Từ bé đến giờ, thứ Nhất Phương đam mê nhất luôn là: Máy tính, máy tính và máy tính. Anh luôn có năng khiếu và sự hứng thú kỳ lạ với thứ máy móc phức tạp này, học các môn khác thì anh khá tầm thường, nhưng Tin học thì luôn dẫn đầu lớp. Máy vi tính là do con người tạo ra, nên chỉ có bộ não của con người là có thể phát huy các tính năng của nó ở mức cao nhất. Nhất Phương luôn quan niệm như thế.
Năm mười bốn tuổi, anh làm quen được với một hacker mũ đen trên mạng, và rất nhanh chóng, anh đã nắm được cách bẻ khoá, hack tài khoản trên game, hay vượt tường lửa như chốn không người. Máy vi tính là người bạn tốt nhất mà anh từng có, là người đồng hành tuyệt vời giúp cho cuộc sống anh bớt tẻ nhạt.
Nhất Phương vốn không có hứng thú với chuyện kinh doanh, anh luôn thấy chốn thương trường thật khắc nghiệt và vô vị, bước vào đó làm anh cảm thấy mình như một kẻ vô dụng bất tài nhất thế gian.
Nhưng ba anh không hiểu, có lẽ ông cũng không muốn hiểu.
Áp lực, sự kỳ vọng quá mức của gia đình, chương trình học quá nặng và không có lấy một chút thời gian rảnh để anh ra ngoài chơi đùa với chúng bạn làm Nhất Phương cảm thấy mệt mỏi, rất mệt mỏi.
Rồi anh làm quen với ma tuý.
Ba anh giận lắm. Một buổi tối nọ, khi anh lại lên cơn, ông đã giận dữ chỉ vào anh mặt anh mà hét:
- “Cho dù phải giao sản nghiệp này cho một tên đầu đường xó chợ đột ngột xuất hiện ở đây, ba cũng không bao giờ đưa nó cho con, đồ bất hiếu!!”
Sau đó, một sự kiện kỳ thú đã xảy ra.
Khiết Du với đôi mắt nhắm tịt, đã thình lình mơ màng trèo vào lầu một, nơi ba anh đang mở cuộc họp gia đình. Lúc ấy, hình như chứng bệnh mộng du của cô lại phát tác, và trong lúc đang lang thang thì cô ấy đã đi lạc vào nhà anh.
Sự xuất hiện của cô gái quái dị này suýt nữa thì làm ba Nhất Phương nhồi máu cơ tim vì kinh hãi, còn mẹ anh thì sững sờ đến mức ngất lên ngất xuống. =_=
Khiết Du thong thả chui vào phòng, nằm cuộn tròn ở dưới sàn và...tiếp tục ngủ.
Cuộc họp gia đình thế là đành tạm hoãn, ba anh rối rít gọi điện đến đồn cảnh sát gần nhất xem có ai báo cáo vụ mất tích nào không. Mẹ anh thì cuống cuồng tìm một cái mền dày nhất để trùm lên thân hình mặt áo ngủ chấm bi hồn nhiên của cô gái nọ.
Chuyện này quả thật rất khó tin, Nhất Phương chỉ muốn tự tát vào mặt mình mấy cái để xem rốt cuộc là bản thân đang tỉnh hay mơ. >_
Sáng hôm sau, cô gái ấy thức dậy, và hoàn toàn không có vẻ gì là bất ngờ khi mình vừa bị chuyển địa bàn ngủ ngáy. Cô ấy giải thích, cô ấy bị bệnh mộng du mãn tính, lâu lâu lên cơn, à nhầm, lâu lâu tái phát một lần. Tuy không có cốt cách của một tiểu thư cao sang quyền quý nhưng cô nói chuyện rất lịch sự lễ phép, nhìn qua biết ngay là con nhà có giáo dục.
Ba anh tỏ ra rất quan tâm đến cô ta, dò hỏi tên tuổi, học trường gì, vì sao lại đi lạc vào nhà người lạ vào lúc nửa đêm mà không ai hay biết, vân vân.
Điều kỳ lạ là cô Khiết Du này còn biết chơi cổ phiếu.
