Có Lẽ Tôi Đã Yêu Em

Chương 7: lấy thứ thuộc về ta




Vì sân nhà khá hẹp nên chỉ mất vài bước chân, Khương Dao đã ra khỏi cổng. Cô đi dọc trên đường, mong tìm được người nào đó giúp đỡ, nhưng không, giờ này mọi người đã chìm vào giấc ngủ nên nhà nhà đều đóng cửa. Xa xa vọng lại tiếng những con mèo hoang đang chiến với nhau để tranh giành địa bàn, hay tiếng chó sủa khi thấy người lạ. Mọi thứ trước mắt Khương Dao trông thật ảm đạm.

Bên một gốc cây to ven đường, nơi ánh sáng đèn đường khó chiếu vào, một bóng đen to lớn đang đứng chờ ở đó chỉ để cướp đi linh hồn của cô. Vừa nhìn, Khương Dao đã biết ngay bóng đen đáng sợ đó là ai. Hắn là người đã cứu cô bằng cách giết những tên côn đồ một cách tàn nhẫn, không ai khác chính là Tửu Lạc .

Tửu Lạc đứng dưới gốc cây lớn trông chẳng khác nào thần chết đang chờ đợi lấy đi sinh mạng của người gặp phải hắn. Khương Dao cảm thấy cơ thể mình lạnh run khi nhìn thấy hắn. Cô tự hỏi: “Hắn muốn lấy gì sao? Không lẽ... có liên quan đến cái khế ước kia.”

Tửu Lạc dự định để mọi người trong nhà Khương Dao ngủ rồi sẽ vào phòng cô mà thực hiện điều cuối cùng của khế ước, nhưng bây giờ con mồi lại tự đến nộp mạng.

“Thật là tốt quá đi mà!” Hắn nghĩ, “nếu đã dâng tận miệng thì ngu gì không nhận.”

Tửu Lạc nhấc chân chậm rãi bước về phía cô. Từng bước đi của hắn rất nhẹ nhàng nhưng khiến cho tim của cô đập liên hồi. Bản năng thúc giục cô nên chạy ngay đi, nhưng vừa nhấc được một bước chân thì cơ thể to lớn của hắn đã chắn trước mặt cô. Đôi mắt đen thăm thẳm của hắn như muốn nuốt trọn cô vào một không gian tăm tối.

Khương Dao sợ cứng cả người, đôi mắt nâu to tròn mở lớn, cô lắp bắp nói:

“Chú... chú ở đây làm gì?”

Hắn cười nham hiểm, vừa liếc xuống nhìn cô, nói với vẻ đắc ý:

“Ta chờ lấy đồ của ta.”

Nghe câu trả lời của hắn, Khương Dao chợt nghĩ đến chiếc áo hắn đưa vừa nãy. Ngoài nó ra thì cô còn giữ món đồ nào khác của hắn đâu. Cô nghĩ hôm khác lấy cũng được mà, sao không nói với cô nếu hắn muốn đợi lấy áo chứ. Cô cúi xuống lục tìm trong túi của mình, lấy ra chiếc áo khoác màu đỏ được xếp gọn, cầm hai tay đưa cho hắn.

“Xin lỗi chú, nhìn nó hơi bẩn, tôi định giặt sạch rồi trả lại. Nếu chú cần gấp có thể lấy lại ngay bây giờ.”

Hắn gạt nhẹ hai tay của cô cùng chiếc áo sang một bên. Khương Dao cảm thấy khó hiểu. Không phải hắn đến để lấy áo sao? Vật đưa rồi lại không nhận à?

Ngay lúc đó, tay của hắn ôm chặt eo nhỏ của cô, cơ thể của cô dán sát vào người hắn. Hắn cúi xuống, kề sát bên tai cô mà thì thầm:



“Lấy được rồi!”

Một giây sau, khung cảnh trước mắt Khương Dao bắt đầu thay đổi. Cô chưa kịp định thần thì đã thấy mình đang đứng trong một căn phòng không quá lớn, đồ dùng đều được làm bằng gỗ một cách đơn giản. Có một chiếc đèn dầu được đặt trên bàn rọi sáng cả căn phòng. Bên bàn đang đặt hai chiếc ghế sát nhau, có một chiếc giường nhỏ đủ cho một người nằm, cửa sổ căn phòng đã được đóng kín lại.

Đặc biệt, điều Khương Dao cảm nhận rõ nhất chính là nơi này rất lạnh, cái lạnh giống như ở ngọn núi Cô Sơn mà cô vừa trải qua lúc nãy. Khi não bộ đã tiếp nhận xong thông tin, cô nhìn lại tư thế, đồ đạc của mình, vẫn không khác gì so với khi còn ở trên đường ban nãy. Khương Dao dường như không tin vào mắt mình, cô tự hỏi cái tên này còn có thể làm được những gì nữa.

Cố đè nén cảm giác lo lắng thất kinh trong lòng, Khương Dao cởi balo đặt cạnh bên chân, đặt chiếc áo của hắn lên đó, cô hỏi:

“Chú... đây là đâu vậy? Tại sao đưa tôi đến đây?”

Tửu Lạc dùng tay vuốt vuốt tóc, lãnh đạm trả lời:

“Đây là nhà của ta.”

Vừa dứt lời, một lực đẩy mạnh mẽ khiến cơ thể của Khương Dao bay thẳng đến giường và ngã xuống đó một cách đau đớn. Cô khiếp sợ, không để ý đến cơn đau ở hông vì vừa bị ngã, định hỏi hắn tại sao làm như vậy.

Nhưng lời nói chưa kịp thốt ra thì cơ thể cô đã bị người kia đè lên. Một tay hắn giữ chặt hai cổ tay nhỏ nhắn trên đỉnh đầu, tay còn lại dùng lực bóp chặt chiếc cổ yếu ớt. Đường thở Khương Dao bị tắc nghẽn, cổ họng đau nhói trước lực bóp mạnh mẽ của hắn. Tưởng chừng chỉ cần thêm một chút lực nữa thôi thì có thể đầu của cô cũng lìa ra khỏi cổ. Gương mặt cô đỏ bừng, cơ thể theo bản năng vùng vẫy chống đối, nhưng không thể nào phản kháng lại người kia.

Qua một vài giây tiếp theo, cô tưởng như bản thân sẽ chết không kịp biết nguyên nhân, bàn tay đặt trên cổ cô lại nới lỏng ra. Đối mặt với gương mặt mang vẻ giết chóc kia, cô kinh hãi lắp bắp:

“Chú... chú làm gì... vậy? Khụ... khụ...”

Nghe câu hỏi của cô, hắn trầm giọng nói:

“Tất nhiên là lấy thứ thuộc về ta rồi.”