Chương 23: Linh Nguyên Cửu Sắc.
Đây là khả năng đặc biệt nhất còn sót lại sau khi hắn xuyên qua nơi đây, Thần Hồn Ly Thân!
Chỉ thấy thần hồn Lâm Thành mở to song nhãn, phóng nhìn toàn bộ phiến thiên địa xung quanh năm dặm, hiển nhiên là đang muốn dò xét xem Linh Nguyên có xuất hiện hay không.
Trải qua mười phút, thiên địa bên trong vẫn không thấy một chút nào Linh Nguyên dao động, Lâm Thành không khỏi cảm thấy thất vọng. Nhưng vẫn tiếp tục kiên trì xuống dưới, với hi vọng sẽ tìm thấy được Linh Nguyên dù chỉ là một sợi nhỏ nhoi.
Trong đầu hắn càng thêm thắc mắc, Linh Nguyên vốn là từ vũ trụ sinh ra, so với chân khí cùng nguyên khí phải tinh thuần và mạnh mẽ hơn rất nhiều lần. Tại sao một nơi Nguyên Khí dày đặc như vậy vẫn không xuất hiện lấy một tia Linh Nguyên? Chẳng lẽ Chân Nguyên Đại Lục so với Địa Cầu phải kém hơn rất nhiều lần hay sao? Hay là nói, Linh Nguyên loại cấp bậc này từ chối xuất hiện ở đây?
Dù nghi hoặc, nhưng hắn vẫn kiên quyết tìm tòi, bản thân cực khổ xuyên qua đây không thể nào không tu được Linh Nguyên!
Trải qua mười phút, mười lăm phút… Hai mươi phút… Đến khi hơn nửa giờ trôi qua, Lâm Thành vẫn không cảm ứng được Linh Nguyên tồn tại, càng làm cho hắn rơi vào tuyệt vọng cùng rũ rũ.
Chẳng lẽ bản thân đã xác định không tu được Linh?
Lâm Thành sắc mặt càng thêm khó coi, buồn bực nghĩ ngợi một hồi.
Nếu hắn không tu linh được vậy thì theo người ở thế giới này tu luyện, Lâm Thành cũng không tin chính mình lại không tu giống như bọn họ! Quyết tâm một hồi, Lâm Thành liền muốn bỏ cuộc tìm kiếm, chuyển sang tu luyện Nguyên Khí.
Sưu!
Ngay lúc Lâm Thành muốn thu hồi pháp quyết, thần thức ở trên cao bất chợt nghe được một âm thanh như gió đang lao đến. Lâm Thành kinh ngạc mở to tròng mắt, vội vàng tập trung vào một phương hướng.
Từ xa có thể thấy được một dải đầy màu sắc đang hướng về phía hắn mà tới. Khi nhìn thấy dải đa màu sắc này, tinh thần Lâm Thành kích động đến run rẩy.
Đây rõ ràng là Linh Nguyên, thứ mà hắn đang tìm kiếm!
Nhưng rất nhanh Lâm Thành cảm giác có gì đó không đúng, đến khi nhíu mày nhìn kỹ lại, hắn mới rơi vào kinh hãi. Dải Linh Nguyên này có tổng cộng chín loại màu sắc, không ngừng đan xen vào nhau tựa như một sợi dây thừng.
Năm xưa hắn tu luyện ra Linh Nguyên còn không có gặp qua hiện tượng lạ như vậy, trước kia không phải một màu thì cũng hai màu, ngay cả ba màu còn không thấy qua chứ đừng nói chín cái. Hiện giờ lại khác, mới khai mạch xong liền thu được Linh Nguyên Cửu Sắc! Đây rõ ràng là Linh Nguyên hiếm thấy nhất trong Hỗn Độn!
Lâm Thành nội tâm tràn ngập kinh hỉ không thôi, thu được Linh Nguyên Cửu Sắc, con đường sau này của hắn sẽ càng dễ dàng, bản thân không muốn mạnh mẽ cũng không được.
Mặc dù chỉ là một sợi nhỏ bé, thoạt nhìn trông rất yếu ớt cùng mỏng manh, nhưng nó lại ẩn chứa lượng Linh Nguyên hùng hậu không kém, đủ để đem mạch thứ nhất của hắn lấp đầy, thẳng tiến bước vào Thông Linh nhập môn.
Hắn kìm nén cảm xúc vui sướng vào trong lòng, liền nghiêm túc đọc khẩu quyết, thần thức hóa ảnh ở sau lưng nhanh chóng duỗi ra bàn tay to lớn, hướng về phía Linh Nguyên Cửu Sắc mà bắt lấy.
Có Thần Thức Ly Thân phụ trợ, kèm theo khẩu quyết Hỗn Độn Linh Nguyên Quyết vận chuyển bên trong, Lâm Thành tự nhiên không có lo lắng chính mình thất bại.
Ngay sau khi Dải Linh Nguyên nằm trong phạm vi thần thức cảm ứng, bàn tay hư ảo chớp mắt đã đem nó bắt lấy. Thần thức cũng vì vậy mà trở ngược vào trong người hắn còn kèm theo một tia Linh Nguyên.
