Cô Giáo Khương, Cười Lên Đi!

Chương 42: Đều không thành thật!




Ôm gọn Khương Nhã Tịnh trong lòng, Diệp Ân trượt dài những ngón tay trên lọn tóc đen suôn mềm như nguồn suối.

"Nhã Tịnh, tôi vui quá. . ." Diệp Ân thì thầm, tuy miệng nói là vậy nhưng ẩn sâu đáy lòng lại có một sự thấp thỏm không tên.

Bộn bề trong suy nghĩ.

Khương Nhã Tịnh ngẩng mặt nhìn người đang ôm ấp mình, khoé môi vẽ lên nụ cười ấm áp.

Cô nói: "Tôi cũng vậy. . ."

"Diệp Ân, em thật lòng yêu thích tôi sao?"

Nghe đối phương hỏi, Diệp Ân thoáng chút ngỡ ngàng. Cô nhìn sâu trong ánh mắt kia, lập tức đáp: "Tôi thật lòng rất yêu thích cô."

Lời khẳng định không hề trái với lương tâm, nhưng vẫn gây cho Diệp Ân một cảm giác dằn vặt không sao diễn tả.

Nhận được câu trả lời theo ý nguyện, Khương Nhã Tịnh càng cười sâu hơn, mềm mại hơn.

Gần như si ngốc trước hương vị tình đầu.
Một đêm đáng nhớ.

Cô vòng tay ôm kín eo Diệp Ân, hôn lên cổ như một cách đáp lại tình yêu mà người kia dành cho mình.

Hai gương mặt kề cận bên nhau, thấp thoáng ửng hồng, càng ngắm nhìn nhau càng muôn phần quyến luyến.

Gió đêm rất lạnh, Diệp Ân sợ nữ nhân này thể chất không tốt, cô vội với tay nhặt lại quần áo cẩn thận mặc vào cho Khương Nhã Tịnh, đồng thời rửa sạch tay mình.

Đóng lại cửa lều, hai nữ nhân nằm trên chiếc nệm hơi, bung chăn ôm lấy nhau tràn đầy ân ái.

Gối đầu lên tay Diệp Ân, Khương Nhã Tịnh mải ngắm nhìn diện mạo kia mà không khỏi xao động.

Cô rất ấn tượng với từng đường nét được phác hoạ trên gương mặt Diệp Ân, đều toát ra một loại khí phách mà ít nữ nhân nào có được.

Nhưng ẩn hiện đâu đó vẫn có sự ôn nhu khiến lòng người thổn thức.
Rất vừa vặn tầm mắt của cô, bất kể là lần đầu tiên hay bao nhiêu lần trông thấy, nhịp tim của cô vẫn thế không thay đổi.

Loạn nhịp vì người.

"Diệp Ân, em yêu thích tôi ở điểm nào?" Mân mê đầu ngón tay trên chiếc mũi thon gọn của Diệp Ân, Khương Nhã Tịnh hỏi.

Diệp Ân nghĩ cũng không nghĩ, liền đáp: "Nhiều lắm. Nhã Tịnh xinh đẹp, tính cách cũng rất thanh nhã, hơn nữa còn có chút đáng yêu."

Cô đối đáp rất thản nhiên, nghĩ gì nói nấy, hoàn toàn không một lời thừa thãi.

Cũng không phải là những lời hoa ngôn xảo ngữ, mà xuất phát từ tận nơi sâu kín tâm hồn.

Được khen đến thẹn chín mặt, Khương Nhã Tịnh cắn môi ngượng ngùng.

Cô chôn mặt vào cổ Diệp Ân, lại thỏ thẻ cất tiếng: "Diệp Ân, em thật sự không thích Chung Giai Kỳ sao?"

Diệp Ân: ". . ."

Khẽ lắc đầu, cô đáp bằng ngữ điệu bình thản: "Không thích. Trước giờ tôi cũng chưa từng thích ai."
Nói rồi liền hôn lên tóc Khương Nhã Tịnh, vuốt ve đầy nuông chiều: "Chỉ thế này với mỗi mình cô thôi."

Nằm hưởng thụ từng động tác âu yếm, Khương Nhã Tịnh càng cảm nhận nội tâm ấm áp hơn bao giờ hết.