Sau khi ăn sáng xong, như thường lệ, ba anh lại kiểm tra tình hình cổ phiếu của công ty, vì tò mò nên Khiết Du đã nghiêng đầu quan sát ông làm việc. Sau đó không hiểu cô bình luận câu gì mà ba anh sững sờ cả phút, rồi cả hai người chụm đầu bàn bạc vấn đề kinh doanh thần thánh gì đó liên tục cả giờ đồng hồ. Nhất Phương ngồi nghe mà muốn đau đầu chóng mặt. -_-||||
Và rồi, cô gái từ trên trời rơi xuống này nghiễm nhiên được ba anh tặng một công ty phần mềm con mang tên: Blue Phoenix. Việc tặng cả một công ty (dù rất nhỏ) cho người ngoài trước đây trong gia đình anh chưa từng có tiền lệ, nhưng ba anh nói rằng cô gái ấy là một tài năng khó tìm, gặp được là điều may mắn, phải biết nắm bắt cơ hội.
Ngay sáng hôm đó, Khiết Du được đưa về tận nhà. Gia đình cô đang đi chơi xa và lúc đó cô ở nhà với một người dì, người dì này lúc cô về đến nơi vẫn đang ngủ say nên không ai biết được tối qua Khiết Du đã đi đâu. Tuy nhiên họ vẫn giữ liên lạc.
Vì cô vẫn còn đang đi học, Nhất Phương thì chưa có việc làm nên anh đành miễn cưỡng trở thành CEO bù nhìn của Blue Phoenix. Thời gian đầu, anh rất ghét cô nhóc lóc chóc đó, nhưng sau này lại phát hiện tâm tư cô ấy cũng không tệ. Cứ xem như đêm hôm ấy cô vào nhầm nhà anh là một điều bất ngờ hay ho.
Một thời gian sau, Nhất Phương cai nghiện hoàn toàn.
Đầu óc kinh doanh của Khiết Du quả thật rất khủng khiếp, kế hoạch rao bán phần mềm bằng cách cho hacker đột nhập vào hệ thống an ninh của các tập đoàn lớn cũng là sáng kiến của cô ấy. Khiết Du làm sếp ngầm, tức là chỉ trao đổi công việc với Nhất Phương vào buổi tối qua mạng, tất cả mọi công văn giấy tờ cũng là Nhất Phương ký. Cùng nhau, bọn họ trở thành một cặp bài trùng bất khả chiến bại. Hacker tài năng và cô sếp trẻ tuổi, một sự kết hợp tuyệt hảo biết bao!
Ba của Nhất Phương có một người bạn rất thân tên là Mai Phong, là tổng giám đốc của tập đoàn M trứ danh. Vì đã là bạn thân nên họ không giấu nhau điều gì, ba Nhất Phương đã hết lời khen ngợi cô gái trẻ tuổi tài cao Trịnh Khiết Du nào đó với Mai Phong. Và tình cờ thay, Mai Phong cũng có một cậu con trai giỏi vi tính bằng tuổi cô ấy, nghe nói là cũng khá bảnh trai.
Cả hai người đều nảy ra một suy nghĩ hết sức tài tình: Hai đứa trẻ mười bảy tuổi tài giỏi này nếu trở thành một cặp thì sẽ lợi hại đến mức nào? (Gián: Các vị tiền bối này quá dư thời gian rồi... = =)
Lập tức, Hán Khanh “tình cờ” bị đá văng đến trường Olympus, nơi Khiết Du đang theo học. Vâng, với cậu ta thì chỉ là “tình cờ” thôi.
Tuy nhiên, hai vị phụ huynh nhiệt tình ấy không biết rằng, Hán Khanh và Khiết Du đã đụng độ nhau từ trước. Nếu không có cuộc đụng độ kỳ thú lúc nửa đêm đó thì cuộc tình gà bông của họ chưa chắc đã phát triển đến mức này.
Và sau một thời gian, hai bác phụ huynh đó lại cao hứng, muốn Nhất Phương so tài máy tính với Hán Khanh. Lập tức, kế hoạch tấn công hệ thống dữ liệu của tập đoàn M được ra đời. Nhất Phương khá là khoái cái kế hoạch này, ổ virus “cuộc hành trình của những chú vịt” do anh tự sáng chế cuối cùng cũng có đất dụng võ rồi. Cái cậu Hán Khanh đó quả thật cũng rất có tài, đấu nhiều trận với cậu ta mà toát mồ hôi hột, nhiều lần anh phải dựng Khiết Du dậy lúc nửa đêm để tham khảo cách đối phó, báo hại mắt cô xuất hiện cả đống quầng thâm.
