Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Cổ Linh Thiên Tôn

Chương 2: Người Sáng Lập!




Chương 2: Người Sáng Lập!

Đối mặt với phụ thân vừa xa lạ lại vừa quen thuộc này, Lâm Thành cũng có đôi chút khó xử, nhưng khi nhìn ánh mắt lo lắng cùng sốt ruột của gã, Lâm Thành chỉ có thể nhẹ nhàng an ủi vài câu, sau đó trở về phòng tĩnh dưỡng.

Lâm Thiên tuổi chỉ ngoài bốn mươi, thân thể cao ngất cùng với cơ bắp cuồn cuộn, ngũ quan của hắn tương đối anh khí, nhưng trên mặt lộ ra từng nếp nhăn, làn xa càng thêm xám xịt, khiến cho Lâm Thiên già nua hơn trước tuổi.

Điều này cũng là do cơ thể mang thương thế trước đó ảnh hưởng, Lâm Thành vừa gặp mặt đã ngay lập tức nhận ra, trong cơ thể Lâm Thiên có một luồng năng lượng cuồng bạo đang không ngừng tàn phá các cơ quan nội tạng, tuy nó diễn ra rất chậm chạp, nhưng khi tích tụ đủ lâu có thể gây nguy hiểm đến tính mạng.

"Thủy Sen Tông?"

Lâm Thiên sững sờ một hồi lâu, cảm giác đại não có chút đau, hắn không ngờ nhi tử vừa đi ra ngoài không lâu đã trêu chọc phải đệ tử của Thủy Sen Tông. Lần này thật sự phiền toái lớn, nếu đệ tử Thủy Sen Tông đến truy vấn, Lâm gia khó có thể thoát khỏi tội danh.

"Gia chủ…"

Một gã trung niên tên Lâm Phúc ở bên cạnh cũng có chút lo lắng thay, dùng ánh mắt nhìn về phía Lâm Thiên.

"Chỉ hi vọng bọn họ không đến Lâm gia q·uấy r·ối."

Lâm Thiên thở dài bất lực nói.



"Thiếu gia nói bọn họ cho bình đan dược để dưỡng thương, chắc cũng không muốn chấp nhặt với chúng ta!"

Lâm Phúc suy đoán, thực tế Thủy Sen Tông chính là bá chủ một phương thế lực, bao hàm gần như toàn bộ Thiên Đô mười hai Đế Đô, xếp thứ năm trong bát đại tông môn, thực lực lại vô cùng khủng bố, sẽ không vì một chuyện nhỏ nhặt mà gây hấn với Lâm gia.

Điều này không cần nói Lâm Thiên cũng biết rõ, Thủy Sen Tông là hạng gì thế lực? Lâm gia đối với bọn họ chỉ coi như một gia tộc tầm thường nhất mà thôi.

Bỏ qua vấn đề nhức nhối này, Lâm Thiên nhìn về phía xa xa, hít một hơi thật sâu sau đó quay sang hỏi Lâm Phúc.

"Ngươi nói xem, Lưu gia liệu có đồng ý với yêu cầu của chúng ta?"

Lâm Phúc nghe vậy liền lâm vào suy tư, hắn nghiêm mặt lắc đầu.

"Điều này ta cũng không dám chắc, Lưu gia mạnh hơn chúng ta, có lẽ sẽ rất khó hợp tác!"

"Lưu gia nếu không đồng ý… Thạch Thành này có lẽ sẽ không được yên ổn bao lâu!"

Lâm Thiên mang tâm trạng nặng nề, trên mặt hiện lên nồng đậm lo lắng, bởi vì Mộc gia đang không ngừng phát triển thế lực, dựa vào nữ nhi Mộc gia là tiểu th·iếp của Vương gia thế tử, bọn hắn hoành hành mà không sợ Lưu gia chèn ép.

Trong Thạch Thành này Lâm gia chỉ xếp hạng thứ ba, tiếp đó đến Mộc gia, đứng đầu mạnh nhất dĩ nhiên Lưu gia. Hai năm về trước, nữ nhi Mộc gia Mộc Vi Vi may mắn được thế tử Vương gia Vương Hòa Khải nhìn trúng mỹ mạo, hắn không ngại đường xá xa xôi chạy đến Mộc gia cầu thân.



Tuy chỉ là tiểu th·iếp nhưng uy danh vẫn không hề thấp, bởi vì Vương gia chính là thế lực mạnh thứ hai tại đế đô Thăng Long. Thực lực có thể nghiền ép toàn bộ mười hai thành bên dưới gia tộc, ngay cả Lưu gia cũng chỉ là con kiến nhỏ.

Mộc gia có được Vương gia hậu thuẫn, đương nhiên muốn mạnh mẽ bùng phát thực lực, không ngừng phát triển gia tộc để nhanh chóng đem Mộc gia chen chân vào hàng ngũ tại Đế Đô. Đổi lại là Lâm gia hoặc Lưu gia, tất nhiên bọn hắn khó có thể cưỡng lại cái dụ hoặc này, nếu bước chân vào Đế Đô, đồng nghĩa khoáng sản, v·ũ k·hí, đan dược và các vật liệu cần thiết sẽ tăng gấp bội, đây đúng là một món kinh doanh hời.

