Có Hài Lòng Khi Lấy Anh Không

Chương 5




Này? Tạ Oánh Thảo cảm thấy câu này có gì đó không ổn, nhất thời không nói ra được.

Tống Quân cắn đũa nhìn hai người cười có chút kì quái, đang định nói cái gì đó, điện thoại di động của Nghiêm Từ Mộc vang lên, anh cười xin lỗi rồi nghe máy.

"Lão Nghiêm, ăn cơm không?" Hoàng Xuyên hỏi qua điện thoại.

"Đang ăn lẩu."

"Mẹ kiếp! Có thức ăn cũng không gọi cho tớ! "Hoàng Xuyên la hét, đột nhiên hạ thấp giọng nói, "Có phải lại cùng Tạ Oánh Thảo không? "

"Đúng vậy." Nghiêm Từ Mộc rất thản nhiên, giống như chuyện này không có lý do gì đặc biệt.

Bên kia Hoàng Xuyên cười rất đê tiện: "Được rồi, cậu này có người khác phái thì không còn tình người, trước tiên không quấy rầy cậu và em gái, lần sau lại gọi cho cậu. "

Nghiêm Từ Mộc cúp điện thoại, đoán rằng Hoàng Xuyên sẽ lại nói gì đó trong nhóm, chỉ nhếch miệng, hoàn toàn không có ý ngăn cản hắn. Tạ Oánh Thảo nhìn vẻ mặt tươi cười của anh khi nhận điện thoại xong, tâm trạng rất tốt, nhịn không được hỏi: "Bạn gái? "

Nghiêm Từ Mộc nhìn cô: "Không phải, nam, Hoàng Xuyên gọi." Giọng của anh rất nghiêm túc, như muốn giải thích điều gì đó, "Tôi chưa có bạn gái. "

Không phải, nhìn thế nào bây giờ Nghiêm Từ Mộc cũng là một người đàn ông chất lượng cao, tuy rằng công việc còn chưa hoàn toàn ổn định, nhưng mà đến bây giờ còn chưa có chủ, nhất định là quá kén chọn. Loại học bá này, chỉ số IQ cao, EQ thấp, Tạ Oánh Thảo có chút tức giận nghĩ.

Giống như nhìn thấu được suy nghĩ của Tạ Oánh Thảo, Nghiêm Từ Mộc như không có việc gì thêm một câu: "Cậu cũng chưa có bạn trai. "

Mặt của Tạ Oánh Thảo xanh mét.

Vẻ mặt Tống Quân thú vị nhìn hai người hỏi đáp, đột nhiên bật cười.

Lần này ăn lẩu, một tấm ảnh Nghiêm Từ Mộc cũng không chụp, vốn Tạ Oánh Thảo còn có chút lo lắng yêu cầu chụp ảnh chung của anh, dù sao hôm nay đi ăn tối cùng với Tống Quân, thật ra cũng coi như là bạn học tụ họp, nhưng từ đầu đến cuối Nghiêm Từ Mộc cũng không nói chuyện chụp ảnh. Ăn cơm xong, Nghiêm Từ Mộc phân biệt đưa Tống Quân và Tạ Oánh Thảo về nhà, lúc đưa đến cửa tiểu khu nhà họ Tạ, ba Tạ lại nằm sấp trên cửa sổ nhìn thấy, trong lòng vui vẻ nở hoa.

Ông rất thích cậu thanh niên này, chờ Tạ Oánh Thảo vào nhà, ba Tạ lại nói nữa, bị con gái đẩy ra ngoài cửa phòng ngủ.

Tạ Oánh Thảo nằm sấp trên giường, điện thoại vẫn để trong túi xách, cô đã nghe thấy tiếng tin nhắn ting ting.

Trên màn hình lại có một đống tin nhắn, cô nhấn vào, thấy Tống Quân đang gửi điên cuồng.



