Vương Quân nằm trên giường, nghe thấy đám người bên ngoài nhiệt tình bàn tán các trận bóng đá, chỉ đạo hiến kế, dè bỉu, nhiếc móc đội tuyển quốc gia, khiến cô có cảm giác rằng, chỉ cần các đội tuyển quốc gia rút lui, thay sang đám người đang ngồi ngoài hành lang kia thì chắc chắn bóng đá Trung Quốc sẽ đứng nhất thế giới.
Điều khiến cô không giải thích được là, trước đây mỗi lần cô đến đây, Vương Thế Vĩ đều cuống cuồng lên đòi làm “chuyện nghiêm túc”, chân đau cũng mặc, bụng đói cũng kệ, có giờ thị mặc có giờ, giữa chừng vẫn phải chui ra, sao hôm nay lại dửng dưng như vậy? Hay là đã có kẻ nào đó móc hết thuốc nổ trong mìn ra rồi?
Càng nghĩ cô càng cảm thấy có thể cảy ra khả năng này. Học thuyết của chị cả vô cùng chí lý. Rốt cuộc là ai đã làm công việc vốn thuộc bổn phận của cô? Tông Gia Anh? Cô giáo Uất? Tiểu Triệu? Cô lôi hết mọi nhân vật nữ dù bắn đại bác bảy ngày cũng không tới ra để nghĩ, nhưng cuối cùng vẫn không đoán được ai đã tình nguyện làm Lôi Phong.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, cuối cùng đội quân bên ngoài đã giải tán.
Anh về phòng nhưng không sà tới hôn cô mà dò dẫm một hồi rồi lại đóng cửa đi ra.
Cô tức đến nổ đom đóm mắt, bò dậy định sang từng phòng tìm xem anh lại đi tụ tập ở đâu. Nhưng cô sợ mọi người cười, nói cô lúc nào cũng dính chặt lấy anh như kẹo cao su.
Đang đấu tranh tư tưởng thì anh đã quay vào rồi cởi phắt quần áo ra với tốc độ nhanh chưa từng thấy, sà đến kéo ngay cô vào chăn.
Cô bực bội hỏi: “Anh chưa tắm à?”
“Tắm rồi.”
“Nhà tắm giờ vẫn mở hả?”
“Hôm nay không mở.”
“Thế anh tắm ở đâu?”
“Ở bể chứ ở đâu.”
“Anh ra đó tắm… nước lạnh à?”
“Ừ, khi nhà tắm không mở anh toàn ra bể tắm nước lạnh.” Vừa nói anh vừa mở cúc áo của cô. “Vừa nảy ngủ em không cởi quần áo ngoài à?”
Cô nghiến răng nói: “Cởi cái gì, em chuẩn bị bắt xe quay về thành phố D đây.”
“Về ngay đêm nay ư? Mai phải đi học hả?”
“Không học.”
“Không học thì về làm gì?”
“Anh bận như vậy, có thời gian cho em đâu, em không về thì ở đây làm gì?”
Anh ngẩn người ra một lát rồi nói: “Anh không bận, ai bảo anh bận?”
“Việc này còn cần ai bảo nữa hả? Em không có mắt sao? Anh bận đá bóng, bận tụ tập bạn bè, mỗi lần đá bóng là hết cả buổi chiều, mỗi lần ăn cơm với đồng đội hết mấy tiếng đồng hồ…”
Đầu óc Vương Thế Vĩ vẫn còn khá tỉnh táo, lập tức hiểu ngay ý cô. “Chắc em bực vì vừa nãy ăn cơm anh không nói chuyện với em đúng không?”
Cô không trả lời, coi như đã thừa nhận.
Anh nói với vẻ rất oan ức: “Em có hiểu gì về bóng đá đâu, anh biết nói gì với em chứ?”
“Anh không ăn được nhanh nhanh để về nói chuyện với em sao?”
“Hê hê, sao làm thế được? Người ta biết rõ rành rành là em đến, nếu anh bỏ mặc bọn họ và quay về với em thì họ lại tưởng anh cuống lên vì chuyện đó.”
Cô khóc dở mếu dở. “Thế nòa là “tưởng”? chẳng lẽ anh không cuống lên vì chuyện đó à?”
“Cuống chứ, sao không cuống được? Anh chỉ mong bỏ hết cơm nước để ăn mỗi em thôi…”
“Thế sao anh còn sang đó ăn cơm làm gì?”
“Đã hẹn trước rồi mà.”
Tự nhiên cô lại không thấy anh đáng ghét nữa, nếu cô đã hẹn với đám chị cả cùng đi ăn, chắc cô cũng sẽ không đám hủy buổi hẹn vì sự có mặt đột xuất của anh.
