Cô Hầu Gái Của Vương Thiếu Gia

Chương 106: Có nghe tin tức cố lão gia nhà họ vương còn có một đứa con riêng không?




“Cũng không còn sớm nữa, chúng ta mau đi ăn bữa trưa thôi.”

Châu Viên Cầm nắm tay Chiêu Dao kéo vào trong bếp. Tô Thư Uyển nhìn vẻ thân thiết của bà với cô gái kia, chỉ biết cười nhàn nhạt rồi bỏ về phòng. Cô với Hàn Chiêu Dao đúng là khác biệt, một bên là cành vàng lá ngọc, một bên chỉ là một đứa con gái tầm thường bị chính cha ruột của mình bán để gạt nợ.

Cũng không biết gần đây Tô Trác sống thế nào. Tô Thư Uyển bởi vì đang trong tình cảnh rối như tơ vò, nên cũng chẳng có tâm trạng để ý đến người cha bạc bẽo đó nữa.

“Chiêu Dao, con ăn cái này đi.”

“Cả cái này nữa…”

Châu Viên Cầm vô cùng quan tâm đến Hàn Chiêu Dao. Bà gắp thức ăn cho cô ấy, còn nhiệt tình hỏi xem cô ấy ăn có ngon miệng không? Đối với sự nhiệt tình này, thật sự Hàn Chiêu Dao có chút không thoải mái.

Cô ấy sợ bà sẽ hiểu lầm về mối quan hệ của mình và Vương Gia Vỹ. Dù sao hắn cũng có người trong lòng rồi, còn Hàn Chiêu Dao… gần đây lại đang tương tư một người…

Vương Gia Vỹ nghe tin từ Trần Kiều, vội vàng trở về dinh thự. Hắn lên thẳng phòng của Tô Thư Uyển, không kịp suy nghĩ mà đập cửa.

“Thư Uyển, Thư Uyển…”

Tô Thư Uyển mở cửa phòng, thấy Vương Gia Vỹ, tâm trạng bỗng trở nên khó chịu. Có lẽ vì cô đang trong giai đoạn nhạy cảm, lại nghĩ đến những lời Vương phu nhân nói mà đâm ra buồn bực.

“Cũng đâu phải cháy nhà, anh hốt hoảng cái gì?”

“Em… em không sao chứ?” Vương Gia Vỹ ôm chầm lấy Tô Thư Uyển. Việc duy nhất hắn quan tâm lúc này là Châu Viên Cầm có làm tổn thương đến cô hay không?

Cô lại không hiểu, muốn đẩy hắn ra, lạnh nhạt đáp:

“Sao cái gì chứ? Gia Vỹ, anh làm em ngột thở!”

Bởi vì hắn ôm cô chặt, vô tình khiến Tô Thư Uyển bị đau. Vương Gia Vỹ nhận ra vấn đề, liền buông cô ra, giọng trầm xuống:

“Thiên Dao đang ở đâu?” Hắn đột nhiên hỏi.

Vương Gia Vỹ chỉ là muốn biết hiện tại Hàn Chiêu Dao còn ở đây hay không, để nói chuyện rõ ràng với cô ấy và mẹ của hắn, nhưng không ngờ lại khiến Tô Thư Uyển hiểu nhầm rằng hắn đang quan tâm cô gái kia.

“Cô ấy sao? Ồ... con dâu tương lai nhà họ Vương, cô ấy đang vui vẻ dùng bữa trưa với mẹ anh ở dưới nhà đó.” Tô Thư Uyển liếc nhìn Vương Gia Vỹ, rõ ràng trong ánh mắt hiện rõ tia hờn ghen.

Vừa dứt lời, cô đã xoay người, nói vội:

“Em buồn ngủ. Vương Gia Vỹ, đừng làm phiền em.” Sau đó đóng sầm cửa lại.

Hắn định gõ cửa giải thích, nhưng lại sợ làm tâm trạng Tô Thư Uyển càng thêm tồi tệ.

