Có Hài Lòng Khi Lấy Anh Không

Chương 4




Tạ Oánh Thảo mở nhóm wechat bình thường vẫn luôn bị chặn, trong nhóm lại có mấy trăm tin nhắn, cô thở dài, xem từng cái một, thấy chỉ nửa giờ trước, Hoàng Xuyên lại gửi ảnh chụp màn hình của bạn tốt Nghiêm Từ Mộc trong nhóm, có mấy bạn học đang thảo luận, sau đó cô đột nhiên nhìn thấy Tống Quân gửi tin nhắn trong nhóm.

ĐM! Đó không phải là điện thoại di động của Oánh Thảo à!

Tạ Oánh Thảo vội vàng mở tấm ảnh chụp thức ăn của Nghiêm Từ Mộc ra, phóng to, quả nhiên ở rìa nhìn thấy điện thoại di động của mình, không biết làm sao chụp nhầm, còn bị Tống Quân nhận ra.

Đó là một đồng đội heo!

Tin nhắn của Tống Quân trong nhóm đã gây ra một làn sóng lớn.

Thanh Thanh: Xem ra học bá cùng Oánh Thảo có chút mập mờ nha.

Vương Đậu Đậu: Đúng, ăn tối cùng nhau mỗi ngày.

Hân Hân: Đó có thực sự là điện thoại di động của Oánh Thảo?

Quân Ngốc Nghếch: Nếu là hàng giả thay thế, miếng dán màn hình bên trên là do tôi dán, không thể sai được!

Hòang Xuyên: Quân Ngốc Nghếch kỹ thuật dán màn hình của cậu rất tốt, buổi tối bán ở chợ đêm đến mấy giờ?

Quân Ngốc Nghếch: Mở cửa 24 giờ, cậu có muốn đến không? Giảm giá 20% ~

...... Bảy miệng tám lời ầm ĩ, Nghiêm Từ Mộc thủy chung không nói nửa chữ trong nhóm.

Tạ Oánh Thảo cảm giác lần này coi như nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch, cô đành phải tiếp tục giữ im lặng, không dám nói chuyện trong nhóm, không dám trả lời tin nhắn, cũng không dám đăng lên vòng tròn bạn tốt.

Tin nhắn của Quân Ngốc Nghếch vẫn đang gửi đến: Oánh Thảo cậu đừng giận mà, tớ chỉ vô tình nói ra thôi, lần sau lại nhìn thấy tớ cam đoan nhất định không nói, nhất định phải giữ bí mật.

Oánh Thảo: Giữ bí mật gì... vốn không có gì hay ho, hôm nay cậu ấy làm việc giúp tôi, tôi mời cậu ấy ăn cơm để cảm ơn.

Quân Ngốc Nghếch: Oh oh oh ah ah, được, tớ sai, tối mai tới mời cậu ăn tối! Oánh Thảo cậu đại nhân không chấp tiểu nhân, tối mai gặp!

Tạ Oánh Thảo bị Tống Quân chọc cười, mỉm cười một chút, lại nhịn không được nhìn vòng tròn bạn tốt. Cô chặn tất cả thông tin quảng cáo của Wechat, lần này rất dễ dàng tìm thấy thông tin cập nhật của Nghiêm Từ Mộc. Trong giao diện bạn bè sạch sẽ của Nghiêm Từ Mộc, bây giờ có hai tin nhắn nằm yên ở đó. Cô bấm tiếp cái thứ hai, nhìn tin nhắn bên dưới, Nghiêm Từ Mộc vẫn không trả lời cái gì, chỉ trả lời Đường Hân một câu: Tuần sau nhé.

Sau khi đọc xong cái này, Tạ Oánh Thảo bỗng dưng có chút phiền não, cũng có chút buồn ngủ, vì thế ném di động sang một bên, nằm xuống ngủ. Cô nhớ tới chuyện cha Tạ vừa nói Nghiêm Từ Mộc đưa cô về nhà. Vốn đã quên, đột nhiên lại nhớ tới. Hình như là năm nhất cao trung (~ lớp 10 ở VN), lúc đó cô cùng Nghiêm Từ Mộc ngồi chung bàn được vài tháng, quan hệ không tốt không xấu, lúc ấy thành tích của Tạ Oánh Thảo còn không đến quá mức đặc biệt, xếp hạng cũng tương đối cao.

