Cô Gái Đồ Long

Chương 21




Thúy Sơn cũng không hiểu tại sao cả, liền hỏi Tố Tố:- Hiền muội em đã dùng kim trâm ném y phải không?Tố Tố đáp:- Không. Không biết có phải y bị rắn độc cắn không?Hạ lão tam liền nói:- Không, không phải đâu là... là con của ngũ hiệp đánh một chưởng vào lưng tiểu nhân đấy.Y nói xong, liếc mắt nhìn Vô Kỵ vừa ngạc nhiên vừa sợ hãi.Tố Tố nghe nói đắc chí lắm và hỏi Vô Kỵ:- Có phải con đã đánh y như vậy không? Con giỏi thật, con tài ba lắm.Thúy Sơn cũng lên tiếng nói:- Vô Kỵ, con nên giải huyệt cho y được khỏi?Chàng vừa hỏi xong, liền nghĩ thầm :- Con mình điểm huyệt người ta mình là cha mà không biết giải cứu thật là buồn cười quá .Nên chàng chỉ hỏi một câu chứ không hỏi tiếp nữa, Tố Tố vừa cười vừa nói:- Con cha bảo con giải huyệt thì con nên ra giải huyệt cho tên nọ đi, để y được biết thủ đoạn của tiểu anh hùng Tạ Vô Kỵ lợi hại như thế nào?Liên Châu lần đầu tiên nghe ba chữ Tạ Vô Kỵ trong lòng thắc mắc vô cùng, liền hỏi Thúy Sơn:- Sao tên của y là Tạ Vô Kỵ?Thúy Sơn đáp:- Vâng, đứa con đầu lòng của em đã cho nghĩa huynh làm con nuôi, nên nó mang họ của nghĩa huynh.Ba người nhìn Vô Kỵ, xem thằng nhỏ giải huyệt như thế nào nhưng Vô Kỵ lắc đầu đáp:- Con không biết?Thúy Sơn lại hỏi:- Tại sao không biết?- Nghĩa phụ chỉ day con đánh người, chứ không dạy con cứu người.Y ngừng giây lát lại nói:- Nhĩa phụ có dặn con rằng, dùng chưởng đánh trúng bốn yếu huyệt: Thái Dương, đại chùy, linh đài, đản trung của kẻ địch là sẽ toi mạng ngay. Con có hỏi nhĩa phụ cách cứu chữa, thì nghĩa phụ sầm nét mặt đáp:- Thủ pháp đả huyệt này, chỉ có ta với con biết mà thôi, hà tất phải học cách cứu chữa làm gì? Nếu kẻ địch của con thật con đã ra tay đánh thì còn cứu chữa cho y làm chi? Chẳng lẽ cứu người ta để sau này người ta giết con hay sao?Vợ chồng Thúy Sơn nghe Vô Kỵ nói, biết đúng là lời nói của nghĩa huynh mình, vì cả hai biết tính Tạ Tốn không ra tay thì chớ, nếu ra tay thì phải giết cho được kẻ địch mới nghe.Hạ lão tam cũng là tay hảo hán, nghe Vô Kỵ nói vậy, liền xem vào:- Dư nhị hiệp, Trương ngũ hiệp, tiểu nhân lập tâm bất lương tới đây bắt cóc công tử chẳng dè bị độc thủ của công tử đánh trúng, tiểu nhân đáng tội lắm. Mong hai vị ban cho một chưởng để tiểu nhân chết đi cho rảnh, chớ sống mà như thế này thì đau khổ không thể nào chịu được.Liên Châu cau mày đáp:- Tội của bạn chưa đến nỗi phải chết, cháu của mỗ còn nhỏ chưa biết gì, mỗ rất lấy làm ân hận, nhưng anh em mỗ thế nào cũng tận lực cứu cho bạn thoát nguy.Nói xong, chàng liền ẳm Hạ lão tam vào trong khoang thuyền ngay rồi chàng quay lại hỏi Vô Kỵ:- Con đã dùng chưởng pháp gì đánh ông già ấy thế?Vô Kỵ thấy mặt Liên Châu nghiêm nghị trong lòng sợ hãi vừa khóc vừa nói:- Cháu có cố ý đánh y đâu, y định thả rắn cắn cháu, cháu sợ quá.. cháu sợ quá..Liên Châu thở dài, vội ẳm Vô Kỵ vào lòng và dùng tay aó lau nước mắt cho thằng nhỏ, rồi an ủi:- Bác hai có trách gì cháu đâu? nếu người đó thả rắn độc ra cắn bác, thì bác cũng ra tay đánh y như cháu vậy.Chàng an ủi rất lâu, Vô Kỵ mới chịu nín và nói:- Nghĩa phụ cháu nói chưởng pháp đó là Giáng Long thập bát chưởng đã thất truyền trong võ lâm lâu năm rồi.Liên Châu và vợ chồng Thúy Sơn nghe năm chữ Giáng Long thập bát chưởng đều thất sắc, Liên Châu liền đặt Vô Kỵ xuống đất. Thì ra chưởng pháp ấy là một môn võ tuyệt kỹ, nhờ đó Hồng Thất Công bang chủ cái bang hồi cuối đời Tống đã nổi danh khắp võ lâm. Với chưởng pháp đó mà môn đả cẩu bổng, Hồng Thất Công đã oai trấn thiên hạ. Các giới giang hồ nghe tới là táng đớm kinh hồn và cũng do đó mà Hông Thất Công đã trở nên một trong ngũ kỳ của võ lâm. Môn gậy đánh chó là của