Về cơ bản cô đã hiểu ra vấn đề, nhưng vẫn chất vấn với giọng ấm ức: “Ngày mai anh có tụ tập nữa không?”
“Hết rồi.”
“Sao mai lại không tụ tập?”
“Em đến rồi thì anh còn tụ tập với bọn họ làm gì?”
Cuối cùng, cô đã nghe được câu trả lời mình cần, không còn giận chút nào nữa và hứa: “Thế đêm nay em không về nữa.”
Anh ghì siết lấy cô. “Em ranh lắm, vừa đến đã đòi về, làm anh sợ…”
“Anh sợ sao?”
“Anh sợ quá nên mềm oặt rồi đây này.” Anh túm tay cô đặt lên cái mềm oặt đó. “Em làm nó sợ ne7n xỉu rồi. Giờ em phải nghịch nó cho nó mạnh mẽ trở lại.”
Cô không thích anh dùng những ngôn từ torng cuốn truyện sex, nhưng việc anh có bằng chứng xác đáng chứng minh anh sợ cô về khiến cô rất vui. Cô ngại ngùng mơn trớn một lát, cái đó lại hào hùng trở lại.
Đến tận ngày hôm sau, cô mới có cơ hội lấy ra đôi giày bóng đá mới cho anh xem.
Anh hỏi với vẻ rất không tin vào mắt mình: “Em mua cho anh hả?”
“Không mua cho anh thì mua cho ai?”
“Hôm qua lúc lấy đồ hộp anh đã nhìn thấy đôi giày này rồi, nhưng anh không nghĩ là mua cho anh.”
Cô liền trêu: “Thế anh tưởng em mua giày cho thầy Lý phòng bên à?”
“Anh tưởng em mua cho anh trai em, em bảo anh trai em ccũng thích đá bóng còn gì?”
“Đúng là anh ấy rất thích đá bóng, em cũng đã từng mua giày tặng anh ấy, nhưng nếu đôi này là em mua cho anh em thì việc gì em phải tha đến chỗ anh?”
Anh cười hê hê mấy tiếng rồi đón lấy đôi giày, lật qua lật lại ngó nghiêng, vuốt ve một hồi rồi khen: “Đôi này đẹp quá! Chắc là đắt lắm nhỉ?”
“Không đắt. Anh đi thử xem có vừa không.”
Vương Thế Vĩ cười hiền lành, đi một chiếc rồi giẫm thử xuống đất mấy lần. “Vừa lắm! Sao em biết cỡ giày của anh?”
“Em vốn thần thông quảng đại mà.”
Vương Thế Vĩ liền cởi chiếc giày đó ra và ôm chầm lấy cô. “Em tốt với anh quá! Anh biết báo đáp gì cho em đây?”
“Anh bảo báo đáp kiểu gì?”
“Giờ bọn mình làm lần nữa, để em… lên đỉnh được không?”
Cô vội vàng từ chối: “Không cần đâu, anh đi giày vào rồi… đi xem đá bóng đi.”
“Anh đi đôi này là ra sân đá được rồi.”
“Đừng, đừng đá vội, chân anh đã khỏi hẳn đâu, đừng vì một đôi giày mà để vết thương mới chồng lên vết thương cũ.”
Anh vẫn đòi đá, cô liền trề môi nói: “Anh mà không nghe em là em giận đấy!”
Anh liền đầu hàng ngay lập tức: “Thôi anh nghe, anh sẽ nghe, anh chỉ xem chứ không đá.”
Để giám sát anh, cô cũng đi ra sân, ngồi bên sân xem đá bóng với anh. Nhưng vì anh không có mặt trên sân nên cô cũng chẳng buồn để ý đến trận đấu, chỉ nhìn anh, thấy anh không hề nhàn rỗi so với lúc vào sân, nhảy lên nhảy xuống, lúc thì mắng người này, lúc lại quát người kia, bận rộn luôn chân luôn tay.
Cô không thể lý giải lòng say mê của Vương Thế Vĩ đối với bóng đá giống như việc cô không thể lý giải về nhiệt huyết đối với chuyện làm tình của anh, trong mắt cô, đó đều là những cái đó có cũng được mà không có cũng chẳng sao, trong khi anh lại cuồng nhiệt như vậy, chẳng khác gì đã tẩu hỏa nhập ma.
Bữa tối họ mua đồ ăn ở nhà ăn, vẫn là cải thảo và củ cải xào, vẫn ít dầu, nhạt nhẽo như vậy, may mà túi củ cải muối cô mang đến vẫn chưa bị anh mang ra chia sẻ với anh em, tóm lại là vẫn giúp được cô nuốt trôi bát coơm.
