Cô Giáo Khương, Cười Lên Đi!

Chương 119: Đáng thương hơn đáng trách




Cùng thời điểm, Liễm Văn cùng Chung Giai Kỳ bỗng nhiên nhận được lời mời từ Cố Ninh Mẫn, cả hai đang trên đường di chuyển đến căn hộ cao cấp của cô bạn luật sư.

Sau khi gửi xe, hai người vào thang máy lên tầng lầu thứ 10, rất nhanh đã đến trước cửa căn hộ. Nhấn chuông vài tiếng, thời điểm cánh cửa vừa mở ra đã khiến Liễm Văn cùng Chung Giai Kỳ trố mắt kinh ngạc.

Thật không ngờ lại có thể gặp luật sư Nghiêm ở nơi này.

"Xin chào." Nghiêm Đình mỉm cười, lịch sự mở cửa đón tiếp hai nữ cảnh sát vào bên trong.

Liễm Văn giao mắt nhìn Chung Giai Kỳ bên cạnh, hai người đều nheo mày khó hiểu, ngay sau đó liền bước chân tiến đến vị trí chiếc bàn kính, từ tốn ngồi xuống dán chặt ánh mắt lên người Nghiêm Đình.

Cùng lúc Cố Ninh Mẫn từ phòng bếp bước ra, trên tay bưng theo hai đĩa bít tết* (beefsteak) đặt lên mặt bàn.

"Hai người đến rồi sao? Ngồi chờ mình một chút, để mình đi lấy rượu." Cố Ninh Mẫn hướng đến hai cô bạn mỉm cười.

Nghiêm Đình vội bước theo Cố Ninh Mẫn xuống bếp, phụ giúp cô mang lên thêm hai đĩa bít tết, lần lượt đặt trên bàn trước ánh nhìn kỳ quặc của Liễm Văn cùng Chung Giai Kỳ.

Hai nữ cảnh sát đến tận lúc này vẫn chưa hiểu chuyện gì, lóng ngóng xung quanh tìm kiếm Diệp Ân nhưng không thấy.

Nhanh chóng khui ra chai rượu vang đỏ, Cố Ninh Mẫn cùng Nghiêm Đình ngồi xuống bên cạnh nhau, đưa mắt nhìn đối phương một cách âu yếm.

Đến lúc này, Liễm Văn cùng Chung Giai Kỳ mới trợn mắt lên, quan sát hai nữ nhân tình tứ trước mặt càng sinh thêm lòng hiếu kỳ.

Liễm Văn nhịn không được liền hỏi: "Ninh Mẫn, em cùng luật sư Nghiêm. . . ?"

Chung Giai Kỳ đệm theo: "Phải đó. Hai người sao lại vụиɠ ŧяộʍ thế này rồi? Diệp Ân đâu?"

Vừa nghe Chung Giai Kỳ nói dứt câu, sắc mặt Nghiêm Đình lập tức tối lại. Cố Ninh Mẫn vội quang sang trừng mắt nhìn cô bạn thân. . . vô duyên của mình: "Bồ có thôi đi không? Đùa không vui chút nào a!"

Chung Giai Kỳ ôm bụng cười ngặt nghẽo, Liễm Văn ngồi bên cạnh chỉ biết lắc đầu.

Mọi người cầm dao nĩa lên, cắt nhỏ từng miếng thịt bò cho vào miệng. Cố Ninh Mẫn vừa ăn vừa giới thiệu Nghiêm Đình với một thân phận mới, bữa ăn hôm nay cũng chính là để ra mắt người yêu, tiện thể kể lại mọi sự tình phát sinh vào hôm qua gắn kết tình yêu giữa hai người.

"Nói như vậy, có nghĩa là hai người vừa mới tiếp xúc thân cận chỉ một ngày mà đã lên giường với nhau rồi sao?" Chung Giai Kỳ vừa nhai thức ăn trong miệng vừa cười: "Tôi nghĩ phụ nữ phương Tây như tôi mới phóng khoáng thế thôi, không ngờ hai vị luật sư đây cũng nóng vội không kém!"

Cố Ninh Mẫn thẹn quá hoá giận, gầm thẳng mặt Chung Giai Kỳ: "Janet! Bồ nói ít một chút có được không?"

Ba người còn lại đều bật cười khanh khách.

