Cô Gái Đồ Long

Chương 22




Vô Kỵ bỗng lên tiếng hỏi:-Thưa bác hai, Phương lão anh hùng đó là người tốt hay xấu?Liên Châu đáp:-Sau khi chặt cánh tay, phương lão anh hùng chỉ ngày ngày cày cấy, còn dư thời gian thì lấy sách ra đọc. Xưa nay không lai vãng với ai cả, tất nhiên ông ta là người tốt.Vô Kỵ lại nói:-Có phải nghĩa phụ cháu giết người bừa bãi như vậy là bậy lắm phải không?Liên Châu cả mừng, liền giơ tay ra ẵm Vô Kỵ sang, rồi vừa vuốt đầu vừa nói với thằng bé:-Cháu đã biết không nên giết người bừa như vậy thật là tốt, bác thương cháu lắm. Cháu nên biết người đã chết không thể sống lại được. Khi nào cháu thấy kẻ địch mang tội rất nặng không thể nào tha thứ, cháu mới ra tay giết kẻ đó, bằng không cháu nên cho kẻ đó một dịp may để hối cải.Vô Kỵ tiếp:-Bác hai, cháu muốn cầu bác một việc.Liên Châu hỏi;-Việc gì thế?Vô Kỵ đáp:-Khi nào những người đó kiếm thấy nghĩa phụ, bác làm ơn bảo họ đừng có giết nghĩa phụ nhé! Vì nghĩa phụ đã mù hai mắt đánh không lại bọn họ đâu.Liên Châu ngẫm nghĩ giây lát rồi nói:-Việc này bác không thể nhận lời. Còn bác thì không khi nào giết nghĩa phụ cháu cả.Vô Kỵ đứng ngẩn người, nước mắt nhỏ ròng xuống má.Sáng sớm hôm sau, bốn người vào thị trấn, liền vào khách điếm ngủ trọ.Chiều hôm đó, bốn người lại tiếp tục lên đường.Cũng có lúc Tố Tố và Thúy Sơn cưỡi chung một ngựa để cho Vô Kỵ một mình một ngựa cho thoả chí.Dù sao Vô Kỵ vẫn còn ít tuổi, được phóng ngựa trong chốc lát đã quên hết việc lo âu cho Tạ Tốn.Không bao lâu, bốn người đã đến Hán Khẩu.Chiều hôm đó họ sắp tới An lộc, bỗng có mười mấy khách thương đang ở phía trước chạy tới, thấy Liên Châu bèn vội xua tay bảo:-Các người hãy mau quay trở lại, phía trước mặt đang có binh lính Mông cổ chặn đường cướp của giết người.Lại có một người nói với Tố Tố:-Nương tử này lớn mật thật, nếu nương tử gặp phải bọn lính Mông Cổ thì nguy tai,,Liên Châu vội hỏi:-Có bao nhiêu quân Mông Cổ?Một người đáp:-Có chừng mười đứa, nhưng trông chúng rất hung ác.Nói xong, người đó liền cắm đầu ù té chạy.Xưa nay Võ Ðang thất hiệp ghét nhất là quân nguyên tàn sát lương dân. Ngày thường Trương Tam Phong đốc huấn các môn hạ rất nghiêm cấm các đệ tử ra tay đánh người nhưng dặn các đệ tử nếu gặp quân nguyên thì cứ việc ra tay tha hồ chém giết. Vì thế nếu gặp đại đội quân nguyên, Võ Ðang thất hiệp đành phải xa tránh, nếu gặp một số ít quân Mông Cổ hành hung, bấy giờ anh em Võ Ðang thất hiệp liền ra tay trừ diệt ngay. Lúc ấy Liên Châu và Thúy Sơn nghe mấy người nói phía trước có mười mấy tên quân Mông Cổ thôi, nên cả hai định tâm giết những tên quân tàn ác đó để trừ hại cho dân.