Có Lẽ Tôi Đã Yêu Em

Chương 47: Muốn mất cảm giác




Cảm giác vừa kích thích vừa đau đớn hòa nhập vào nhau khiến cô không thể chịu nổi và cũng không thể nào bắt kịp được nhịp điệu của Phúc Thiên.

Hai bên mông của Minh Tuệ ửng đỏ, cũng xuất hiện rõ năm dấu tay bị hắn dùng lực tát vào. Cứ vừa thúc vừa đánh làm cô không thể tỉnh táo nổi. Một lúc sau cả hai lên đến đỉnh điểm thì Phúc Thiên rút ra, mở xích chân cô ra, cứ tưởng hắn đã giải toả xong rồi.

11

Nhưng không nắm chặt cánh tay kéo cô ngồi dậy. Lần này là đổi sang tư thế cô ở trên hắn nằm dưới, hắn nắm chặt hai bên hông canh chuẩn vị trí đó của hắn rồi ấn cô ngồi xuống một lần ôm trọn cả vật nam tính ấy khiến cô từ dần mất đi ý thức mà thức tỉnh dậy hai mắt lần nữa trợn tròng lên

11

" Aa .....không...kh....dừng...".

" Á .....haha....đau....dừng lại.....a....tôi không thể...".

' Khốn khiếp...Ha.... Nếu cô thể di chuyển được vậy thì để tôi giúp cô...Hừm..".

Dứt lời hai tay siết chặt hai bên hông lúc đầu của Minh Tuệ hắn ra sức điều khiển cô hơi thẳng người ngồi dậy xíu. Sau đó bản thân Phúc Thiên nằm dưới tự mình đi chuyển phần mông lên xuống theo nhịp còn Minh Tuệ phía trên ưỡn người ra hai tay bám víu vào hai chân hắn rên rỉ không ngừng.

" Á....chậm...chậm lại....tôi thở... không... được....ha...ha".

Phúc Thiên ra sức dồn dập cô không ngừng làm cô mất hết sức lực. Không những làm ở ngoài phòng ngủ mà còn làm trong nhà tắm đứng không vững thì sẽ ẵm cô đè cơ thể dính vào tường rồi ra sức thúc đẩy.Giờ Minh Tuệ mới biết sức lực của đàn ông là vô tận, cô cảm thấy như mình sắp chết tới nơi nhưng cố cầu xin vẫn không được tha. Phúc Thiên càng làm càng cảm thấy hưng phấn, hắn đưa cô ra tới ngoài ban công giờ đó bà chập tối gió se se lạnh nhưng không hiểu sao bản thân cô lại không cảm nhận được cái lạnh mà chỉ cảm nhận được hơi nóng, hai cơ thể không có một mảnh vải dính chặt vào nhau. Vừa làm mà không ngừng lo lắng, sợ rằng chỉ cần ai đó ở ngoài sân mà nhìn lên thấy cô và hắn đang làm chuyện đồi bại này chắc chắn cuộc đời cô chỉ có nước sống trong nhục nhã.

" Đừng... làm ở đây....ha...ha.... vào...trong".

Gọi tên".

"Á...".



"Ph..úc...Phúc... T.. Hiên.... Thiên vào ...trong....đi..

Nghe cô gọi tên mình hắn thỏa mãn đem cô vào trong nhà.

Chỉ cần thấy Minh Tuệ ngất thì liền ra sức thúc mạnh bạo để cô cảm nhận được cái đau mà tỉnh dậy.

Cứ vậy mà hành hạ cô gần tới sán, nguyên buổi tối hai người dồn dập nhau trên giường mà đến bỏ cả ăn buổi tối. Đến khi Phúc Thiên xong việc cảm thấy thỏa mãn thì buông cô ra vào nhà tắm tắm rửa sạch sẽ cũng không quên tắm cho Minh Tuệ. Cả cơ thể cô giờ giống như không còn cảm giác nên mặc kệ hắn muốn làm gì thì làm.

Tắm xong thì đưa cô lại về giường nhưng không quên xích chân cô lại sau đó thì qua phòng làm việc ngủ. Có thể nói lần này hắn thật sự muốn nhốt cô lại để cô biết sợ hay không thể sau lưng hắn dang díu với người khác nữa.

Sáng hôm sau 13 giờ trưa cô bắt đầu thức giấc mở mắt nhè nhẹ nhìn xung quanh. Đôi mắt cô đã sưng húp lên vì khóc quá nhiều." Ưm... đau quá".

Cô mới cử động nhẹ để đứng dậy thì bị một cơn đau ập tới thốn rất nhiều ở phần dưới khiến Minh Tuệ đau đến nhăn mặt. Dù muốn nhích người sang một bên nhưng điều thất bại. Thật sự phải nói lần này còn đau đớn hơn cả việc khi mất đi lần đầu của một người con gái.

Cảm giác dưới chân có gì đó hơi nặng nặng. Chuyển mắt xuống dưới chân thì thấy chân mình đang bị trói bằng một dây xích rất to. Minh Tuệ nhìn mà sợ hãi khóc thút thít, cô cảm nhận được một điều bản thân đã không còn được tự do nữa rồi.

' Híc....híc... rốt cuộc mình...hic...làm gì sai mà hắn lại trừng phạt mình như vậy. Cha mẹ...híc ....con sợ, con sợ lắm".

[ Một ngày].

[ Hai ngày].

[ Năm ngày].

Suốt 5 ngày liên tiếp hầu như không có ngày nào Phúc Thiên tha cho Minh Tuệ. Mỗi ngày khi về đêm là hắn lại đến phòng cô sau đó không ngừng bắt ép cô làm chuyện đó.

Sáng thì kêu người làm hầu hạ cô tắm rửa sạch sẽ, cho ăn đầy đủ cử không thiếu cử nào được chăm sóc 24/24. Khi về đêm thì lại chính là nỗi sợ của Minh Tuệ. Mặc dù trong những lúc làm bản thân có ra sức cầu xin nhận lỗi nhưng vẫn không được tha thứ mà càng làm hắn tức điên lên càng thúc mạnh hơn nữa.