Cô chân thực rất yêu thích nữ nhân này, yêu thích tất cả những tác động mà đối phương đặt lên người cô.

Muốn chiếm hữu hết thảy mọi thứ, từ thể xác cho đến linh hồn.

Chợt nghĩ đến gì đó, Diệp Ân hỏi: ""Nhã Tịnh, có thể cho tôi biết, vì lý do gì cô lại chọn trường BD để dạy học hay không?"

Nữ nhân sở hữu dung mạo xuất chúng, hơn nữa gia thế còn hiển hách như Khương Nhã Tịnh lại chấp nhận chôn chân ở ngôi trường đầy rẫy tệ nạn.

Điều này luôn là một khúc mắt khó giải đáp trong lòng Diệp Ân, cô thật sự không tài nào hiểu nổi.

Bất quá, cô có thể đoán được, lý do đó hiển nhiên có liên quan đến nhiệm vụ của Chung Giai Kỳ.
Một mối liên kết mà cô không cách nào điều tra ra được!

"Diệp Ân." Ánh mắt Khương Nhã Tịnh khẽ dao động, cô đáp: "Tôi chỉ là một giáo viên bình thường, với mong muốn mang lại những điều tốt đẹp cho học trò của mình."

"Gia thế của tôi như thế nào cũng không liên quan đến quyết định của tôi. Tôi muốn đến đây để thay đổi một số chuyện, thay đổi tư tưởng để một số em học sinh không phải lầm đường lỡ bước vì hoàn cảnh đưa đẩy."

Nói đến đây, hàng mi Khương Nhã Tịnh chợt rũ xuống: "Tôi từng có người thân đã mắc phải sai lầm tương tự, dẫn đến một kết cục bi thảm. . ."

Trong một khắc nào đó, Diệp Ân không biết có phải mình gặp ảo giác hay không.

Cô nhận thấy ánh mắt Khương Nhã Tịnh loé lên một đạo hàn quang kỳ lạ.

Tựa như đang đau lòng, nhưng nhiều hơn là cảm giác tàn nhẫn không dễ lý giải.
Tâm tình trĩu nặng, Diệp Ân nghe rõ những lời vừa rồi. Nhưng cô biết chắc chắn Khương Nhã Tịnh đang lảng tránh vấn đề trọng tâm.

Hoàn toàn không nhắc đến Chung Giai Kỳ, hoặc đại khái là nhiệm vụ, hay kế hoạch gì đó.

Khiến Diệp Ân không khó nhận ra, nữ nhân này. . . đối với cô vẫn chưa hoàn toàn nới lỏng phòng bị.

Vô tình dâng lên cảm giác nực cười.

Xem ra, cả cô cùng Khương Nhã Tịnh, đến lúc này vẫn đều như nhau cả thôi.

Đều không thành thật!

Nhận thấy sắc mặt Diệp Ân không tốt, Khương Nhã Tịnh vội hỏi han: "Có chuyện gì rồi sao?"

"Không có." Diệp Ân gắng gượng nâng môi cười, cô đáp: "Tôi chỉ đang nghĩ, lời đồn quả thật không sai. Cô giáo Khương của chúng ta đúng là thánh mẫu."

Nói rồi liền đáp lên trán đối phương một nụ hôn, Diệp Ân cười khẽ: "Có một chuyện tôi rất thắc mắc, gần đây Nhậm Quân lại không dám đến gần tôi. Có phải cô đã nhúng tay vào hay không?"
Sau đó nhướn mi châm chọc: "Cô sợ hắn sẽ gây thương tổn đến tôi, sợ người mình yêu thương sẽ gặp bất trắc có phải không?"

Khương Nhã Tịnh: ". . ."

Trước đó cô quả thật không biết, hoá ra cô học trò của mình chẳng những lưu manh, mà còn tồn tại một tính cách vô lại rất khó chống đỡ!

Chậm rãi lộ ra ý cười, Khương Nhã Tịnh nhẹ gật đầu một cái.

"Phải. Có lẽ em cũng biết rõ về thế lực Khương gia, hắn đương nhiên không dám làm bậy." Khương Nhã Tịnh nép vào lòng Diệp Ân, ôm đối phương thật chặt.