Quân Ngốc Ngếch: Oánh Thảo! Cậu lại bị lộ rồi!

Quân Ngốc Ngếch: Lần này tớ không nói gì, thật sự không phải là tớ.

Quân Ngốc Ngếch: Tớ cảm thấy Nghiêm Từ Mộc thật sự có chút ý tứ với cậu nha ha ha ha ha ha!

Cái quái gì thế?

Không đợi Quân Ngốc Ngếch nhắc, Tạ Oánh Thảo ngay lập tức nhấn vào nhóm, đúng là trong nhóm đang nổ tung.

Vương Đậu Đậu: Tôi biết học bá coi trọng em gái Oánh Thảo.

Thanh Thanh: Tôi cũng nghĩ vậy!

Hoàng Xuyên: Tôi làm chứng!

Quân Ngốc Ngếch: Oánh Thảo của chúng ta là tài nữ.

Tạ Oánh Thảo đọc mấy câu, lại thoát ra khỏi nhóm, xem vòng tròn bạn tốt của Nghiêm Từ Mộc. Chắc chắn rồi, anh đã cập nhật thông tin thứ ba.

Nghiêm Từ Mộc: Lẩu cho bữa tối, vị rất ngon.

Không có hình ảnh, chỉ có mấy từ khô khan, không có gì đặc biệt, nhưng bên dưới là một loạt tin nhắn.

Vương Đậu Đậu: Không phải lại ăn cơm với Oánh Thảo chứ?

Thanh Thanh: Chắc chắn là với Oánh Thảo!

Trương Tiểu Minh: Chắc chắn là với Oánh Thảo +10086

Tôn Béo: Chắc chắn là với Oánh Thảo +12597

Yến Tử: Chắc chắn là với Oánh Thảo + số ID

Tôn Béo trả lời Yến Tử: Số ID của cậu là bao nhiêu?

Hân Hân: Không thể nào...

Hoàng Xuyên: Tôi biết, tất cả các bạn đến hỏi tôi ah ha ha ha ha ha ha ha

Nghiêm Từ Mộc trả lời Hoàng Xuyên: Ha ha.

Mẹ kiếp... Tạ Oánh Thảo hết chỗ nói, nhịn không được muốn chửi tục, tất cả những thứ này là cái gì! Hình như cô ăn cơm cùng Nghiêm Từ Mộc, sẽ nháo đến cả thế giới đều biết, thế giới học bá thật sự là khó hiểu.

Ngày hôm sau khi tan tầm, đến giờ Tạ Oánh Thảo vội vàng đi ngay, sợ lại bị Nghiêm Từ Mộc kéo đi ăn cơm. Tiếp tục như vậy, cô chỉ có thể giả vờ câm trong nhóm bạn cùng lớp. Cũng may hôm nay Nghiêm Từ Mộc chỉ chào hỏi cô rồi đi. Hôm nay anh đi làm rất bận, chủ quản hình như phân cho anh rất nhiều chuyện, buổi sáng vẫn không gặp được người, buổi chiều lại vùi đầu trước bàn làm việc bận rộn, thoạt nhìn như vậy, Nghiêm Từ Mộc sẽ sớm được giao phó những nhiệm vụ quan trọng.

Dù sao cũng là đi du học về, lại rất ưu tú, công ty sẽ không để nhân tài như anh nhàn rỗi vô ích.

Hôm nay cuối cùng Tạ Oánh Thảo có thể về nhà sớm, ăn cơm tối do ba Tạ nấu, sau đó trở về phòng, mở máy tính lên. Nhờ vào phúc của Nghiêm Từ Mộc, tiểu thuyết của cô đã liên tục không viết ba ngày. Mặc dù bây giờ đang là trợ lý của chủ quản, bình thường phần lớn là những công việc linh tinh, ngoại trừ quản lý một số bộ phận nhân sự, còn thỉnh thoảng giúp lãnh đạo viết bản thảo, thỉnh thoảng sắp xếp tài liệu, hoặc viết bài gì đó theo yêu cầu, chủ quản cũng coi trọng tài viết văn của cô nên mới đề bạt cô làm trợ lý.