"Ta nghĩ có lẽ Lưu gia cũng đang đau đầu vì vấn đề này!"

Lâm Phúc khẽ nói.

"Phải! Lưu gia thống trị Thạch Thành hàng trăm năm, đương nhiên sẽ không muốn gia tộc nào khác c·ướp vị trí bá chủ, chắc chắn sẽ ra tay!"

Lâm Thiên âm thầm gật đầu nói, nhưng lại càng nhiều hơn là lo lắng, bởi vì Lưu gia hay Mộc gia thắng, Lâm gia sẽ là người bị thiệt thòi lớn.

Trong phòng, Lâm Thành sau khi trở lại liền nuốt hai viên Uẩn Dưỡng Đan, thương thế trong cơ thể đang dần dần hồi phục một chút, nhưng vẫn còn khá nghiêm trọng. Cảm giác năng lượng đan dược lan khắp toàn thân, cơn đau ngứa rát làm hắn cảm thấy khó chịu. May mắn bản thân từng trải qua sinh tử ở kiếp trước, chút đau đớn này vẫn không coi là gì.

Nhưng dược lực của Uẩn Dưỡng Đan lại vô cùng thấp, trị liệu thương thế rất chậm chạm, điều này làm Lâm Thành có chút bất lực, dựa theo nữ tử kia nói, nếu dùng liên miên có lẽ một tuần mới khôi phục.



Lâm Thành chỉ biết thở dài ngao ngán, trong lòng càng cảm thán chính mình kỳ diệu, liền hồi tưởng lại chính mình ở kiếp trước.

Bản thân vốn là tu sĩ ở Địa Cầu, sống đã gần năm ngàn năm, hắn cũng là người sinh ra cảnh giới tu linh đầu tiên. Tại Địa Cầu, khoa học càng ngày càng phát triển, v·ũ k·hí s·inh h·ọc không phải bước cuối cùng của nhân loại, ngay cả bom nguyên tử, h·ạt n·hân cũng là một v·ũ k·hí yếu ớt. Con người đã tìm ra nguồn năng lượng mạnh mẽ hơn, chế tạo một loạt v·ũ k·hí siêu tân tiến, vượt bậc tất cả năng lượng nguyên tử.

Lâm Thành khi đó chỉ là một công dân bình thường ở nước Việt, có gia đình có vợ con, nhưng một lần tình cờ, hắn vô tình chạm đến một tia năng lượng bí ẩn của vũ trụ, kết quả thân thể thanh lọc mở rộng gấp trăm ngàn lần, thân thể cùng vì thế mà xảy ra biến đổi lớn.

Lâm Thành lúc đó còn chưa phát giác chính mình thay đổi, vẫn hồn nhiên không biết. Cho đến khi năm năm sau, mười năm sau mãi đến một trăm năm sau, bản thân hắn mới phát hiện chính mình vậy mà không có trở nên già nua và c·hết đi. Dường như có thể chống lại quy luật sinh lão bệnh tử của tự nhiên, trở thành bất tử chi thân.

Một mình sống cả tuế nguyệt bất lực nhìn vợ con dần dần ra đi, điều này khiến cho hắn rơi vào vực sâu vạn trượng, cô độc chờ đợi suốt quãng đời còn lại.

Tiếp đến một trăm năm trôi qua, Lâm Thành mới phát hiện ra một điều, ngoại trừ hắn có thể sống bất tử ra, khắp thế giới vẫn còn rất nhiều người có tình huống tương tự chính mình. Những người này đã sớm đột phá giới hạn bản thân, trở thành người có siêu năng lực.

Tóm tắt gọi là dị năng!

Cũng có một số thành phần không đồng ý cách gọi trên, đó là nhóm người Châu Á, bọn họ chỉ xem đây là cơ hội để phi thăng thành tiên, và gỡ bỏ danh tự Dị Năng, gọi chung là Tu Sĩ!

Những Tu Sĩ này đều có cấp bậc của chính mình, do người Hoa đặt bút hạ xuống từng cảnh giới, lấy Luyện Thể, Trúc Cơ, Tẩy Tủy… Đa phần nhiều quốc gia vẫn theo cảnh giới này mà tu hành, biến chất thành người Tu Chân!

Chỉ có một nhóm người nước ngoài lại khác biệt, trong đó có nước Việt, Lâm Thành không muốn đứng tại dưới cái bóng của nhóm người từng xâm chiếm lãnh thổ của nước mình. Đành tự thân lập ra những cảnh giới riêng biệt, cách thức tu luyện cũng không có tương đồng nhau, hắn bỏ danh tự Tu Sĩ, đổi thành Tu Linh.

Gọi là Khai Mạch, Thông Linh, Chân Linh, Linh Tuyền…

Lâm Thành chỉ dùng vẻn vẹn ba ngàn năm, liền tu đến cảnh giới chí cao, mạnh hơn so với Kim Tiên của Hoa, trở thành chí cao tồn tại.

Một mình chiến đấu với mười vị Kim Tiên không hề rơi xuống thế hạ phong, ngược lại, khiến hết thảy mười vị b·ị t·hương tổn nghiêm trọng nguyên thần.