Khương Dao dự định khi lên đại học mới bắt đầu ra riêng để tránh ảnh hưởng đến việc thi cử, nhưng lời của tên côn đồ ban nãy đã đánh tan hết tất cả. Nếu thực sự ông Tịnh đã thuê người giết cô, vậy cô ở lại chẳng khác nào dâng mồi vào miệng cọp. Cô buộc phải rời đi càng sớm càng tốt.
Cũng may, từ khi xác định ra riêng, cô đã chuẩn bị trước một số việc quan trọng về nơi ăn chốn ở để phòng những tình huống xấu như thế này. Vì thế, tối nay cô sẽ tạm trú tại một nhà nghỉ cách nhà hơn mười lăm phút đi bộ, rồi ngày mai tìm nơi trọ nào đó gần trường học, có thể ở ghép cũng được.
Khương Dao không nói gì thêm nữa, chỉ im lặng bước nhanh lên lầu, đến căn phòng nhỏ nhất gần nhà vệ sinh. Cô mở cửa ra, chỉ thấy trong căn phòng chật chội bày một bộ bàn ghế đơn sơ, cũ kỹ, thậm chí cái ghế cũng sắp gãy mất một chân. Nơi treo quần áo chỉ gác một cây sào ngang với vài bộ quần áo mắc trên đó. Nhìn chung, đây không khác phòng của người giúp việc là bao. Nói đúng hơn, đây chính là căn phòng của người bảo mẫu cũ, cô đã ở đây từ lúc hai tuổi đến giờ.
Trái ngược với Khương Dao , phòng của Khương Nguyệt giống như phòng của công chúa, mọi thứ đều được trang trí lộng lẫy, chăm chút tỉ mỉ và luôn là những món đồ tốt. Lúc nhỏ Khương Dao luôn cảm thấy ghen tị với Khương Nguyệt , nhưng dần dần, cô đối mặt với hiện thực và tỏ ra thờ ơ với sự khác biệt này.
Vì đồ dùng khá ít, nên chỉ mất hơn mười lăm phút để cô dọn hết mọi đồ đạc của mình. Đó là một thùng sách, một chiếc balo đựng hơn mười bộ quần áo, ba đôi giày đã cũ, nhìn vào không ai dám nghĩ cô xuất thân từ một gia đình có đủ ăn đủ mặc.
Cô cũng đã thay bộ đồ dài sạch sẽ để khi ra đường mọi người không phải thốt lên rằng cô là một đứa ăn xin. Chiếc áo của hắn cũng được cô gấp lại gọn gàng và đặt vào túi đồ. Đợi khi tìm được chỗ mới cô sẽ giặt sạch và trả cho hắn. Khương Dao thở dài nhìn số tiền tiết kiệm ít ỏi bản thân đã dành dụm từ tiền học được cho hàng tháng, nhiêu đây có thể giúp cô sống sót được một thời gian. Trong vài tháng đó, cô nhất định phải thu xếp lịch học cho hợp lý để chuẩn bị cho kỳ thi đại học sắp tới và tìm được công việc làm thêm nuôi sống bản thân về sau. Cũng may cô đã đủ mười tám tuổi, mọi thứ sẽ nhẹ nhàng dễ thở hơn một phần.
Balo đã khoác lên vai, tay ôm thùng sách và một túi đựng đồ dùng của mình. Khương Dao đứng ngắm lại căn phòng đã gắn bó với mình suốt nhiều năm lần cuối rồi nhắm mắt đóng cửa lại, dứt khoát nhấc chân bước đi.
Chân vừa bước xuống bậc thang cuối cùng, đi ngang qua phòng khách, Khương Dao vẫn thấy ba người kia ngồi ở đó. Bà Liên và Khương Nguyệt nhìn cô với ánh mắt của kẻ chiến thắng, còn ông Tịnh ngồi đọc báo, không thèm liếc nhìn cô một cái. Vừa định bước ra khỏi cửa thì cô đã nghe tiếng nói của bà Liên:
"Đứng lại." Cảm thấy lời nói của mình hơi nặng, bà ta hạ giọng. "À, Khương Dao , con biết đó, dì cũng không nghi ngờ con, nhưng ngộ nhỡ con lấy nhầm đồ của Khương Nguyệt , con bé tìm không thấy lại trách dì, con có thể cho dì..."
Khương Dao hiểu ngay dụng ý của bà ta trong từng câu nói. Bà ta sợ cô sẽ lấy đi đồ dùng có giá trị, muốn cô phải sống dở chết dở khi ra khỏi căn nhà này.
"Con hiểu rồi."
Khương Dao để balo, thùng sách và túi đổ xuống, mặc cho bà ta cứ lục tới lục lui làm rơi vãi, rối tung mọi thứ. Qua một lúc, không tìm thấy thứ gì có giá trị, bà ta tin chắc tối nay cô chẳng khác nào con chó bị bỏ rơi ngoài đường thì mới cam lòng.
Đã dự liệu trước được tình huống này, Khương Dao đã giấu tiền tiết kiệm trong áo ngực, chắc chắn bà Liên sẽ không ngờ tới. Bà ta đứng dậy, để nguyên hiện trạng rối tung ấy nhìn cô, cười khinh bỉ, giả bộ hối lỗi.
"Mong con đừng trách dì, dì không mong muốn thế đâu. Ra đường ban đêm nhớ cẩn thận nha con, đợi một thời gian nữa, dì sẽ khuyên nhủ ba con."
Khương Nguyệt ngồi trên ghế cũng tỏ thái độ thương tiếc Khương Dao , xem như đây là màn kịch cuối cùng. Thật lòng cô ta chỉ mong người chị đáng ghét mau chóng biến khỏi gia đình này.
Ông Tịnh vẫn ngồi đó, không hề có bất kỳ phản ứng nào dành cho cô. Ông ta xem cô như không khí, thậm chí không bằng một người xa lạ. Khương Dao không nán lại lâu, thu dọn hết tất cả những thứ vương vãi dưới sàn nhà rồi mau chóng rời khỏi.
Tiếng cửa đóng lại kết thúc một hành trình cũ và bắt đầu hành trình mới cho cô gái mang tên Khương Dao . Không biết đó sẽ là mật ngọt hay là trái đắng, cô tin vào quyết định của mình. Bây giờ chỉ có rời khỏi đây cô mới có thể sống sót và tự do.