Từ sau khi biết mình mang thai, tâm trạng của Tô Thư Uyển trở nên thất thường, vui buồn lẫn lộn. Dù cô không bị ốm nghén nhưng ăn uống cũng không thấy ngon miệng, thỉnh thoảng còn hay suy nghĩ tiêu cực.
Vương Gia Vỹ đến Vương thị, nghe được thư ký Trần báo lại Vương Cẩn đang ở trong phòng làm việc đợi hắn. Sau mấy ngày vắng mặt thì ông ta đã quay trở lại công ty, còn gấp gáp tìm gặp hắn, không biết là có chuyện gì?
“Chú tìm cháu sao?” Vương Gia Vỹ thong thả ngồi xuống ghế.
Vương Cẩn bất ngờ lao về phía trước, nắm lấy cổ áo của hắn, gào lên chất vấn:
“Thằng khốn, sao mày dám hại con gái tao?”
“Có biết làm như vậy sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng Vương thị, sẽ làm mất mặt gia tộc họ Vương không hả?”
Hóa ra Vương Cẩn đã biết Vương Gia Vỹ là người đứng đằng sau tố cáo vụ bê bối của Vương Minh Tuyết ở quán bar rồi. Tuy nhiên, hắn vẫn giữ thái độ bình tĩnh, thậm chí có phần ngông ngạo.
“Nghe nói, Vương Minh Tuyết bị phía cảnh sát mời lên làm việc rồi?”
“Mày… thằng khốn!” Vương Cẩn bổ nhào đến định đánh Vương Gia Vỹ nhưng bị hắn chặn lại, hất mạnh ông ta ngã ngửa ra ghế sofa.
Chuyện của Vương Minh Tuyết, không đơn giản dừng lại ở việc cô ta hành hung nhân viên trong quán bar mà qua điều tra, cảnh sát phát hiện cô ta cùng đám bạn có tàng trữ và sử dụng chất cấm. Vì vậy, khả năng cao Vương Minh Tuyết sẽ vướng vào tù tội.
“Vương Cẩn, thay vì đến đây gây sự với tôi thì chú nên dành thời gian nghĩ cách giúp con gái mình thì tốt hơn.”
“Mày… được lắm. Tao nhất định sẽ không để yên cho mày đâu.”
Vương Cẩn trừng mắt nhìn Vương Gia Vỹ, ngón tay trỏ chỉ thằng vào mặt hắn. Ông ta tức giận mím môi run bần bật, nhưng lại không thể làm được gì ngoài việc im lặng rời khỏi phòng làm việc của hắn.
Tất nhiên, Vương Cẩn sẽ không dễ dàng bỏ qua mọi chuyện.
Chỉ là Vương Gia Vỹ không mấy quan tâm, hắn tập trung tinh thần giải quyết công việc, ký kết hợp đồng làm ăn với đối tác.
Gần đây phong độ của Mạc Thiên giảm sút, thậm chí trong cuộc họp còn bày ra dáng vẻ thiếu tập trung khiến các vị cổ đông không hài lòng. Vương Gia Vỹ biết Mạc Thiên bị ảnh hưởng bởi tin tức Tô Thư Uyển mang thai, nếu là bản tính háo thắng trước kia của hắn thì sẽ như múa trống khua chiêng trong bụng, nhưng hiện tại Vương Gia Vỹ lại cảm thấy phiền não.
Vương Gia Vỹ không thích Mạc Thiên có tình cảm với Tô Thư Uyển. Hắn chỉ muốn cô là báu vật của riêng hắn, cho nên càng trân trọng, nâng niu lại càng sợ bị người khác cướp đi mất.
Bởi vì sợ Châu Viên Cầm hành động đột xuất, gây bất lợi cho Tô Thư Uyển nên Vương Gia Vỹ đã sai người để ý đến hành tung của bà. Ngay lúc nghỉ trưa hắn ngã lưng xuống ghế sofa định chợp mắt một lúc thì có người gọi điện thoại đến.
“Thiếu gia, phu nhân đã quay về dinh thự. Nghe nói Hàn tiểu thư cũng đang ở đó.”
“Cậu nói cái gì?” Vương Gia Vỹ đột ngột ngồi dậy.
Mẹ hắn chắc chắn đang tính toán chuyện gì nữa rồi. Bà gọi Hàn Chiêu Dao đến nhà để Tô Thư Uyển chạm mặt trực tiếp với cô ấy sao? Định dùng Hàn Chiêu Dao chọc tức Tô Thư Uyển?
Ngay lập tức, Vương Gia Vỹ tìm chìa khóa xe ô tô, lái về dinh thự.
…
Trưa nay người hầu trong nhà họ Vương chuẩn bị rất nhiều món ngon theo lời dặn dò của Châu Viên Cầm. Bà muốn tiếp đãi Hàn Chiêu Dao thật tốt.
“Cháu ăn trái cây đi! Bác cũng không biết cháu thích loại nào nên sai người chuẩn bị đủ cả đó.”
Trên bàn có đầy đủ dâu tây, việt quất, lựu đỏ, táo, nho và bưởi chín. Hàn Chiêu Dao ái ngại mỉm cười, cất giọng ngọt thanh:
“Bác gái, thật ngại quá. Cháu đã đến đây ăn trưa còn làm phiền mọi người chuẩn bị nhiều thứ như vậy.”
“Không ngại, không ngại. Vốn dĩ là ta gọi cháu đến ăn trưa mà.” Vương phu nhân nắm lấy tay Hàn Chiêu Dao, rồi vỗ nhẹ lên mu bàn tay cô đầy tình cảm.
Bản thân cô ấy cũng rất khó xử, vốn định từ chối nhưng Châu Viên Cầm đã đích thân đến nhà mời cô sang dùng cơm trưa. Cha mẹ của Hàn Chiêu Dao cũng đã đồng ý, cho nên cô ấy không thể không đi được.
Vì muốn Tô Thư Uyển trông thấy vẻ ngoài xuất chúng của Hàn Chiêu Dao, Châu Viên Cầm liền sai cô mang khăn tay đến cho mình. Công việc này chẳng hề nặng nhọc, chủ yếu bà muốn Tô Thư Uyển nghe thấy những lời mình sắp nói:
“Cháu với Gia Vỹ quả thật rất đẹp đôi. Chiêu Dao, nếu cháu còn chưa có đối tượng vậy cứ cho con trai bác một cơ hội. Nó không giỏi thể hiện tình cảm nhưng là một người đàn ông có trách nhiệm, cho nên chắc chắn sẽ không đối xử tệ với cháu.”
“Cửa lớn nhà họ Vương luôn chào đón cháu. Sau này nếu có duyên trở thành con dâu của bác, bác nhất định sẽ làm một người mẹ chồng tốt, yêu thương cháu như con ruột của mình.” Bà nói xong thì ngước lên nhìn Tô Thư Uyển một cái.
Ý nói, chỉ có Hàn Chiêu Dao mới xứng với con trai bà.
Tô Thư Uyển đứng lặng người, nghe thấy những lời này càng thêm khó chịu trong lòng. Cô biết Châu Viên Cầm cố ý gọi cô xuống đây để nói cho cô nghe, cũng được tận mắt nhìn thấy dáng vẻ hoàn hảo của Hàn Chiêu Dao mà thấy tự ti với chính bản thân mình.
Bàn tay Tô Thư Uyển siết chặt lại thành nắm đấm, sau đó lại từ từ buông ra, nhắc nhở bản thân mình không được kích động.