Hai ngày nghỉ cuối tuần sau đó, Vương Thế Vĩ đến trường đại học D thăm Vương Quân thật.
Hôm đó, ngay từ sớm chị cả đã tránh mặt. “Ta đi lánh nạn đây, nhường địa bàn cho các ngươi hẹn hò. Đợi chuyện của ta và lão Mục ổn ổn, bốn đứa bọn mình kéo nhau đi ăn nhé?”
“Thật áy náy quá, tự nhiên lại đuổi ngươi ra ngoài.”
“Không sao, quân tử nhất ngôn. Không phải ngươi cũng đã vì ta mà lánh nạn nhiều lần đó sao?”
“Thực ra ngươi không phải đi sớm như vậy đâu, ăn cơm tối xong đi cũng được mà…”
“Hơ hơ, ngươi hỏi bạn Vương Đẹp Trai xem có chịu không. Hắn mà nhìn thấy ta lù lù như cây cột điện ở đây, chắc chắn chỉ muốn giơ chân đá bay ra khỏi phòng.”
Sau khi chị cả đi rồi, cô liền dọn dẹp lại phòng ốc, vừa đọc sách vừa đợi anh, đợi đến mòn cả mắt mới nhìn thấy anh từ con đường trước khi nhà bước tới, cô cố tình không xuống dưới đón anh, để anh tự tìm phòng.
Đợi đến khi anh có mặt trước phòng dưới sự chỉ dẫn của một cô bạn nghiên cứu sinh nhiệt tình, cô lại hối hận, không biết trên đường lên phòng, hai người có thời gian đưa mắt nhìn nhau hay không?
Cô bạn dẫn đường đó lưu luyến nhìn Vương Thế Vĩ một lát rồi mới cáo từ ra về. Cô đóng cửa lại, nhìn anh không chớp mắt.
Vương Thế Vĩ hỏi: “Em nhìn gì vậy? Không quen à?”
Cô không hề ngại ngần mà đáp luôn: “Em không nhìn anh, em đang nhìn anh Vương Đẹp Trai của em đó chứ!”
“Anh đẹp trai không?”
“Dĩ nhiên rồi.”
“Anh còn đang sợ em chê anh quê mùa đây này.”
“Anh quê ở đâu? Anh không nhìn thấy cô nàng ban nãy à? Mải ngắm anh còn chẳn biết đường về.”
Anh không tỏ ý phản đối mà chỉ vui vẻ cười.
Cô hỏi với giọng ghen tuông: “Chẳng phải em đã cho anh số phòng rồi đó sao? Tại sao anh còn nhờ người ta dẫn lên nữa?”
“Anh có nhờ đâu, anh đang ở tầng dưới ngó số phòng thì cô bạn đó chạy ra hỏi anh tìm ai, anh bảo anh tìm em, cô ấy liền bảo “để em đưa anh lên”, chẳng lẽ anh bảo không cần, em cứ ở dưới đó đi à?”
Bình thường cô hay nói đám con gái sẽ cướp lấu anh, nhưng trong lòng vẫn nghĩ chắc chẳng có ai vô liêm sỉ như vậy, biết rõ anh đã có người yêu mà còn có ý định phỗng tay trên. Ngay cả người “bất chấp tất cả” như cô cũng không dám cướp anh khi anh còn đang có người yêu. Nhưng hiện tại được tận mắt thấy thế gian này vẫn có kẻ vô liêm sỉ như vậy, anh đã nói là tìm ai rồi mà vẫn còn đòi chen ngang, đưa anh lên mấy bậc cầu thang, thật đúng là quá to gan lớn mật!
Hôm nay đúng là trông anh phong độ ngời ngời, chắc chắn cũng đã chải chuốt cẩn thận, mái tóc đen dày rất mượt, rẽ ngôi lượn trước trán, chân đi đôi giày cô mới mua tặng, quần áo cũng sạch sẽ thơm tho, chắc là đi bộ hơi nóng nên áo ngoài không đóng cúc, để lộ chiếc áo may ô trắng bên trong, nhìn rất lãng tử.
Anh lấy từ trong túi ra một lọ thủy tinh. “Vợ anh Lý bảo anh mang cho em ít su hào muối, nói là cảm ơn vì đã mua sữa cho em bé, con bé thích uống lắm.”