Nhưng cũng khoảng thời gian đó, ba và mẹ ầm ĩ ly hôn, hai người bọn họ đều rất tốt, nhưng tính cách không hợp, mẹ Tạ dọn ra khỏi nhà, ngày cuối cùng về nhà ôm Tạ Oánh Thảo liền rời đi. Khoảng thời gian đó Tạ Oánh Thảo cái gì cũng không nói, nhưng mỗi ngày đều nhớ mẹ, đi học hoàn toàn không nghe giảng, trạng thái rất không tốt, buổi tối không ngủ được, ban ngày đi học ngủ gật, bị Nghiêm Từ Mộc đánh thức nhiều lần.

Ngày sinh nhật, Tạ Oánh Thảo vẫn luôn tưởng tượng mẹ Tạ sẽ ở cổng trường chờ cô ra, đưa cô đi dự sinh nhật, cả ngày đều không yên lòng, sau giờ học ở cổng trường tìm nửa ngày căn bản không nhìn thấy bóng dáng mẹ, cô đột nhiên hiểu được, cô cuối cùng không thể trở về cuộc sống vui vẻ hòa thuận của người một nhà trước kia. Tâm tình tuyệt vọng đè nặng xuống, lần đầu tiên cô thất thố đứng ở cổng trường khóc lớn.

Lúc ấy học sinh đều đã về gần hết, trời cũng sập tối, Tạ Oánh Thảo ngồi xổm ở góc cổng trường, khóc không ngừng, cho đến khi Nghiêm Từ Mộc tìm được cô. Nghiêm Từ Mộc ở trong phòng học ôn bài nên về muộn, ra khỏi cổng trường nghe thấy tiếng khóc nghẹn ngào, đi theo thanh âm thì nhìn thấy cô bạn cùng bàn gần đây cả ngày lơ đễnh đang khóc một cách ngốc nghếch. Anh đứng bên cạnh hồi lâu, cuối cùng khi cô khóc xong, anh hỏi cô: "Về nhà không?"

Nữ sinh khóc sưng mắt ngẩng đầu mới nhìn thấy anh, Nghiêm Từ Mộc đưa Tạ Oánh Thảo về nhà. Anh vẫn cảm thấy Tạ Oánh Thảo là một người không tim không phổi*, tuy rằng thoạt nhìn rất ngoan ngoãn, nhưng ai nói gì cũng không nghe, đi học giáo viên nói cũng không nghe, anh quản cô cũng vô dụng. Nhưng lần này nhìn thấy cô khóc, anh không biết tại sao lại hơi khó chịu. Ba Tạ nhìn thấy con gái khóc sưng mắt, cho rằng Nghiêm Từ Mộc bắt nạt cô, thiếu chút nữa muốn đánh người, cũng may Tạ Oánh Thảo ngăn cản, còn giữ Nghiêm Từ Mộc lại ăn cơm tối.

*Vô tâm vô phế [没心没肺] ~ Một tâm một phế: Tạm hiểu là "Không tim, không phổi", thường chỉ người vô tâm, nhẫn tâm, hay suy nghĩ đơn giản.

Nhắc đến chuyện này, Tạ Oánh Thảo muốn cảm ơn Nghiêm Từ Mộc thật tốt, vì sao cô lại quên? Cô nằm mơ mơ màng màng suy nghĩ nửa ngày, nghĩ nghĩ rồi ngủ thiếp đi.

Ngày hôm khi đi làm mọi thứ diễn ra bình thường, Nghiêm Từ Mộc không đề cập bất cứ điều gì về vòng tròn bạn bè, Tạ Oánh Thảo buồn phiền cũng không muốn nhắc đến. Cô đã chỉ cho Nghiêm Từ Mộc những thứ nên dạy, năng lực học tập của anh không phải thứ cô có thể so kịp, Tạ Oánh Thảo cảm thấy, Nghiêm Từ Mộc sớm muộn gì cũng làm đến chức vụ quản lí trong công ty.

