Cô Giáo Khương, Cười Lên Đi!

Chương 120: Không biết ngán sao?




Mặc dù không hoàn toàn đồng tình với cách làm của Khương Nhã Tịnh, nhưng những người có mặt đối với cô đã bất tri bất giác giảm đi năm phần ác cảm.

Thay vào đó là một sự thấu hiểu, vì nếu đặt họ ở tình cảnh như cô, họ cũng không biết liệu bản thân có vượt qua được hay không. . . ?

Hoặc có lẽ sẽ trượt dài vào con đường nghiệt ngã, muốn bất chấp hết thảy, muốn chính tay giành giật công đạo cho người thân của mình!

Bốn người đảo mắt suy tư, bẵng đi một lúc Nghiêm Đình chủ động đưa ra ý kiến: "Hiện tại Diệp Ân đã làm lành với Khương Nhã Tịnh. Chúng ta có nên. . . có nên hẹn Diệp Ân ra để lấy một số thông tin cần thiết hay không? Năm người cùng hợp lực, nói không chừng sẽ truy được tung tích của tên trùm kia trước Khương Nhã Tịnh, cô ấy cũng sẽ tránh được nguy hiểm." Cố Ninh Mẫn hạ xuống dao nĩa trên tay, bực dọc nhíu mày: "Em khẩn trương như vậy làm gì? Lo lắng cho cô ta lắm sao?"

Nghiêm Đình: ". . ."

Liễm Văn vội giúp Nghiêm Đình chữa cháy: "Tuy Khương Nhã Tịnh đã phạm pháp, nhưng suy cho cùng những lỗi lầm cô ta gây ra cũng không đến nỗi phải nhận lấy cái chết. Nếu có thể bắt được tên trùm, chúng ta đương nhiên sẽ đủ chứng cứ đẩy cô ta vào vòng lao lý. Một công đôi việc, chị đồng tình với ý kiến của luật sư Nghiêm."

Chung Giai Kỳ cũng gật gù tán thành: "Phải đó. Bắt giữ được tên trùm mới là điều quan trọng nhất, một kẻ biếи ŧɦái như hắn nếu tiếp tục tồn tại ngoài xã hội còn không biết sẽ gây ra những tai ương khủng khϊếp đến mức nào!"

Nghe hai nữ cảnh sát nói vậy, Cố Ninh Mẫn đành phải yên lặng, liếc xéo Nghiêm Đình sau đó tiếp tục dùng bữa. "Nói gì thì nói, Diệp Ân chưa chắc đã chịu đứng về phía chúng ta. Cô ngốc đó yêu Khương Nhã Tịnh đến thế kia mà!" Chung Giai Kỳ tỏ thái độ dè bĩu, khinh thường định lực của Diệp Ân.

Liễm Văn nâng môi cười nhàn nhạt: "Bảo bối, nếu đổi lại là em, giữa chuyện chị phải chết và phải ngồi tù, em sẽ có lựa chọn như thế nào?"

Nghe Liễm Văn nói, Chung Giai Kỳ mặt nhăn mày nhó phẩy tay liên tục: "Xui xui xui! Lão đại, chị đừng lấy bản thân ra làm ví dụ có được không? Em nghe đến thôi đã đau lòng muốn chết rồi đây này!"

Hai người nhìn nhau mỉm cười, ánh mắt chứa đầy nhu tình không giấu được, khiến hai nữ nhân ngồi phía đối diện trông thấy cũng vội cười theo.

"Ngày mai chị sẽ hẹn Diệp Ân ra gặp mặt, mọi người cùng đến có được không?" Liễm Văn quay sang nhìn lần lượt hai nàng luật sư. Tính cách Diệp Ân khá cứng đầu, nhưng cũng không phải không biết phân nặng nhẹ. Nếu nhiều người cùng lên tiếng, có lẽ sẽ dễ dàng tác động hơn.

Cố Ninh Mẫn cùng Nghiêm Đình đều tán thành.

*

Ở bên này, Khương Nhã Tịnh sau một phen bị giày vò ê ẩm cuối cùng cũng được nghỉ ngơi. Cô nằm an tĩnh, nép sát vào lòng Diệp Ân hệt như em mèo nhỏ.

Hai nữ nhân quấn quýt không rời, người hỏi người đáp vô cùng tình tứ.

Nghe Diệp Ân tường thuật lại mọi chuyện mà cô đã trải qua, Khương Nhã Tịnh bật cười thích thú: "Ngay cả thân phận của mình là gì cũng không thể xác định, nói em ngốc cũng không sai chút nào!"

Đã thế còn lầm tưởng bản thân là sát thủ trong suốt 2 năm, chỉ nghĩ thôi cũng khiến Khương Nhã Tịnh buồn cười đến khó nhịn.