Từ nhỏ cô đã thích đọc sách, học đại học khoa tiếng Trung, thoát khỏi cơn ác mộng toán lý hóa, sống một cuộc sống thơ ca, nhưng sau khi tốt nghiệp mới phát hiện ra chuyên ngành này tìm kiếm việc làm có chút khó khăn, không thể đi lên cũng không thể đi xuống. Ngoài công việc tẻ nhạt, Tạ Oánh Thảo thích viết một số truyện ngắn để giải trí và đăng lên mạng, dần dần cũng có một số độc giả, sau đó chỉ đơn giản là viết tiểu thuyết trên web.



Bộ truyện mới nhất của cô là một cuốn tiểu thuyết thanh xuân vườn trường, câu chuyện kể về tình yêu giữa một học bá và một học tra*, được viết một cách hài hước và sinh động, rất được yêu thích. Độc giả thường đưa ra lời bình luận dưới bài viết, Tạ Oánh Thảo rất thích tương tác với độc giả.

*nếu học bá là nhưng người học giỏi thì học tra là ngược lại, học dở còn thích quậy phá, thậm chí là đánh nhau hay dính vào tệ nạn. (Editor: lưu ý đây chỉ là cách hiểu của người edit, nếu không đúng mong bỏ qua)

Lần đầu tiên cô mở trang web để xem tin nhắn mới trong ba ngày qua.

Tiểu A: Cảm giác nam chính quá kiêu ngạo, đánh giá kém.

Tây Tây: Mình thích nam chính, nữ chính cũng rất đáng yêu, tác giả cố lên!

Minh Tử: Rất đồng cảm, tôi cũng là một học tra, rất thích học bá của lớp chúng tôi, nhưng học bá cũng không nhìn tôi một cái 5555555555 (nghĩa là huhuhuhuhuhu).

......

Những độc giả này đều có biệt danh và để lại lời nhắn theo thời gian.

Mục Thảo: Tôi nghĩ nhân vật nữ chính rất dễ thương và tôi rất thích.

Mục Thảo này là fan hâm mộ trung thành của Tạ Oánh Thảo, bài viết nào cũng sẽ theo dõi, chương nào để lại lời nhắn, phần lớn là để động viên và khen ngợi, thỉnh thoảng đưa ra một số thiếu sót, không nhiều nhưng rất xác đáng, Tạ Oánh Thảo rất thích fan này.

Đọc xong tin nhắn, Tạ Oánh Thảo mở tài liệu bắt đầu gõ chữ, chờ cô dừng lại nghỉ ngơi, hơn 1 tiếng đã trôi qua. Cô đăng chương mới xong đứng dậy vươn vai thấy đã hơn chín giờ, cầm điện thoại lên xem, không có tin gì chưa đọc. Đúng là hôm nay không đi ăn cơm với Nghiêm Từ Mộc, cả thế giới đều sạch sẽ.

Tạ Oánh Thảo tiện tay mở nhóm bạn cùng lớp bị chặn trong WeChat, hôm nay bên trong cũng rất yên tĩnh, nhìn vào vòng tròn bạn bè, xem toàn bộ tin tức mới cập nhật một lần, ma xui quỷ khiến thế nào lại mở WeChat của Nghiêm Từ Mộc, trong giới bạn tốt vẫn chỉ có ba tin nhắn, một chữ cũng không nhiều. Cô đột nhiên có chút tò mò không biết bây giờ người này đang làm gì.

Điện thoại di động ting ting vang lên một tiếng, Tạ Oánh Thảo mở ra.

Nghiêm Từ Mộc: Vừa rồi chở bạn về, đi ngang qua nhà cậu, nhớ đến cậu nên gửi tin nhắn.

