng ngực bản thân ẩn ẩn ngộp ngạt, hắn cũng không có khinh thường đối phương, liền đánh ra tay môn quyền pháp đầu tiên.
"Chưởng Kích!"
Lâm Thành nhanh chóng bước chân lên một bước, bàn tay mở rộng xòe ra năm ngón trực diện đối đầu Lâm Vương. Linh Nguyên bên trong cũng ngay lập tức phóng xuất dẫn động lực lượng dồn vào lòng bàn tay, chín loại màu sắc đan xen nhau hiển hiện ra bên ngoài, du đãng uốn lượn qua lại.
Lâm Vương thấy thế trong lòng có chút thất kinh, nhưng quyền pháp đã đánh ra không có lý do nào để thu hồi lại, ánh mắt hắn liền lộ ra từng tia thâm trầm, Lâm Thành nếu đã tu luyện được, hắn cũng phải đem tên này phế bỏ! Lâm gia tương lai, không thể có tên Lâm Thành trong danh sách người thừa kế!
Trong đầu hắn lóe lên một tia ác độc! Lâm Vương lập tức ném thỏa thuận lúc trước ra sau một bên, cái gì ba chiêu liền bại? Xem thực lực Lâm Thành hiện ra, đừng nói ba chiêu, ba mươi chiêu còn chưa chắn làm hắn ngã xuống!
Quan trọng nhất vẫn là đặt lợi ích lên hàng đầu, Lâm Thành tu luyện được chính là một đối thủ khó có thể đả bại trong việc giành lấy vị trí gia chủ. Chỉ cần đem hắn đánh thành tàn phế, về sau không còn lo lắng gì nữa!
Lâm Vương ngay lập tức thay đổi lối đánh, không như lúc đầu khinh thường đối phương, hắn lúc này liền gia tăng thêm lực lượng vào nắm đấm, mạnh mẽ oanh quyền qua.
Bành…
Bạch bạch bạch…
Hai quyền ngay tức khắc v·a c·hạm vào nhau, Lâm Thành bị đẩy lui hai bước, sắc mặt lộ ra vẻ ngạc nhiên, nhưng rất nhanh chỉ còn lạnh lùng lan tràn.
Bởi vì hắn biết rõ, Lâm Vương lần này ra tay thật sự ác độc, có thể cảm nhận sức mạnh khác nhau giữa hai lần tiếp xúc với nắm đấm, phát hiện lực lượng đã gia cố thêm vài tầng. Nếu không phải hắn mạnh mẽ, đem kinh mạch lấp đầy một đầu có lẽ đã sớm bị đối phương đánh đến xương cốt gãy đoạn, chỉ cần nhận thấy bên dưới cánh tay tê rần cũng đủ hiểu được nguyên do.
Có điều, Lâm Thành cũng không có quan tâm bao nhiêu, chỉ một Gột Rửa nhị cảnh cũng không phải đối thủ của hắn!
Mà phía bên kia, do dư chấn vừa rồi đã khiến Lâm Vương liên tục lui về sau, mãi cho đến hơn mười bước mới đứng vững được.