Đời nào sát thủ lại làm những loại công việc nhẹ nhàng đến thế kia chứ? Nữ nhân này. . . đầu óc đơn giản quá mức rồi đi!

"Chị cười nhạo em có phải không?" Diệp Ân ngoắc môi: "Em ngốc cũng không sao, nữ nhân của em thông minh là đủ rồi."

Dứt lời, Diệp Ân cúi xuống rải rác từng nụ hôn lên khắp mặt Khương Nhã Tịnh, yêu chiều vô đối.

Khương Nhã Tịnh cực thích Diệp Ân như lúc này. Có chút trẻ con, nhưng đâu đó lại đáng yêu đến khó lòng cưỡng lại.

Ôm ấp một lúc lâu, tiếng chuông điện thoại đột ngột reo lên, Khương Nhã Tịnh nhìn vào màn hình liền khẩn trương ngồi thẳng người dậy.

Diệp Ân nằm bên cạnh cũng chú ý quan sát.

"Khương tiểu thư, hàng đã chuẩn bị xong cả rồi. Chút nữa tôi sẽ gửi địa điểm cho cô, sáng mai chúng ta sẽ thực hiện giao dịch." Nhậm Phú Cường vừa cười vừa nói.

Khương Nhã Tịnh tỏ vẻ cảm kích: "Ông Nhậm, lần này giao dịch thành công sẽ giúp Khương thị mang lại lợi ích không nhỏ. Tôi nhất định sẽ chuẩn bị món quà đặc biệt dành tặng ông thay cho lời cảm ơn." Nhậm Phú Cường nghe vậy liền mừng thầm trong bụng, hắn phấn khích: "Âyy! Khương tiểu thư thật khách sáo quá a! Không phải đã nói chúng ta là người một nhà rồi sao?"

"Vì là người một nhà nên ông đừng từ chối. Có phước cùng hưởng, tôi nhận được lợi lộc nhất định sẽ dành phần cho ông."

Khương Nhã Tịnh nói vô cùng tự nhiên, khiến gã đầu trọc ở đầu dây bên kia tin đến sái cổ, hớn ha hớn hở cười vang vài tiếng.

"Hảo bằng hữu!" Nhậm Phú Cường cất giọng vui vẻ: "Đại ca tôi có căn dặn, đợi sau khi kết thúc giao dịch lão sẽ lựa chọn ngày phù hợp để thiết đãi cô. Hy vọng cô sẽ nể mặt đến chung vui cùng chúng tôi, cô thấy thế nào?"

Khương Nhã Tịnh nhanh chóng đáp ứng: "Ông Hứa thật có lòng. Chuyện ăn mừng trọng đại như vậy tôi đương nhiên sẽ đến."

"Tốt, tốt lắm! Khương tiểu thư, cô nghỉ ngơi đi. Ngày mai gặp nhau ở điểm hẹn." Vừa cúp máy, Khương Nhã Tịnh khẽ nhìn sang Diệp Ân, cảm nhận được ánh mắt đối phương tràn đầy lo lắng.

"Sao lại xị mặt thế này rồi?" Khương Nhã Tịnh mỉm cười, vuốt ve mái tóc đen óng mượt của nữ nhân đang nằm như một cách trấn an.

Nhích lại gần hơn một chút, Diệp Ân gác đầu lên đùi Khương Nhã Tịnh, mím môi nói: "Em thật sự không thể đi cùng chị sao?"

"Không thể." Khương Nhã Tịnh chỉ tay lên trán Diệp Ân, giọng nửa đùa nửa thật: "Mọi chuyện đều nằm trong suy tính của chị, em đến đó chỉ tổ gây thêm phiền phức mà thôi."

Diệp Ân: ". . ."

Cô liếc xéo Khương Nhã Tịnh, nhếch môi hờn trách: "Lại xem thường em rồi có phải không? Em có thể nấp sẵn ở đâu đó để bảo hộ chị, cho phép em đi theo sẽ tốt hơn rất nhiều a!"

Xoa xoa đôi má Diệp Ân, Khương Nhã Tịnh bật cười: "Ngộ nhỡ ở đó lại có chó hoang thì phải làm thế nào?" Diệp Ân: ". . ."

Cô nâng tay, nhịp nhịp ngón tay lên môi Khương Nhã Tịnh, "hừ" nhạt một tiếng: "Sao trước đây em không biết cái miệng nhỏ này lợi hại như thế nhỉ?"

"Chị không phải chỉ biết đấu võ mồm thôi đâu, đấu trí cũng lợi hại không kém." Khương Nhã Tịnh bày ra vẻ mặt kênh kiệu: "Cho nên, em đừng quá lo lắng. Chỉ cần ngoan ngoãn chờ chị về là được."