Bận rộn đến buổi tối tan tầm, Tạ Oánh Thảo liên lạc với Tống Quân về việc ăn tối, thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi. Nghiêm Từ Mộc vừa xem tư liệu xong, thấy Tạ Oánh Thảo đang muốn đi, liền hỏi: "Cậu muốn về nhà? "

"Quân Ngốc Nghếch hẹn tôi ăn cơm." Tạ Oánh Thảo thuận miệng trả lời.

"Quân Ngốc Nghếch?" Nghiêm Từ Mộc có chút mờ mịt.

"À à, chính là Tống Quân rồi, bạn thân nhất của tôi." Tạ Oánh Thảo giải thích biệt danh của Quân Ngốc Nghếch.

Vẻ mặt Nghiêm Từ Mộc chợt nhận ra: "Là Tống Quân à, khi còn học trung học hai người luôn đi cùng nhau." Anh không nhớ rõ Tống Quân là ai, chỉ nhớ Tống Quân luôn đến chỗ mình tìm Tạ Oánh Thảo.

"Đúng vậy, chính là cô ấy." nửa người Tạ Oánh Thảo bước ra khỏi cửa.

"Lại nói Tống Quân cũng là bạn học cũ của tôi, cùng nhau ăn cơm đi." Nghiêm Từ Mộc đứng dậy duỗi thắt lưng, đặt sách tư liệu về chỗ cũ, cầm áo khoác đi theo ra ngoài.

"Ách..." Cơ thể Tạ Oánh Thảo cứng đờ, thành thật mà nói, bây giờ cô có bóng ma tâm lý đối với việc ăn cơm cùng Nghiêm Từ Mộc, dù sao mỗi lần đều càng bôi càng đen*.

*ý là càng lúc càng không thể giải thích được mối quan hệ của hai người.

"Sao vậy, bạn học cũ không cho chúng tôi gặp nhau ăn cơm?" Nghiêm Từ Mộc nhướng mày, "Ba người ăn cơm không phải càng náo nhiệt hơn sao? "

Thật sự có chút không thể nào từ chối anh, Nghiêm Từ Mộc muốn gặp Tống Quân là chuyện rất bình thường, bạn học cũ thật lâu không gặp, gặp mặt thế nào cũng cảm thấy thân thiết, lúc trước bạn học tụ họp cũng không cảm thấy xấu hổ gì, chỉ có ăn cơm với Nghiêm Từ Mộc luôn cảm thấy có chút cảm giác không rõ ràng.

Cuối cùng Tạ Oánh Thảo quyết định đồng ý ăn tối cùng Nghiêm Từ Mộc và Tống Quân, dù sao cũng là ba người, cho dù chụp ảnh chung cũng không sợ.

Lúc Tống Quân nhìn thấy Nghiêm Từ Mộc vẫn có chút kích động, tuy rằng lúc đi học, ấn tượng của cô ấy đối với Nghiêm Từ Mộc không quá tốt, nhưng trôi qua nhiều năm, nhìn thấy thiếu niên năm ấy trưởng thành thành thanh niên ngày hôm nay, loại tình cảm cách mạng cùng nhau đấu tranh dưới một mái hiên mấy năm vẫn khiến cô dễ dàng tiếp nhận bạn học cũ Nghiêm Từ Mộc. (Editor: người con trai chúng ta cùng theo đuổi năm 17 tuổi là đây)

"Nếu có ba người," Tống Quân đề nghị, "hay chúng ta đổi đi ăn lẩu, càng náo nhiệt! "

Nghiêm Từ Mộc và Tạ Oánh Thảo không hẹn mà đồng ý đề nghị này, vì thế trước điện thoại đặt chỗ, sau đó Nghiêm Từ Mộc lái xe mang theo hai cô gái xuất phát, lần này Tạ Oánh Thảo cùng Tống Quân hai người cùng ngồi ở hàng ghế sau, thuận tiện nói chuyện phiếm, Nghiêm Từ Mộc vừa lái xe vừa thỉnh thoảng nhìn Tạ Oánh Thảo từ trong gương chiếu hậu, đương nhiên Tạ Oánh Thảo hoàn toàn không chú ý.