Có điều như vậy vẫn còn chưa xong, Linh Nguyên vừa tới tay Lâm Thành đã cấp tốc đem nó luyện hóa, khẩu quyết đọc cũng càng lúc càng nhanh. Linh Nguyên Cửu Sắc giống như bị thôi miên ngoan ngoãn di chuyển đến kinh lạc xa nhất.
Tại đoạn Kinh Mạch này, tia Linh Nguyên sau khi di chuyển đến nơi liền phát tán ra lực lượng mạnh mẽ, đem toàn bộ một đoạn kinh mạch lấp đầy.
Ầm!!!
Trong cơ thể cũng bắt đầu vang lên t·iếng n·ổ trầm thấp, đây chính là dấu hiệu đột phá Thông Linh cảnh nhập môn!
Hô!
Lâm Thành thu hồi tư thế sau đó khẽ thở ra một hơi dài, sắc mặt hắn hiện giờ càng thêm sức sống.
Cảm ứng lực lượng ẩn chứa bên trong cơ thể, Lâm Thành vội nắm chặt nắm đấm, nhẹ nhàng đánh ra một quyền, một quyền đơn giản vô cùng cũng không có dùng bao nhiêu cự lực. Chỉ nghe "xào" một tiếng xé gió vang lên, nắm đấm của hắn vậy mà tản mát ra chín màu Linh Nguyên, cùng lúc phóng thích bay ra ngoài, tốc độ tuy không nhanh nhưng tầm đánh lại kéo ra xa năm mét.
"Thật lợi hại!" Lâm Thành không khỏi trố mắt kinh ngạc nhìn một màn, không ngờ Linh Nguyên Cửu Sắc lại mạnh mẽ như vậy, đúng là vượt qua sức tưởng tượng của hắn!
So với kiếp trước thu được hai màu Linh Nguyên càng khác biệt rõ ràng!
Lâm Thành lúc này thật muốn thử một phen, muốn xem xem Linh Nguyên Cửu Sắc sẽ mạnh mẽ như thế nào.
Đang định thử nghiệm trên thân cây một phen, thì bất ngờ bên tai hắn chợt vang lên một tiếng xé gió, kèm theo âm thanh bén nhọn.
Xì xào!!!
Lâm Thành kinh ngạc, nhanh chóng nhảy người lùi về sau ba mét, sau khi tiếp đất an toàn, liền phát hiện dưới đất vậy mà đang cắm một thanh đao dài hai tất nhọn hoắt.
Sắc mặt Lâm Thành lúc này trở nên âm trầm, vội ngẩng đầu lên nhìn vào bóng tối trầm giọng quát.
"Có gan đánh lén còn không có gan ra mặt?"
"Chậc chậc… Thân thủ không tệ, giờ ta mới hiểu vì sao đệ đệ lại thua dưới tay ngươi!"
Trong bóng tối, âm thanh có chút kinh ngạc vang lên nhưng bên trong vẫn kèm theo ý khinh thường. Lâm Thành nghe được giọng nói này cảm giác có chút quen thuộc, hắn không khỏi nhíu chặt lông mày suy nghĩ.
Chỉ thấy một bóng người chầm chậm bước ra, ngũ quan tương đối anh tuấn, thân cao một mét bảy, hắn mặc một bộ y phục màu xanh dương, trên tay vẫn còn cầm một thanh đao nhỏ, không ngừng đung đưa qua lại.
Không khó để đoán ra, thanh đao vừa rồi chính là do người này cố ý ném!
Lâm Thành ngay lập tức nhận ra hắn, tên này chính là con của nhị trưởng lão Lâm Khải cũng là đại ca của Lâm Hoàng.
Lâm Vương!
Khác với Lâm Hoàng, Lâm Vương tại trong gia tộc danh tiếng không hề nhỏ, được Lâm gia liệt kê vào nhóm thiên tài cần bồi dưỡng. Năm nay chỉ mới hơn hai mươi tuổi, tu vi đã nằm tại Gột Rửa cảnh nhị trọng, tương lai khả năng đạt tới Tạo Đan cành là rất cao.
Nhưng với Lâm Thành mà nói, lại không xứng đáng được xem là thiên tài!
Nhìn thấy Lâm Vương xuất hiện, Lâm Thành liền đoán được lý do đằng sau, vẫn ung dung lên tiếng.
"Ngươi đến đây không phải muốn trả thù thay đệ đệ chứ?"
"Tính ra ngươi cũng thông minh! Nhưng ta cảm giác đánh ngươi thật sự rất bẩn tay!" Lâm Vương vang lên âm thanh khinh thường, hắn quan sát Lâm Thành từ nãy đến giờ, vẫn không cảm ứng được tu vi của đối phương, trong lòng càng chắc chắn chính mình đúng là quá đa nghi.
Lâm Thành từ nhỏ không có tu luyện qua, trong gia tộc ai ai cũng biết rõ ràng, bỗng dưng hôm nay xoay người đánh bại Lâm Hoàng, nghe đến cũng thật là một chuyện cười lớn! Hắn Lâm Vương tự nhiên sẽ không tin, một phế vật còn có thể lật ngược người dậy!
"Ta thì cảm giác ngươi đến đây thật sự rất xui xẻo! Vừa hay ta lại đang cần ai đó để thử nghiệm thực lực, có phải hay không ngươi biết đọc suy nghĩ của ta?"