bang chủ cái bang, đời đời tương truyền cho tới ngày nay vẫn còn. Riêng có Giáng Long thập bát chưởng thì tự Hồng Thất Công chỉ truyền lại cho đệ tử là Quách Tỉnh thôi. đến đời Quách Tỉnh thấy trong hàng đệ tử không có nhân tài nào nên chàng không dạy cho ai cả.Thần điêu đại hiệp Dương Qua tuy là bề tôi cháu của chàng nhưng vì y bị cụt một cánh tay, nên không sao học được môn chưởng pháp đó. Hơn một trăm năm nay, các tiền bối trong võ lâm chỉ nghe nói tới tên Giáng Long thập bát chưởng mà không ai được thấy chưởng pháp ấy sử dụng. Không ngờ Vô Kỵ lại học được của Tạ Tốn.Liên Châu có vẻ không tin, liền nói:- Có phải cháu đã dùng một thế trong Giáng Long thập bát chưởng đánh Hạ lão tam không?Vô Kỵ đáp:- Cái thế đó nghĩa phụ cháu gọi là Thần Long bái vĩ.Liên Châu và Thúy Sơn có nghe sư phụ nói qua các tên thế võ trong Giáng Long thập bát chưởng và hình như có thế Thần Long bái vĩ này. Còn thế võ ra sao, thì không ai được biết cả. Nhưng Vô Kỵ tuổi hãy còn nhỏ mà chỉ thuận tay vỗ một chưởng đã đánh Hạ lão tam một hảo thủ trên giang hồ bị thương nặng thì dù chưởng pháp đó không phải là Giáng Long thập bát chưởng thì cũng không kém gì Giáng Long thập bát chưởng cả.Thúy Sơn liền nói với Liên Châu:- Trong những lúc nghĩa huynh của đệ đạy võ cho Vô Kỵ, vợ chồng đệ lánh xa nơi khác. Không ngờ anh ấy lại dạy thằng nhỏ thế võ thất truyền này.Vô Kỵ liền tiếp lời:- Nghĩa phụ cháu có nói :- Nghĩa phụ chỉ học được có ba chưởng trong mười tám chưởng ấy, của một vị ẩn sĩ, nhưng nghĩa phụ nhận thấy sự biến hóa bên trong hơi sai lạc, nên có hỏi lại vị ẩn sĩ đó thì không ngờ vị ẩn sĩ đó cũng chỉ biết có thế thôi .Liên Châu và Thúy Sơn ngẩn người ra nghĩ ngợi:- Không ngờ chưởng pháp thíếu sót mà có oai lực mạnh đến thế đủ thấy thần oai của Hông Thất Công và Quách Tỉnh xưa kia lợi hại không sao tưởng được .Tố Tố thấy con mình mới ra tay đã khiến ai nấy cũng phải kinh ngạc liền nghĩ thầm:- Chắc sau này nó sẽ là một cao thủ trấn kinh khắp võ lâm cũng nên .Nàng càng nghĩ càng hớn hở trong lòng, nên không để ý đến sư huynh đệ của Thúy Sơn.Thúy Sơn lại nói:- Tên họ Hạ kia đã ra tay định bắt cóc Vô Kỵ như vậy, chắc thế nào Mao Sơn bang cũng có người đến tiếp ứng. Cho bằng chúng ta sớm rời khỏi chốn này thì hơn.Liên Châu đáp:- Chính thế, còn riêng về lão Hạ, ngu huynh cho y uống đoạt mệnh thần tán, không biết y có thể sống được không?Thế rồi, bốn người quay trở vào trong khoang, thấy Hạ lão tam hô hấp rất yếu và cứ mửa máu ra luôn.Thúy Sơn liền quát mắng Vô Kỵ:- Lần này vì đối phương giở những hành vi gian xảo, là do lỗi của y trước, mà cũng vì tình thế khẩn cấp, con hạ độc thủ như vậy, cha không khiển trách con. Nhưng từ giờ trở đi phải vạn bất đắc dĩ con mới được ra tay đánh người và không được tùy tiện sử dụng ba thế võ do nghĩa phụ con truyền dạy, nghe không?Vô Kỵ liền nói:- Con đã nhớ kỹ.Y thấy mặt cha nghiêm nghị nên không sao nhịn được, liền khóc ré lên.Lúc ấy người lái đò đã mua rượu thịt về tới, Liên Châu liền bảo y nhổ neo cho thuyền đi ngay.Ăn cơm tối xong, liên châu liền xếp bằng tròn vận nội công để chữa vết thương cho hạ lão tam.Tố Tố thấy vậy trong lòng bất mãn và nghĩ thầm. Ông già họ Dư này không khác gì đàn bà. Ðối xử với những kẻ hạ lưu trong giang hồ hà tất phải tốn công đến thế. Vứt quách y xuống sông cho cá ăn, có phải tiện không? Những quân giở trò quỷ quyệt hại người này còn để sống làm gì? Vả lại, giết những kẻ khốn nạn như thế có phải lạm sát người vô tội đâu?Dùng nội công cứu y, dù có khỏi mình cũng tổn thương nguyên khí rất nhiều.Ngờ đâu liên châu chữa hơn tiếng đông hồ, rồi Thúy Sơn lại tiếp tay
data-ad-slot="8346126209">