Vừa ăn cô vừa bàn chuyện trường D với anh: “Lần nào cũng là em đến thăm anh, hôm nào anh đến thăm em đi.”
Vẻ mặt anh cau lại như bị cơn đau răng dữ dội hành hạ. “Đến trường đại học D hả?”
“Vâng, sao ạ?”
“Anh đến đó thì… ngủ ở đâu?”
“Chị cả nói có thể… lánh đi chỗ khác.”
“Chị cả em biết chuyện của bọn mình à?”
“Sao cơ, không được để cho bà ấy biết hả?”
Anh không đáp, hồi lâu mới nói: “Anh không muốin về trường D, anh hận ngôi trường đó.”
“Tại sao?”
“Vì trường D đã hại anh.”
“Trường D đã hại anh?”
“Chứ sao, nếu không tại trường D thì sao anh phải chôn chân ở chốn này. Thằng bạn Thế Kiệt cùng làng với anh, học trung cấp ngành tài chính kế toán thôi mà được phân về Vục Thuế vụ của huyện, giàu nứt đố đổ vách…”
“Đó là do chuyên ngành khác nhau mà.”
“Nếu không vì trường D thì anh cũng có thể đi tìm việc khác, ở làng bọn anh có thằng tên Thế Thành, học chuyên ngành giống anh, lại còn tốt nghiệp trường hạng ba, nhưng nó được làm ở trung tâm y tế huyện, phụ trách mảng kiểm dịch, gà vịt ngan ngỗng xách về đầy nhà, ăn chẳng bao giờ hết. Nhưng cái trường sư phạm D chết tiệt lại quy định sinh viên tốt nghiệp buộc phải vào ngành giáo dục, lại còn bắt viết đơn cam đoan, trong vòng ba năm không được chuyển công tác, không được thi nghiên cứu sinh…”
“Em chỉ thấy nói là sinh viên tốt nghiêp trường D phải vào ngành giáo dục, không nghe nói trong ba năm không được thi nghiên cứu sinh.”
“Ba năm không được thi nghiên cứu sinh là quy định của huyện anh.”
“Đúng rồi, thế tại sao lại đổ lỗi cho trường D?”
“Không vào ngành giáo dục thì sao vấp phải quy định vớ vẩn này của huyện?”
Cô liền thắc mắc: “Nếu anh muốn thi nghiên cứu sinh thì tại sao không thi ngay trong năm tốt nghiệp đi?”
“Anh thi đó chứ!”
“Anh… không đỗ à?”
Nét mặt Vương Thế Vĩ lộ rõ vẻ oán hận. “Anh đủ điểm nhưng trường D có quá nhiều tiêu cực, các chỉ tiêu dồn hết cho đám thân quen, bạn bè của giáo viên trường D, đâu đến lượt những kẻ không có quan hệ, không có chỗ dựa như bọn anh?”
“Em cũng có quan hệ, chỗ dựa gì đâu?”
Anh nhìn cô một lát rồi hỏi: “Em không hề có quan hệ hay chỗ dựa gì hả?”
“Em làm gì có! Bố mẹ em đều ở thành phố E, có quen nhân vật nào có máu mặt ở thành phố D đâu.”
“Trường hợp em chỉ là ngoại lệ.” Rồi Vương Thế Vĩ năn nủ: “Thôi em chịu khó đến thăm anh đi, anh không muốn đến gặp những kẻ vênh váo ở ký túc xá dánh cho nghiên cứu sinh bọn em, có gì mà ghê gớm?”
“Chính vì bọn họ không có gì là ghê gớm nên anh càng phải đến trường D. Chẳng lẽ anh sợ bọn họ à?”
“Không phải anh sợ bọn họ…”
Cô nũng nịu nói: “Anh không đến thăm em là em giận đấy!”
“Anh không nói là không đến thăm em.”
“Thế tuần sau anh đến trường D thăm em nhé?”
“Em không sợ mất mặt vì anh à? Một ông thầy dạy cấp ba ở huyện…”
Cô liền chui tọt vào lòng anh. “Làm sao em mất mặt vì anh được, em còn sợ anh đến, đám nghiên cứu sinh nữ còn phỗng tay trên của em ấy chứ!”
“Hơ hơ, còn có kẻ muốn cướp anh nữa hả?”
“Sao lại không chứ? Bọn họ gọi anh là Vương Đẹp Trai mà.”
Vương Thế Vĩ cười rất khoái chí. “Vậy hả? Thế thì anh phải đi xem có đúng là có người muốn cướp anh không.”