Vương Gia Vỹ xuống dưới lầu, bước đến phòng ăn nhìn thấy Châu Viên Cầm đang ngồi cùng Hàn Chiêu Dao.

Châu Viên Cầm nhìn thấy hắn, không tỏ ra hốt hoảng trái lại còn vui mừng:

“Gia Vỹ, con về đấy à? Đúng lúc ngồi xuống đây ăn luôn đi.”

Rồi bà sai người hầu lấy thêm bát đũa cho Vương Gia Vỹ.

“Mẹ, con có chuyện muốn nói. Chúng ta nói chuyện riêng một lúc đi.”

“Trời đánh tránh bữa ăn. Con có chuyện gì để ăn xong rồi nói.” Châu Viên Cầm đỏ mắt nhìn con trai mình.

Trước mặt Hàn Chiêu Dao, hắn muốn làm gì chứ? Bà thật không hiểu nỗi đứa con trai mình nữa, người con gái tốt như vậy không muốn theo đuổi lại đâm đầu vào một con hầu thấp kém.

“Chiêu Dao, lần trước anh nói với em chưa đủ rõ ràng sao? Anh có người trong lòng rồi, bây giờ cô ấy còn mang thai con của anh, cho nên…”

“Gia Vỹ!” Châu Viên Cầm tức giận đập mạnh vào bàn.

Người hầu xung quanh đều cúi đầu, không ai dám hó hé nữa lời. Châu Viên Cầm chỉ tay vào mặt Vương Gia Vỹ, tức đến không nói thành lời.

“Con… con mau đi ra ngoài đây nói chuyện với mẹ.”

Hàn Chiêu Dao ngồi bên bàn ăn, bỏ đũa xuống. Cô ấy là bị ép đến đây, bây giờ còn phải nghe Vương Gia Vỹ trách ngược mình. Hàn Chiêu Dao hiểu cho tâm trạng hắn, nhưng đâu thể vì thế mà trút giận lên người cô? Lần đầu tiên Hàn Chiêu Dao cảm thấy bản thân chịu ấm ức như vậy.

Không muốn ở lại đây thêm giây phút nào nữa, cô ấy vội cầm túi xách ra về.

“Tiểu thư, hay là để tôi đi nói với phu nhân một tiếng.” Thẩm Hoa liền đuổi theo Hàn Chiêu Dao.

“Không cần đâu, bà chuyển lời tạm biệt của tôi đến cho bác gái là được.” Hàn Chiêu Dao cũng không quên gửi lời cảm ơn về bữa cơm trưa nay.

Cô ấy đi ra ngoài, đúng lúc Mạc Thiên trở về. Chiếc xe Audi màu trắng của anh ta vô tình thu hút sự chú ý của Hàn Chiêu Dao. Cô ấy đứng khựng lại, ánh mắt nhìn người đàn ông bước ra từ trong xe.

Là anh ấy…

Người đã che ô cho cô vào buổi tối trời mưa lớt phớt.

Mạc Thiên cũng có hơi bất ngờ, nhưng đã nhanh chóng thu lại biểu cảm của mình. Hàn Chiêu Dao bước đến, miệng cười chủ động bắt chuyện:

“Tại sao anh lại ở đây?”

Anh bật cười, đảo mắt một vòng nhìn bầu trời oi ả, hững hờ đáp:

“Tôi là nhị thiếu gia của nhà họ Vương. Cô Hàn mấy năm sống ở nước ngoài, có nghe tin tức cố lão gia nhà họ Vương còn có một đứa con riêng không?”

Có nghe sơ qua, nhưng mà… Hàn Chiêu Dao không ngờ đó là Mạc Thiên.

Còn anh ta, tự nói tự cười mỉa mai. Mà thôi, hiện tại Mạc Thiên vẫn là gán cái mác đểu là con trai riêng của Vương lão gia vẫn tốt hơn.

Nhưng rồi đến một ngày nào đó, anh ta sẽ tự tay bóc trần vẻ bề ngoài hào nhoáng này của mình xuống.