Trò chuyện rôm rả được một lúc, không biết bắt nguồn từ đâu mà chủ đề lại vô tình chuyển sang Khương Nhã Tịnh. Sở hữu bộ não tư duy nhạy bén, Nghiêm Đình vừa nghe thoáng qua ẩn ý trong từng câu nói của Liễm Văn đã phát hiện điểm kỳ lạ, liền hỏi sâu vào vấn đề.

Về phía Liễm Văn, cô biết hiện tại Nghiêm Đình đã trở thành đồng minh, nên rất nhanh hé lộ một số manh mối gần đây cô nắm được cho mọi người cùng tham khảo, giúp cô đưa ra ý kiến.

Nghiêm Đình nghe đến đâu liền gật gù đến đó, cuối cùng cô cũng hiểu, vì sao một nữ nhân tâm tư vốn thuần khiết như Khương Nhã Tịnh lại đi đến bước này.

Hoá ra đều là vì muốn báo thù cho em trai của mình. . . !

"Nếu đúng với những gì tôi suy luận, thì có lẽ mục tiêu của cô ta chính là tên trùm đứng sau đảng Báo Đen. Cô ta năm lần bảy lượt giải vây cho Nhậm Phú Cường tin chắc cũng là vì muốn chiếm được sự tín nhiệm của hắn, muốn đẩy nhanh quá trình thân cận để hắn đưa cô ta đến gặp tên trùm kia." Liễm Văn nhàn nhã lắc lư ly rượu trên tay.

Nghiêm Đình nghe vậy liền nhíu mày: "Như vậy sẽ rất nguy hiểm không phải sao?"

"Phải." Liễm Văn thở nhạt: "Tuy nói Khương Nhã Tịnh rất lợi hại, toan mưu tính kế cũng rất kỹ lưỡng. Nhưng tên trùm kia, hắn tuyệt nhiên cũng không thể xem thường. Báo Đen được thành lập cách đây 10 năm, nhưng cho đến thời điểm hiện tại vẫn chưa một ai điều tra được lai lịch của hắn. Cô ta bất chấp hậu quả, lên kế hoạch suốt 3 năm để chui đầu vào hang cọp, chỉ sợ chưa bắt được cọp đã không thể toàn mạng trở ra."

Nghiêm Đình rơi vào trầm mặc, cô nhớ lại những lời Nhậm Phú Cường đã nói trên xe, vội mang hết ra nói với hai nữ cảnh sát.

Nếu thật sự Khương Nhã Tịnh đang đâm đầu vào nơi nguy hiểm, cô cũng muốn giao cho cảnh sát một số thông tin cần thiết để sớm bắt giữ được tên trùm. Chí ít, nếu cảnh sát nhanh tay hơn, có lẽ sẽ ngăn chặn được mọi rủi ro đến với Khương Nhã Tịnh.

Còn xét riêng về khía cạnh luật pháp, Nghiêm Đình đương nhiên hiểu rõ, Khương Nhã Tịnh chắc chắn sẽ có cách tự giải vây cho bản thân!

Chăm chú lắng nghe cho đến khi Nghiêm Đình dừng lại câu chuyện, Liễm Văn liền nói: "Nhậm Phú Cường xuống tay với các nạn nhân có thể là do chủ ý của tên trùm. Vì thông qua các cuộc điều tra, không có manh mối nào cho thấy hắn có liên quan đến những nạn nhân đó."

Nghiêm Đình nói: "Hắn đã thành thật khai báo với tôi, rằng chính tay hắn đã gϊếŧ chết Trịnh Nhàn cùng Thường Bội Sam. Sau đó hắn phân xác nạn nhân bỏ vào bao tải, mang vứt xuống sông nhằm xoá đi mọi chứng cứ."

Nghĩ đến một chuyện, Chung Giai Kỳ tiếp lời: "Trịnh Nhàn cùng Thường Bội Sam tính cho đến thời điểm hiện tại đều là nữ nhân gần 40 tuổi, hơn nữa diện mạo lại có chút tương đồng. Chúng tôi suy đoán, có lẽ năm đó Trịnh Nhàn rời khỏi Khương gia đã đến quán bar của Nhậm Phú Cường xin việc, tình cờ lại bị tên trùm nhắm trúng, khả năng cao hắn đã giam giữ cô trong suốt nhiều năm sau đó."

Liễm Văn bổ sung: "Tên nhóc Trịnh Trung kia, có vẻ đã vì an nguy của Trịnh Nhàn mà chấp nhận đến trường BD giúp bọn hắn móc nối với đám học sinh, tiếp tay cho Nhậm Phú Cường giao dịch hàng cấm hòng qua mặt phía cảnh sát."