Nhất Duy, đứa em trai của anh rất ngưỡng mộ đầu óc đáng gờm Khiết Du. Ba anh chiều ý nó, tổ chức cuộc đi chơi của trường Olympus về làng của mẹ Nhất Duy thẳng tiến, cho nó có cơ hội tiếp xúc với “thần tượng.”
Tuy nhiên, Nhất Duy không ngờ rằng, “thần tượng” của mình là hoa đã có chủ. Cậu nhóc vô cùng bực mình với Hán Khanh, nên đã bày ra cái trò “rải miểng chai” cũ rích. Định làm anh hùng cứu mỹ nhân, lấy lòng thần tượng đây mà! Còn định qua mặt Nhất Phương, cái gì mà “có một cô gái tên là Khiết Du”? Xì, anh đây đi guốc trong bụng chú từ lâu, đừng quên anh là Kẻ Mộng Du – hacker lừng danh nhá!
Cuối cùng, kế hoạch phá bĩnh của Nhất Duy đã tạo cơ hội cho cặp đôi đó thổ lộ với nhau. Cậu nhóc đã đu cây ngoài cửa bệnh xá cả tiếng đồng hồ để theo dõi và bỏ về trong thất vọng ê chề.
Hôm đó, Nhất Duy đã nói với anh:
- “Anh yên tâm, thứ em muốn không phải là cô ấy...”
Nhất Phương cười hề hề trong bụng: Bởi vì có muốn cũng có lấy được đâu, anh mày dư biết cái vế sau rồi, hà hà. ^_^
Vì Nhất Phương ngoan cố từ chối nên cuối cùng quyền thừa kế chính cũng về tay Nhất Duy, quan hệ của hai anh em bọn họ rất tốt. Nhất Phương chỉ nhàn nhã tỏ vẻ đang quản lý Blue Phoenix, vậy là đủ rồi.
Khi biết được Hán Khanh và Khiết Du đã chính thức trở thành một đôi đáng ngưỡng mộ, thậm chí Hán Khanh đã dẫn Khiết Du đi thăm người mẹ tội nghiệp của mình thì kế hoạch tấn công tập đoàn M cũng đi đến hồi kết. Nhất Phương đã thử sử dụng virus “Vô danh”, nhưng là hàng nhái, nó chỉ ẩn dữ liệu trong mười tiếng đồng hồ rồi sẽ tự xuất hiện trở lại.
Không có ai bị ám hại cả.
......
Nhất Phương đã kể xong câu chuyện. Những sự việc liên kết chặt chẽ với nhau, Nhất Phương kể chậm rãi, có muốn nói dối cũng không thể bịa ra cả một câu chuyện hợp lý trong khoảng thời gian ngắn như thế, thậm chí Hán Khanh đã gọi điện cho ba mình thì nhận được một lời xác nhận hết sức thản nhiên, cho nên những gì Nhất Phương nói là thật.
Trong khoảng thời gian chân tướng dần được hé lộ, không biết Hán Khanh đã phụt nước bao nhiêu lần, cũng không biết Khiết Du đã cắn nát bao nhiêu cái khăn tay.
Sự việc hoàn toàn sáng tỏ. Nhất Phương nhìn đồng hồ, sau đó cáo lui trước.
Khiết Du thở dài một cái, sau đó cũng vươn vai đứng lên, dợm bước định ra khỏi cửa. Tuy nhiên, một lúc sau lại thấy cô nàng cứ ngập ngừng mãi, giống như có điều gì đó khó nói, nhưng cũng lại không muốn giãi bày.
Hán Khanh ngồi thành một đống trên ghế sô pha, cũng ngập ngừng nhìn bạn gái mình mãi như thế, sau cùng thở hắt ra hai chữ:
- “Xin lỗi.”
Khiết Du nghe xong từ đó thì cứng người, sau đó giận dữ quay người lại, dằn từng tiếng một với anh bạn trai không biết tin tưởng của mình:
- “Thốt ra hai chữ đó là xong sao? Em hít le anh, hít le anh!!!!!!!”