Mượn hoa cúng Phật, anh không biết nói gì nữa, ra chỗ nọ, ngó chỗ kia, mân mê chiếc bàn trong phòng, mở cửa sổ ra, lúc thì ngồi xuống, lúc lại đứng lên, vẻ không được tự nhiên cho lắm.
Cô chủ động chạy ra chốt cửa sổ rồi sà vào lòng anh, lúc này anh mới bắt đầu như nắng hạn gặp mưa.
Lần này cô đã có sự chuẩn bị kỹ lưỡng, mấy ngày trước đó đã vào thư viện mượn cuốn “sách nhập môn”, mặc dù không tìm thấy cuốn như của anh nhưng lại tìm được một cuốn tiểu thuyết chương hồi đời nhà Minh có tên Hoan hỷ oan gia, cô đọc lời giới thiệu nói rằng cuốn này chủ yếu viết về “chuyện chốn phòng the, lời lẽ dâm dục, nhiều lần cấm in”, liền mượn về đọc.
Lần này không biết do có sự chuẩn bị kĩ lưỡng hay vì ở địa bàn của mình khá thoải mái, tóm lại là cô không hề cảm thấy đau đớn. Anh cũng chơi chiến thuật dài hơi, nhanh chóng giải quyết xong “chuyện nghiêm túc” nói với vẻ biết lỗi rằng “do hưng phấn quá, lát nữa sẽ đền cho em”.
Hai người ngủ một lúc rồi ra nhà ăn mua cơm, cô cảm thấy rất mát mặt vì có rất nhiều nữ sinh phải nhìn trộm anh.
Trên đường về phòng, cô nói: “Em có nói sai đâu, rất nhiều cô đang nhìn trộm anh đấy!”
“Người ta nhìn em đó chứ?”
“Em là con gái, bọn họ nhìn em làm gì?”
“Chắc là nghĩ đóa hoa nhài như em sao lại cắm vào bãi phân trâu nhỉ?”
Cô ôm anh rất tình cảm. “Còn lâu mới là bãi phân trâu!”
Anh cũng ôm lại cô. “Chỉ cần em không thấy mất mặt khi ở bên anh là được.”
“Chẳng mất mặt tí nào, em còn đang sợ bao nhiêu người thích anh như vậy, anh lại mủi lòng thì phiền.”
“Em yên tâm, bọn họ chỉ dóm ngó vậy thôi, đến khi đến lượt bọn họ, chắc chắn lại sợ chạy mất dép.”
“Thế nhỡ có ai đó không sợ chạy mất dép thì sao?”
“Thì đó là chính em.”
Cô vui lắm, bèn tra khảo tiếp: “Hai đứa mình một, hai tuần mới gặp nhau một lần, liệu anh có… đi hái hoa dại không đấy?”
Anh liền nghiêng đầu sang hỏi: “Em có cho không?”
“Không cho!”
“Khôgn cho thì anh không hái!”
Cô liền nghiêm mặt nói: “Ý của anh là vẫn muốn hái? Chỉ vì em không cho nên mới không hái đúng không?”
Anh liền véo mông cô, nói: “Coi em kìa, đã không biết đùa lại còn quay sang đùa với người ta…”
Cô biết mình hớ liền nũng nịu nói: “Em không cho anh… hái hoa dại! Nếu anh hái thì em… không chơi với anh nữa.”
“Em là hoa dại của anh rồi thì anh còn hái gì nữa?”
“Em chỉ là hoa dại của anh thôi ư?”
“Dĩ nhiên rồi.”
“Thế hoa nhà của anh là ai?”
“Dĩ nhiên là vợ anh chứ còn ai nữa.”
“Vợ anh là ai?”
“Người trong nhà, bố mẹ cưới hỏi cho, suốt đời không được chia tay.”
Cô bắt đầu ú ớ: “Thế… em là gì của anh?”
“Vừa nãy không phải anh nói rồi đó sao? Em là đóa hoa dại của anh.”
“Em không muốn làm hoa dại!”
“Thế thì em làm vợ lẽ nhé?”
Cô liền thụi anh một quả. “Người ta đang nói chuyện nghiêm túc với anh đấy!”