Chẳng bao lâu đến cửa hàng lẩu, ba người ngồi cùng nhau, tán gẫu những chuyện hồi còn đi học. Điểm cấp 3 của Tống Quân ở mức trung bình, các môn học đều xếp hạng trung bình, không có môn nào đặc biệt xuất sắc, nhưng cũng không đến mức rất kém. Cô ấy không ngồi cùng một vị trí với Tạ Oánh Thảo và Nghiêm Từ Mộc, nhưng bởi vì cùng đường về với Tạ Oánh Thảo, nên thường xuyên cùng nhau về nhà. Phần lớn những bạn học mà Tống Quân tán gẫu cùng Tạ Oánh Thảo là chuyện sau này của hơn ba mươi bạn cùng lớp, mọi người đều có vòng tròn riêng*, mặc dù cả lớp chơi thân với nhau sau khi tốt nghiệp nhưng những kỉ niệm về thời thiếu niên vẫn ở đó.

*ý là mỗi bạn đều có cuộc sống riêng và những mối quan hệ riêng.

Nghiêm Từ Mộc phát hiện mình gần như hoàn toàn không thể nói chuyện, ký ức thảo luận giữa hai cô gái khác với anh, anh từng cho rằng cuộc sống ở trường trung học chủ yếu là học tập, không nghĩ tới còn có nhiều tin đồn như vậy.

"Cậu biết gì không? Lúc đó Vương Đô gặp Trần Thanh Thanh, tớ còn nhớ lớp tự học buổi tối Trần Thanh Thanh luôn đi tìm Vương Đô giảng bài tập, giảng nửa ngày, tan học vẫn giảng. "Tống Quân cho thịt vào nồi lẩu.

Tạ Oánh Thảo đang pha nước chấm: "Trần Thanh Thanh thật sự rất chăm chỉ, lúc đó thành tích của cậu ấy tăng rất nhanh. "

"Đúng vậy, bởi vì cậu ấy muốn thi cùng một trường đại học với Vương Đô, đáng tiếc cuối cùng vẫn không ở bên nhau." Tống Quân thêm nước vào cốc của ba người.

Nghiêm Từ Mộc nhịn không được cười rộ lên: "Cậu ấy vẫn luôn có chí hướng lớn như vậy. "

Tống Quân nhìn anh, cũng nở nụ cười: "Luôn đặt mục tiêu nhỏ lên hàng đầu, nhưng sẽ quá khó cho ai muốn vào đại học với cậu."

Nghiêm Từ Mộc uống một ngụm trà lúa mạch trong cốc: "Thật ra cũng không khó như vậy. "Anh nhìn Tạ Oánh Thảo, "Năm đó tôi rất muốn giúp bạn cùng bàn của tôi thi tốt cùng, nhưng cô ấy không cảm kích. "

"What?" Tạ Oánh Thảo uống ngụm nước suýt phun ra, "Bạn học, cậu không đùa chứ, thành tích của tôi làm sao có thể thi được! "

"Đúng vậy, cho nên sau này tôi đã từ bỏ." Lời nói của Nghiêm Từ Mộc khiến Tạ Oánh Thảo có chút bực bội." Điểm thi các môn của cô lệch tới mức lên đến mặt trăng*, lực hút của Trái Đất cũng không kéo xuống được. "

*ý Tạ Oánh Thảo là cô học lệch rất nặng về các môn xã hội, không giỏi các môn tự nhiên.

Tạ Oánh Thảo chép chép miệng: "Đầu óc không tốt nên không có cách nào." Cảm giác bị khinh miệt đột nhiên lại đến.

Tống Quân cảm giác được cảm xúc của Tạ Oánh Thảo, nói thêm: "Nhưng các môn xã hội của Oánh Thảo rất tốt, cầm kỳ thư họa, văn hay chữ tốt, là một tài nữ* trong lớp, lúc đó bài văn của Oánh Thảo không phải thường xuyên được giáo viên ngữ văn lấy làm văn mẫu sao. "

*Tài nữ: là những người phụ nữ có nhiều tài năng, giỏi nhiều thứ.

Nghiêm Từ Mộc gật đầu: "Cho nên tôi cảm thấy,cô ấy không giỏi môn tự nhiên cũng không sao, tôi giỏi là được rồi. "

14/02/2021 - 2298 từ