Có Lẽ Tôi Đã Yêu Em

Chương 60: Ấm ức




" DỪNG LẠI!!!".

Trong lúc ồn ào giữa đám đông thì chủ nhân của căn nhà đã trở về nhà. Vừa bước tới cổng đã nghe được tiếng là hét trong nhà, hai hàng lông mày của năm nhân nhíu lại tỏ vẻ khó chịu.

Đập vào trước mặt Phúc Thiên chính là hình ảnh cả một đám người làm đang xôn xao bảo bọc xung quanh hai người phụ nữ đang đánh nhau dữ dội. Không chịu được cảnh trước mắt mà la lên thật to làm cả đám người làm trong ai cũng giật thốt im lặng né ra một bên cúi mặt xuống, hai người phụ nữ cũng dừng lại hành động đánh nhau của mình.

Phúc Thiên liếc ngang thấy rõ được gương mặt hai người phụ nữ đang náo loạn nhưng đập vào mắt hắn chính là Minh Tuệ với hình ảnh đầu tóc bù xù, áo thì bị đứt nút nhìn không còn ra dáng của một tiểu thư nữa khiến mặt hắn tối sầm tay cuộn tròn nắm đấm hét vào mặt hỏi quản gia

Quản gia, ông mau giải thích rõ cho tôi biết rốt cuộc cái chuyện đang xảy ra trong căn nhà này vậy hã. Từ khi nào căn nhà này trở thành cái chợ cho mấy kẻ không biết phép tắc."

' Cậu .....cậu chủ, thật ra tôi đã cố khuyên ngăn họ dừng lại nhưng...nhưng họ không chịu dừng lại".

Cả A Nguyệt và Minh Tuệ khi thấy Phúc Thiên trở về hai người cũng dừng lại hành động của mình mà đứng dậy chỉnh lại quần áo. A Nguyệt thì tỏ ra sợ hãi cô ta cố tình tỏ vẻ đáng thương như mình là người bị hại trong chuyện này, còn Minh Tuệ thì ngược lại. Khi thấy hắn cô không tỏ ra sợ hãi mà cứ đứng im một chỗ, mặt quay sang hướng khác hai bàn tay nắm chặt lại tỏ vẻ uất ức, cô nghĩ rằng cũng tại vì hắn nên cô mới bị người khác xỉ nhục như vậy, cũng tại vì hắn mà cô mới đánh nhau như thế, cũng tại hắn mà tuổi xuân sắp đã có một mảng đen vấy bẩn. Bây giờ cô chỉ muốn tìm cách nào đó để thoát khỏi cái tên ác ma này thôi.

Hức...cậu...cậu chủ..cậu hãy lấy lại công bằng giúp tôi với. Là Minh Tuệ cô ấy đánh tôi trước...hức...tôi chỉ muốn hỏi chuyện sức khỏe của cô ấy

thôi...nhưng mà...hức".

A Nguyệt nhanh chân chạy đến quỳ trước mặt Phúc Thiên rồi đổ hết tội lên người Minh Tuệ

Hắn nhìn trên người của A Nguyệt đúng thật là trên người cô ta toàn là dấu vết bị đánh rất nhiều trên gương mặt, mép miệng chảy máu, tay bị trầy xước. Nếu ai nhìn vào cũng sẽ nghĩ rằng cô ta chính là người vô tội trong chuyện này.

Liếc sang Minh Tuệ muốn xem thử cô có phản ứng giải oan cho bản thân mình hay không. Chỉ cần cô mở lời hắn ta sẽ giúp cô. Nhưng không ngờ Minh Tuệ cứ im lặng không mở miệng, mặc cho A Nguyệt cô ta muốn nói gì thì nói. Phúc Thiên không khỏi khó chịu, sự tức giận đã dồn lên tới não, hắn không ngờ cô lại là một kẻ cứng đầu như vậy.

" Tôi thuê nhiều người làm trong nhà, vậy mà có chuyện hai người đánh nhau cả đám các người chỉ biết đứng đó. Không lẽ tôi bỏ thời gian ra thuê cả đám người làm không có não hã".

" Tất cả những người làm ở dù có tham gia hay không sẽ bị đuổi việc hết và trừ 50% lương, còn ông quản gia, tôi tin tưởng ông nhất giao cho ông quản lý căn nhà này vậy mà ông lại làm tôi quá thất vọng. Tháng này ông cũng đừng nhận một đồng lương nào".

Tất cả người làm ai cũng thấy ấm ức khi bị đuổi việc một cách vô lý nhưng không ai lại dám lên tiếng phản đối. Còn quản gia Khương chỉ biết chấp nhận hình phạt mà cúi đầu xin lỗi.



'Dạ, xin lỗi cậu chủ vì tôi đã không hoàn thành tốt công việc".

Phúc Thiên nhìn A Nguyệt mà tỏ vẻ chán ghét với thái độ ỏng ẹo của ả ta mà kêu người đưa ả ta đi.

" Mau đưa cô ta đi băng bó vết thương lại cho tôi".

Dứt lời Phúc Thiên đi lại nắm cánh tay Minh Tuệ kéo đi thẳng lên phòng hắn. Cô cũng bất ngờ với hành động này cứ tưởng hắn bước tới đánh mình nhưng không ngờ lại kéo mình đi. Cô cố gắng vùng vẫy kêu la nhưng cũng vô ít.

" Anh...anh làm gì vậy, buông tôi ra".

"Rầm".

" Á...".

Đập cửa thật mạnh mở ra hắn quăng cô lên chiếc giường to lớn của mình. Nằm trên chiếc giuong này cô biết mình sắp sửa bị trừng phạt bằng hình thức kia rồi Minh Tuệ lúc này hai mắt trở nên lờ mờ sợ hãi, cô vô thức lùi lại.

Không phải lúc nãy cô mạnh mẽ lắm sao, bị người khác đổ oan như vậy

nhưng vẫn không chịu mở miệng phản kháng lại. Còn bây giờ thì lại sợ hãi. Ha..".

Cô biết rằng hắn chắc chắn đang muốn phạt cô vì đã gây náo loạn trong nhà của hắn. Bây giờ dù cô có mở miệng cầu xin chưa chắc gì hắn sẽ tha cho mình bởi vì cô đã nhiều lần làm như vậy rồi nhưng kết quả chỉ là con số không.

Đến khi Phúc Thiên đi sát lại gần nắm lấy cổ chân kéo sát cô lại người mình. Khi thấy hắn giơ tay lên cô cũng vô thức nhắm chặt mắt lại chịu đựng, tay nắm chặt gà giường. Nhưng rồi cô lại đột nhiên bất ngờ mở to mắt.

Minh Tuệ cứ tưởng mình đang nằm mơ giữa ban ngay bởi hành động của Phúc Thiên bây giờ đó là hắn đang chạm vào vết thương trên trán của cô rất nhẹ nhàng còn tỏ vẻ lo lắng cho cô nữa.

Bị đánh đến như vậy, không thấy đau sao?".