Tạ Oánh Thảo chớp chớp mắt, nhìn chằm chằm tin nhắn này ngẩn người, không biết nên trả lời như thế nào. Đi ngang qua nhà cô cũng phải gửi một tin nhắn nói cho cô biết, đây có phải là một chút... quá thân mật, cô nhìn chằm chằm tin nhắn nửa ngày, quyết định không trả lời.

Ngày hôm sau là cuối tuần, buổi sáng Tạ Oánh Thảo nằm trên giường một lát, hôm nay không có việc gì làm, cô quyết định ở nhà viết tiếp tiểu thuyết một chút, mở trang web, nhìn thấy tin nhắn bên dưới chương tối hôm qua. Cốt truyện của ngày hôm qua được viết là, học bá bắt nạt học tra, châm biếm học toán kém, học tra khóc. Thực ra, trong bài viết này, những đặc điểm tính cách của nhân vật học bá mà cô hình thành ít nhiều học hỏi từ Nghiêm Từ Mộc, dù sao học bá điển hình cô quen biết cũng chỉ có anh.

Bởi vì học tra bị bắt nạt, độc giả rất bất bình.

Tiểu A: Nam chính quá tra rồi, tính cách xấu như vậy, học tập tốt có gì đáng tự hào!

Tây Tây: Thật đau lòng cho nữ chính... đừng ngược mà, muốn được phát đường thật nhiều đường ~

Thần Phong: Nam chính có phải không thích nữ chính hay không, tôi thấy hắn rất tốt với nữ phụ, nữ phụ cũng là học bá, rõ ràng hai người bọn họ ở bên nhau rất tốt.

......

Mục Thảo: Tôi cảm thấy học bá thích nữ chính, hắn bắt nạt cô ấy thật ra bởi vì thích cô ấy, khi đi học còn quá nhỏ, lúc đọc sách còn quá trẻ, không hiểu được tâm trạng của mình, cũng không hiểu tình yêu là gì, nếu tiếp tục như vậy sẽ mất đi cô gái mình thích.

Lần đầu tiên Mục Thảo này lưu lại một đoạn dài như vậy, Tạ Oánh Thảo xem xong rất muốn khen ngợi cô ấy, có độc giả hiểu biết như vậy thật sự có loại cảm giác tìm được tri âm tri kỷ.

Thật ra lúc học trung học, Tạ Oánh Thảo ít nhiều cũng có chút thiện cảm với Nghiêm Từ Mộc. Lúc đó Nghiêm Từ Mộc là nhân vật nổi tiếng toàn trường, dù sao thành tích tốt khuôn mặt cũng không tệ, cho dù là trường trung học trọng điểm, cũng có học sinh yêu sớm, nhưng Nghiêm Từ Mộc lại giống như chất cách điện, chưa bao giờ đặc biệt thân thiết với bất kỳ cô gái nào, cũng không có tin đồn nào. Trong mắt anh dường như chỉ có học.

Trước khi học trung học, Nghiêm Từ Mộc có một điểm yếu là thành tích thể thao của anh không quá tốt, cũng miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn. Người ta cho rằng điểm trừ duy nhất trong kết quả thi vào cấp 3 là thành tích thể thao. Vì vậy từ năm lớp 10, anh đã dậy sớm chạy bộ mỗi ngày. Lúc ấy Nghiêm Từ Mộc còn chưa chuyển đi, cách nhà Tạ Oánh Thảo chỉ hơn một trăm mét, lúc chạy bộ sẽ đi ngang qua. Sáng sớm Tạ Oánh Thảo thường đọc sách trên ban công, nằm sấp trên lan can nhìn Nghiêm Từ Mộc thở hồng hộc chạy tới.