Vương Thế Vĩ liền ghé sát tai cô, thì thầm với giọng đầy mờ ám: “Lại muốn làm chuyện nghiêm túc hả? Đợi anh ăn cơm xong đã nhé…”
cô liền giằng ngay bát cơm trong tay anh. “Hôm nay anh không nói cho ra lẽ chuyện vợ nọ con kia thì em không cho anh ăn cơm đâu.”
Vương Thế Vĩ nghiêm mặt nhìn cô, cô rất sợ anh nổi cáu, nhưng cô cũng rất bực vì anh không chịu nói cho rõ ràng chuyện vợ con. Hai người trừng mắt nhìn nhau một hồi rồi anh bật cười trước. “Hơ hơ, anh đã nói là em không biết đùa mà, đùa chút đã tưởng thật.”
“Anh đang đùa hả?”
Vương Thế Vĩ liền đưa tay phải ra. “Nè, đây chính là vợ anh, người vợ gần gũi nhất, chung thủy nhất, chịu thương chịu khó nhất của anh.”
Cũng may là đã được mấy cuốn “sách nhập môn” khai sáng, cô đã hiểu được những lời mờ ám đó, bèn nũng nịu nói: “Anh… hư quá!”
“Anh vẫn hư hả? Có em rồi anh chẳng thiết tha gì đến vợ nữa, lượng thực tích trữ trong một tuần giao hết cho em, vợ anh chẳng còn lại hạt nào…”
Cô đỏ bừng mặt thụi anh, liền bị anh ghì siết trong lòng.
Giờ đến lượt anh khảo cô: “Còn em thì sao?”
“Em làm sao cơ?”
“Anh không ở gần em, em có… đi ăn vụng ở ngoài không?”
Cô cảm thấy chuyện này chẳng khác gì chuyện nghìn lẻ một đêm. “Sao em phải… đi ăn vụng ở ngoài?”
“Em không nhớ chuyện đó à?”
“Em có phải là đàn ông đâu, nhớ làm gì chứ?”
“Không là đàn ông thì không nhớ hà? Thực ra đàn bà còn… kinh khủng hơn cả đàn ông.”
“Anh chỉ nói linh tinh!”
“Thật đấy…”
Thấy vẻ ấp úng đó của anh, cô như ngộ ra điều gì, bèn truy hỏi: “Có phải… Tông Gia Anh là mẫu người đó không?”
Anh liền đáp: “Nếu cô ta không thế thì sao đã cặp với lão Mạc…”
“Sao bảo cô ta vì muốn chuyển đến thành phố D nên mới cặp?”
“Chuyển đến thành phố D chỉ là một khía cạnh…”
“Vậy hả? Sao anh lại biết?”
“Hừ, anh với cô ta yêu nhau bốn năm mà còn không biết à? Cô ta nghiện nặng. Lần nào cũng muốn phải thật đã đời, không được đã đời thì không cho ai ngủ…”
“Thật hả?”
“Lúc nào cô ta cũng chê anh không biết kiềm chế, nói là chưa lên được đỉnh anh đã ra, cô ta muốin tìm một ông có tuổi hơn để làm từ từ…”
“Thật hả?”
“Thực ra mỗi lần gặp nhau, lần đầu tiên anh đều hơi anh, mấy lần sau đó anh đều nhịn được. Nhưng một lần nhanh cô ta cũng không cho phép, lần nào cũng la lớn lúc anh đang hưng phấn: “Dừng đi! Anh sắp ra rồi đấy!” Làm cụt hết cả hứng, cái đó cũng ỉu xìu. ỉu xìu tức là anh kém, chứng tỏ anh vô tích sự, chứng tỏ anh không yêu cô ta. Haizzz, mấy năm yêu cô nàng, anh sắp biến thành câu yết hậu ngữ (1) rồi.”
(1). Yết hậu ngữ: có nghĩa là câu noói bỏ lửng.
“Yết hậu ngữ gì?”
“Người yêu của Tông Gia Anh…”
“Rồi sao?”
“Cứng mềm đều vứt đi!”
Cô không kìm được liền phì cười.
Vương Thế Vĩ dịu dàng nói: “Chỉ có em là tuyệt, chẳng bao giờ… làm anh sợ cả.”
Cô cũng dịu dàng nói: “Chỉ cần anh hạnh phúc là được.”
“Nhưng anh cũng muốn em được hạnh phúc!”