Ði trước ba dặm quả nhiên phía trước có tiếng kêu la thảm khốc, Thúy Sơn bèn phóng ngựa lên trưc thì thấy mười mấy tên quân Mông Cổ, tay cầm đao và trường mâu đang đâm chém và cướp giật của cải dân lành. Dưới đất máu tươi chảy lai láng. Ðã có bảy tám người bị chém đứt đầu. Một tên Mông Cổ tay cầm một thằng bé độ ba bốn tuổi giơ lên cao và đá mạnh một cái. Thằng bé bị đá lên trên không, kêu la thảm khốc, lúc rơi xuống bị chúng bồi thêm một cái đá nữa. Thằng bé cứ bị bọn lính Nguyên đá đi đá lại tựa như trái cầu. Nó chỉ bị đá vài cái đã chết ngay.Thúy Sơn tức giận ứa gan, liền phi thân xuống, khi chưa tới đất đã múa quyền đấm vào ngực một tên lính đang giơ chân định đá cái xác thằng bé.Tên lính Nguyên đó không kịp kêu la đã ngã gục xuống đất.Một tên lính Mông Cổ khác múa cây xà mâu nhằm lưng chàng đâm tới.Vô Kỵ thấy vậy la lên:-Cha hãy cẩn thận.Thúy Sơn vội quay mình lại vừa cười vừa nói:-Con xem cha đánh lính Mông Cổ đây.Lúc ấy, cây xà mâu của địch chỉ cách người chàng không đầy nửa thước. Chàng vội giơ tay trái lên bắt luôn cả cây xà mâu đó, thuận tay đẩy về phía trước một cái, cán xà mâu đụng ngay vào ngực tên lính.Tên lính Mông Cổ đó chỉ kêu lên được một tiếng ngã lăn ra đất tức thì.Các lính Nguyên thấy Thúy Sơn dũng mãnh như vậy, đông thanh la lớn một tiếng, cùng xông cả lại bao vây.Tố Tố cũng vội nhảy xuống ngựa cướp một con dao dài của tên lính nguyen và chém liền một lúc hai tên.Các lính Nguyên thấy mấy người này đều là tay giỏi võ, tuy biết địch không lại liền quay đầu bỏ chạy.Nhưng bọn lính nguyên vẫn tính hung ác, trong khi đào tẩu thuận tay chúng chém thêm vài người dân lành.Liên Châu thấy vây, cả giận quát:-Ðừng để chúng chạy thoát!Ðoạn chàng chạy thẳng về phía tây cản trở lối đi của bốn tên lính Nguyên.Tố Tố và Thúy Sơn cũng chia nhau đón đường đánh bọn Mông Cổ đó.Ba người biết quân nguyên tuy hung ác nhưng võ công của chúng rất tầm thường, còn kém vả Vô Kỵ nhiều, nên cả ba người không cần phải trông nom thằng nhỏ nữa.Vô Kỵ nhảy xuống ngựa thấy bác với cha mẹ mình đang đuổi đánh bọn quân nguyên, liền vỗ tay khen:- Hay lắm! Hay lắm!Nó la xong, tên lính Mông Cổ bị Thúy Sơn thúc cán xà mâu vào ngực khi nãy đột nhiên đứng ngay dậy, giơ tay ra ôm ngang lưng Vô Kỵ.Vô Kỵ kinh hãi xoay tay đánh luôn một thế Thần Long bái vĩ nghe "bộp" một tiếng, trúng ngay ngực tên lính Nguyên.Nó thấy bác với cha mẹ nó đang hăng tiết chém giết quân nguyên nên nó cũng dùng hết sức mà đánh vào kẻ đã ôm nó.Ngờ đâu tên lính đó không kêu là một tiếng nào mà thân mình y cũng không thấy rung chuyển.Y lẹ làng tung mình lên ngựa rồi quất roi cho ngựa chạy thẳng.Liên Châu và vợ chồng Thúy Sơn đồng thanh la lên và đuổi theo
data-ad-slot="8346126209">