"Đó cũng là lý do Trịnh Trung cố tình tránh mặt Khương Nhã Tịnh, hắn không muốn mẹ của mình gặp nguy hiểm. Camera ghi hình cho thấy, cuộc gặp gỡ Khương Nhã Tịnh đã khiến hắn thần trí hoảng loạn, vì trước đó đã sử dụng ma tuý càng khiến hắn dễ bị kích động mới dẫn đến cái chết thương tâm."

Có thể trước lúc chết, Trịnh Trung đã nói ra một chút manh mối có liên quan đến tên trùm, nên bắt đầu từ thời điểm hắn qua đời, Khương Nhã Tịnh đã rắp tâm lập ra kế hoạch hoàn hảo để tiếp cận Nhậm Phú Cường, từng nước thâm nhập vào đảng Báo Đen để truy lùng tung tích của kẻ thủ ác đứng sau.

"Thêm một điểm đáng lưu ý, nạn nhân thứ hai, Thường Bội Sam lại sở hữu dung mạo khá tương đồng với Trịnh Nhàn. Điều này khiến tôi suy luận, liệu có phải tên trùm kia giữ Trịnh Nhàn bên cạnh suốt từng ấy năm chính vì hắn đã phát sinh tình cảm với cô ta hay không? Cuối cùng lại vì một lý do nào đó mà gần đây đã nhẫn tâm sát hại, tiếp đến liền tìm đến Thường Bội Sam, nữ nhân có diện mạo tương đồng để thay thế vị trí của Trịnh Nhàn trong lòng hắn." Liễm Văn nói.

Chung Giai Kỳ thở dài: "Sau cái chết của Trịnh Nhàn, có lẽ tâm lý của hắn lại càng méo mó hơn. Xét từ thời điểm Thường Bội Sam mất tích cho đến khi bị sát hại chỉ vỏn vẹn 1 tháng. Hắn đích thị là một tên biếи ŧɦái. . . bắt giữ Thường Bội Sam chỉ vì cô ta sở hữu dung mạo giống với người tình cũ, xuống tay tàn nhẫn với cô ta tin chắc cũng chính vì lý do đó!"

Cố Ninh Mẫn nghe đến đây liền nói chen vào: "Nói như vậy, chẳng phải Khương Nhã Tịnh quá mạo hiểm rồi sao?"

"Phải." Liễm Văn nói: "Vì cái chết của em trai mình mà cô ta đã xem thường luật pháp, không còn tin vào cán cân công lý. Cô ta thông minh như vậy, đương nhiên biết tên trùm kia có bao nhiêu nguy hiểm, nhưng vẫn bất chấp hậu quả để đòi lại công bằng cho Trịnh Trung."

Ngừng một chút, Liễm Văn lại đưa mắt nhìn về nơi vô định, khẽ thở một hơi: "Suy cho cùng, chị vẫn cảm thấy cô ta đáng thương hơn đáng trách."

Nghiêm Đình nghe vậy cũng nói thêm: "Thật ra. . ." Đánh mắt nhìn sang Cố Ninh Mẫn, cô nuốt lại hai chữ "Nhã Tịnh" sắp phun ra khỏi miệng, vội nói: "Thật ra, Khương Nhã Tịnh trước đây vốn là một nữ nhân tâm tính rất đơn thuần. . ."

Nếu không phải vì cái chết của Trịnh Trung, Nghiêm Đình tin chắc một nữ nhân như Khương Nhã Tịnh sẽ mãi mãi thuần khiết như một trang giấy trắng.

Thông minh, bản lĩnh, và sẽ là một người vô cùng có ích cho xã hội.

Cô chậm rãi tường thuật lại mọi thứ liên quan đến Khương Nhã Tịnh mà bản thân được biết từ những năm đại học. Ba người còn lại đều nghe đến chăm chú, trong lòng không khỏi thở dài.

Thật không ngờ nữ nhân mà các cô cho là tâm cơ, thâm độc nhất lại từng sở hữu tấm lòng cao cả thế kia. Quyết tâm theo đuổi ngành luật và giữ vững ý niệm muốn nhân danh công lý để trừng trị những kẻ xấu. . .

Đáng tiếc thay, ý niệm đó bây giờ đã bị che lấp bởi mối thâm cừu đại hận tích luỹ nơi vực sâu đáy lòng.