“Em rất hạnh phúc mà!”
“Thật hả?”
“Thật.”
“Em không nói dối anh đó chứ?”
“Em không.”
Hai người chưa kịp ăn cơm thì lại quay ra đùa nhau trên giường.
Kể từ đó trở đi, cả hai người cùng hoạt động, lúc thì cô đi, lúc thì anh đến. Nhưng lần nào anh đến, chị cả đều phải tránh đi, cô rất áy náy, thế nên hầu hết vẫn là cô đến chỗ anh.
Đi đi về về như vậy, cô thấy rất bí tiền, nhưng lại chẳng tìm được việc gia sư để làm, đành phải ngửa tay xin bố mẹ, nhưng cô không dám nói thật, sợ bị chửi là không có lòng tự trọng, vừa mất người, vừa mất tiền, thế nên cô đành phải nói dối, lúc thì bảo phải mua tài liệu, lúc bảo mua quần áo, có lúc lại bịa bạn bè đám cưới phải mua quà mừng. May mà bố mẹ rất thương cô, chỉ cần cô lên tiếng là gửi tiền qua tài khoản cho cô, cũng không kiểm tra các khoản chi tiêu của cô.
Kể từ khi biết anh có “người vợ” chung thủy, cô không còn sốt sắng đến chỗ anh như trước nữa, chỉ cần biết anh y6eu cô, không đi ăn vụng là cô cảm thấy thỏa mãn lắm rồi, không cần thiết phải ở bên nhau thường xuyên, vì ở bên nhau cũng chẳng có gì thú vị, ngoài làm “chuyện nghiêm túc” thì chỉ còn xem đá bóng, tự tập rồi ngủ mà thôi. Mà mấy cái trò đó thì cô chẳng thích trò nào.
Có lúc cô cảm thấy chỉ cần anh yêu cô suốt đời, chung thủy với cô suốt đời, kể cả suốt đời không được gặp anh, cô cũng không thấy buồn. Nhưng rõ ràng là anh không như vậy, gần đến kỳ nghỉ hè, anh liền hỏi cô: “Nghỉ hè em có về thành phố E không?”
“Dĩ nhiên là em phải về chứ!”
“Em định về trong bao lâu?”
“Về đến khi vào năm học mới.”
“Thế anh thì thế nào?”
“Anh không về nhà thăm bố mẹ sao?”
“Về thì cùng lắm chỉ một tuần, không ở mãi đó được.”
“Tại sao?”
“Ở quê lắm muỗi lắm, chẳng có gì chơi bời, ăn uống, lại còn phải làm việc đồng áng, anh về đó lâu làm gì?”
“Thế anh…”
Anh buồn bực nói: “Đành phải về trường thôi.”
“Nghỉ hè nhà ăn có mở cửa không?”
“Có, học sinh lớp 12 phải học thêm.”
“Nhà ăn mở cửa là được rồi, nếu không anh chẳng có chỗ nào mà ăn cơm.”
“Nhưng mấy tháng không được gặp em, làm sao anh chịu nổi?”
“Vậy phải làm sao đây?”
“Em không về nhà có được không?”
“Không được, kỳ nghỉ hè, nghỉ đông nào em cũng về nhà, giờ tự nhiên không về nữa, em biết ăn nói thế nào với bố mẹ?”
Anh nhìn cô một lát rồi nói: “Anh về thành phố E với em có được không?”
Cô chưa bao giờ nghỉ đến việc này, bố mẹ cô chưa biết chuyện của cô và anh, đường đột đưa anh về nhà như thế, không biết bố mẹ sẽ nghĩ gì.
Dường như anh cũng đã đoán được nỗi băn khoăn của cô, bèn hiến kế: “Em cứ nói anh là bạn học cũ của em, đến thành phố E du lịch…”
“Nhưng… em chưa bao giờ đưa bạn về nhà ở lâu vậy.”
“Vậy anh chỉ ở một, hai tuần rồi về có được không?”
“Cũng chưa có ai ở một, hai tuần cả. Thôi cứ để em nói với bố mẹ trước đã nhá!”
Anh tỏ ý thông cảm. “Không phải miễn cưỡng đâu, nếu họ không đồng ý thì thôi. Anh chỉ muốin được ở bên em ngày ngày chứ không có ý gì khác…”