Diệp Ân bĩu môi: "Vẫn nhất quyết không để em đi cùng sao. . . ?"

Vuốt vuốt chóp mũi đối phương, Khương Nhã Tịnh đanh giọng: "Tuyệt đối không!"

Diệp Ân chép môi, đảo mắt tới lui tựa như đang suy tính gì đó, Khương Nhã Tịnh lập tức bắt bài: "Đừng hòng lẻn đi theo chị. Sáng mai chị sẽ cho người trông chừng em, khi nào chị rời khỏi hơn 30 phút em mới được phép bước xuống giường."

Diệp Ân: ". . ."

Chúng ta đã tâm linh tương thông đến mức này rồi sao. . . ? "Cô Khương, cô là con lãi trong bụng em có phải không?" Diệp Ân chọt chọt ngón tay lên vai Khương Nhã Tịnh, cười bông đùa.

Khương Nhã Tịnh bật cười thanh thuý, cô hạ đầu Diệp Ân xuống giường, xoay người một cái liền áp chặt đối phương nằm dưới thân, nhướn mắt tinh nghịch: "Chị nghĩ kỹ rồi, để an tâm hơn, có lẽ chị vẫn nên làm chút gì đó để sáng mai em khó lòng bước ra khỏi giường thì mới tốt."

Diệp Ân: ". . ."

Nằm mơ đi!

Dùng sức lật mạnh một phát, rất nhanh Diệp Ân đã đảo khách thành chủ, ghì chặt hai tay Khương Nhã Tịnh hướng lên cao, đắc ý cười khẽ: "Chị sai rồi. Sáng mai chị có chuyện hệ trọng cần phải giải quyết, em mới nên cần làm chút gì đó để khích lệ tinh thần chị thì đúng hơn!"

Khương Nhã Tịnh: ". . ."

Ăn ngang nói ngược. . . !

Cô mím chặt cánh môi, nhăn mặt nói: "Xấu xa! Em ăn chị mãi. . . không biết ngán sao?" "Không ngán." Diệp Ân hôn hôn lên trán Khương Nhã Tịnh, trong mắt lộ rõ du͙© vọиɠ không chút che giấu: "Chị thơm ngon thế này, em làm sao ngán được kia chứ?"

Nói rồi liền dời môi xuống ngực đối phương, Diệp Ân cắn chặt nhuỵ hoa, ngấu nghiến từng chút khiến Khương Nhã Tịnh run giọng rên khẽ.

"Ưʍ. . . Em. . . em rõ ràng là cậy mạnh hϊếp yếu! Công bằng một chút có được không?" Khương Nhã Tịnh giãy mạnh hai tay nhưng không cách nào thoát ra được, lực đạo của Diệp Ân quá lớn.

Dùng tay còn lại xoa ngắn một bên ngực, Diệp Ân giày vò nó thành đủ loại hình dạng, cười hí hửng: "Chị quên mất thân phận của mình là lão bà rồi sao? Để hôm nay em sẽ giúp chị ghi nhớ thật kỹ, tránh để sau này cứ nhầm lẫn mãi như thế!"

Khương Nhã Tịnh: ". . ."

Có quy luật nào "lão bà" là không được nằm trên sao?! Hϊếp người quá đáng thật a!

Dứt lời, Diệp Ân cúi xuống nhấm nháp người dưới thân từng chút một, mỗi lần đầu lưỡi di chuyển đến đâu, nữ nhân nào đó đều cảm tưởng cơ thể như có một luồn điện chạy qua.

Tê tê tái tái. . . !

Chỉ sau vài động tác cơ bản, Khương Nhã Tịnh đã thả lỏng hai tay, choàng qua ôm lấy cổ Diệp Ân rêи ɾỉ thống khoái.

Chỉ trách bản thân định lực quá kém, mới đó đã muốn đối phương giày vò mình nhiều hơn nữa. . . !

Hai chân vô thức mở rộng, đón nhận tất cả những hành động càn rỡ từ nữ nhân mình yêu. Từ những thanh âm kiều mị cho đến thở dốc kịch liệt, sau đó lại tiếp tục rên to văng vẳng.

Trong đêm tối, hai thân thể nữ nhân xinh đẹp sưởi ấm cho nhau, trao đổi những nụ hôn ngọt ngào thúc đẩy quả tim trong lồng ngực đôi bên nhảy chung một nhịp. Hơi thở hổn hển tản đầy trong không khí, khiến Khương Nhã Tịnh rơi vào trầm luân, cô bị hành hạ đến thể xác rã rời, tâm tư mềm nhũn. . .