Cửa sổ của phòng Tạ Oánh Thảo đối diện với sân bóng rổ của một trường học bên cạnh, thường có người chơi ở đó. Sau đó cô phát hiện, không biết từ khi nào Nghiêm Từ Mộc cũng chơi bóng ở đó. Một lần cô nghe thấy tiếng bóng rổ khi cô đang làm bài tập, cô nghiêng người và nhìn thấy anh, cô không thể không mở cửa sổ vẫy tay chào anh.

"Nghiêm Từ Mộc——" Cô lớn tiếng kêu lên.

Nghiêm Từ Mộc đang ném bóng, lập tức ném lệch. Nam sinh bên cạnh anh không phải bạn cùng lớp, cũng không nhận ra Tạ Oánh Thảo, chỉ vỗ vai anh cười: "Một cô gái đang gọi cậu."

Nghiêm Từ Mộc quay đầu lại, không đáp lại lời chào của Tạ Oánh Thảo, chạy đi nhặt bóng.

"Chết tiệt." Tạ Oánh Thảo cảm giác không thoải mái, kéo rèm cửa tiếp tục làm bài tập về nhà. Sau đó lại thấy Nghiêm Từ Mộc chơi bóng trên sân, cô cũng không đi chào hỏi anh. Mặc dù cô thường trốn đằng sau cửa sổ, nhìn anh nhảy nhót trên sân.

Trai thể thao là đẹp trai nhất. Có lẽ là bởi vì chơi bóng rổ, chiều cao Nghiêm Từ Mộc tăng rất nhanh vào năm lớp 10 và 11, lúc học lớp 12 đã khá cao, lúc Tạ Oánh Thảo đứng lên sẽ cảm thấy như đang đứng cạnh cây cột điện, phải ngửa cổ mới có thể nhìn thấy được. Nhưng đôi khi cô không thể không nhìn anh.

Mùa hè năm lớp 11, một buổi tối tan học, tất cả học sinh trong trường đều đi xe đạp chậm rãi đi ra, có rất nhiều người ở cổng trường, cô vô tình quay đầu lại, nhìn thấy Nghiêm Từ Mộc mặc áo bóng rổ cùng bọn Hoàng Xuyên vừa đi vừa nói chuyện. Ngày hôm đó, anh mặc một chiếc áo màu vàng, cao và nổi bật trong đám đông. Tạ Oánh Thảo nhìn không chớp mắt, bởi vì nhiều người, ai cũng sẽ không chú ý tới cô đang nhìn ai. Buổi tối đó hoàng hôn rất đẹp, ánh đèn vàng hắt lên những học sinh này. Nghiêm Từ Mộc đứng ngược sáng, ánh mặt trời chiếu lên tóc anh,trên người, trong không khí chầm chậm lưu động thứ gì đó gọi là thanh xuân. Khuôn mặt, ánh mắt, nụ cười của anh tất cả đều đẹp như một bức tranh.

Khoảnh khắc ấy, mọi dư âm trở nên xa xăm, thời gian như ngừng trôi, cảm giác nóng bỏng được cuốn đi, trời đất như chỉ còn lại hình bóng của chàng thiếu niên mà mấy năm sau nhớ lại vẫn như còn ở trước mắt, cả đời này Tạ Oánh Thảo cũng không quên được, đây là bí mật thời niên thiếu của cô, cũng chưa bao giờ nói với ai.

Tạ Oánh Thảo mở nhạc, giọng hát của Christine Fan* vang lên trong máy nghe nhạc:

Những câu chuyện đó vẫn chưa kết thúc.

Những cảm xúc đó trong những năm tháng đó khó phân biệt được thật giả...

Loại cảm xúc thuần khiết đó, được gọi là thích*.

*Đây là lời trong ca khúc 那些花儿 (Those Flowers) nghĩa là Những đoá hoa do ca sĩ 朴树 - Christine Fan trình bày. (Nguồn: Baidu). Mình ghép link bài trên bìa để các bạn có thể cùng nghe nha.

14/02/2021 - 2675 từ