Thanh âm dịu dàng thoang thoảng hương trà, mang theo tư vị mềm mại: "Tôi sẽ không cho phép bất cứ ai động đến người mà tôi yêu thương."

Nội tâm như chết lặng vài giây, Diệp Ân trầm thấp thở dài.

Một tiếng thở ai oán, đầy sự dằn vặt.

Cô lấy tay nâng mặt nữ nhân trong lòng, một nụ hôn triền miên rơi xuống.
Kíƈɦ ŧɦíƈɦ lồng ngực cả hai nhảy múa không ngừng.

Hai chiếc lưỡi thơm mềm ướŧ áŧ chiếm đoạt lẫn nhau, nô đùa mơn trớn.

Rất lâu mới dừng lại hẳn, kéo theo vài hơi thở dồn dập.

Tràn đầy mê luyến.

Ghì chặt Khương Nhã Tịnh trong vòng tay của mình, Diệp Ân nói: "Nhã Tịnh. . . cứ tiếp tục thế này tôi sẽ nhịn không được mất."

Khương Nhã Tịnh: ". . ."

Trong lòng thầm mắng Diệp Ân, nhưng khoé môi Khương Nhã Tịnh không kiềm được lại cong lên thành hình trăng khuyết.

Mây hồng nổi lên tràn lan khắp mặt.

Cô lại nghĩ đến những chuyện xấu xa vừa rồi. . .

Hình ảnh đồi truỵ hiện ra trong thoáng chốc.

Dẫn dụ tâm trí của cô trôi dạt về nơi đen tối, da mặt lập tức nóng lên như bị hoả thiêu.

Mê mê muội muội.

"Diệp Ân. . . em thật sự thú tính đến vậy sao?" Khương Nhã Tịnh thẹn thùng trêu chọc, cô véo lấy chóp mũi đối phương, lắc lư vài cái.
"Đều là do cô gây ra cả. Ai bảo cô cứ đáng yêu thế này kia chứ?" Diệp Ân lấy tay chống đầu, nhìn Khương Nhã Tịnh bằng ánh mắt âu yếm.

Khiến nữ nhân nào đó đã thẹn càng thêm thẹn, đỏ bừng bừng cả mặt.

"Nhã Tịnh. . . chúng ta làm thêm lần nữa nhé?" Diệp Ân tiến môi đến, cắn nhẹ lên cằm đối phương.

Khương Nhã Tịnh: ". . ."

Chết mất. . . !

Diệp Ân, em thật sự muốn ăn sạch tôi có đúng không?

Bất quá, tuy nghĩ là vậy nhưng không hiểu sao vùng bụng cô lại dâng lên cảm giác sôi trào.

Có thể cảm nhận được bên dưới chân tâm đã có chút ẩm thấp.

Khương Nhã Tịnh, bắt đầu từ lúc nào mày lại không có tiền đồ như vậy?!

Cô mắng bản thân, sau đó lại mím môi, để mặc cho Diệp Ân từng bước lột sạch cô trần trụi.

Lần nữa biến thành mỹ nhân ngư nằm trên tấm thớt gỗ.
Tuỳ ý để người định đoạt.

Thân hình loã lồ triển lộ không chút che giấu, khiến mỹ cảm trong mắt Diệp Ân càng tăng lên gấp bội.

Hai mắt đỏ rực, nhiễm đục xuân tình làm cuộn trào xúc cảm hưng phấn.

Hai thân thể tiếp tục áp chặt vào nhau như muốn quyện lại thành một.

Da thịt trơn mềm mang theo hương thơm đặc trưng, cọ xát vào nhau, trao cho nhau những cảm xúc mềm mại, nhu nhuyễn như thâm nhập cốt tuỷ.

Bất chấp khí trời về đêm lạnh lẽo, hai nữ nhân sưởi ấm cho nhau, lan toả những tiếng rên kiều mị nhịp nhàng. . .

Khiến cả hai đắm chìm trong mộng ảo.

---------------//-------

P/s: mấy bà độc giả ăn cái gì mà cmt mặn như cá biển! Đọc mà cười nắc nẻ kkkk ??