Rồi cô nàng phóng đi mất.
Hán Khanh khổ sở gãi tai, một lúc sau mới xoay người sang hỏi đám gia nhân đang đứng há hốc miệng xung quanh từ lúc nào:
- “Nhưng mà...hít le là cái gì vậy?”
--- Thế giới vừa phát hiện ra thêm một chàng trai đầu đất. ---
Cô nàng Khiết Du nào đó ngửa mặt lên trời gào lên: Ông trời ơi tại sao tôi lại có thứ bạn trai này??
Đám người làm nào đó choáng váng nhìn xuống đất rên rỉ: Ông trời ơi tại sao chúng tôi lại có thứ cậu chủ này??
.oOo.
Mai Hán Khanh, cậu ấm giàu có cao ngạo nổi tiếng của nhà họ Mai đang bị bồ đá. Hàng trăm cái miệng của các học sinh trường Olympus dạo gần đây khi mở ra là chỉ nhắc tới một chủ đề duy nhất đó.
Dưới căn tin trường vào một sáng thứ Ba, học sinh A nói:
- “Hôm nọ tôi thấy cái cậu Hán Khanh đó bị Khiết Du quăng cho một cục lơ to đùng, giống như coi cậu ta là cục đá bên vệ đường vậy. Nghe nói trong lớp hai người đó chiến tranh lạnh, học sinh lớp 11A3 sắp bị cuộc chiến tranh trường kỳ đó làm cho đông đá hết rồi.”
Học sinh B bình luận:
- “Chậc chậc, thảm, thảm quá rồi.”
Học sinh C:
- “Có ai biết vì sao họ giận nhau lâu thế không? Tôi đứng ngoài nhìn vào còn sợ muốn ngất nữa là?”
Học sinh D phụ hoạ:
- “Đúng thế, có ai biết vì sao Hán Khanh tội nghiệp lại phải khổ sở như thế này không?”
Hán Khanh, lúc đó vừa bị Khiết Du ném nguyên hộp trứng chiên xúc xích vào mặt, tình cờ đi ngang qua, thế là nghe được câu đó liền đau khổ lẩm bẩm:
- “Rốt cuộc là có ai biết vì sao không...”
Học sinh A, B, C, D: “......”
(*) Hít le: Mọi người có thể hiểu đại khái là tẩy chay, bo xì hay nghỉ chơi đối với một cá nhân hay tập thể nào đó. ^^
CHƯƠNG BA MƯƠI BẢY [Hết]:
Anh là thằng ngốc của em!
Tại một bệnh viện tư nổi tiếng. Phòng số 307.
Hán Khanh ủ rũ rót sữa ra ly cho mẹ mình, chốc chốc lại thở dài một tiếng não nề làm người ta phải ớn lạnh.
Mẹ hắn im lặng quan sát một lúc rồi dịu dàng nhắc:
- “Khanh, sữa tràn ra ngoài rồi kìa.”
Hán Khanh lúng túng đặt ly sữa xuống bàn, rút khăn mùi – xoa ra lau lau tay. Hắn đột nhiên mỉm cười vui vẻ, dạo gần đây, mẹ không gọi hắn bằng cái tên “Thuỵ Khanh” nữa, mà chỉ có một chữ “Khanh” cụt lủn. Đây có thể coi là dấu hiệu tốt chăng? Bằng một cách nào đó, Ngọc Minh đã từ từ quay lại với gia đình mình.
Phải cảm ơn Khiết Du nữa.
Cái hôm mà hắn quyết định dẫn Khiết Du đến thăm mẹ, Hán Khanh đã rất lo, đâm ra có phần lạnh nhạt thờ ơ với cô ấy. Nhưng dù cố thế nào hắn cũng không thể bình tĩnh được. Hắn yêu mẹ mình và hắn tự hào về bà, dù bà có trở thành thế nào đi chăng nữa, bà mãi mãi là mẹ hắn. Tuy nhiên, nếu Khiết Du biết được tình cảnh gia đình hắn như thế, có đâm ra mệt mỏi nghi ngờ không? Có nghĩ gia đình hắn đối xử với mẹ không tốt nên bà mới thành ra như vậy không?
Sau đó, hắn nhận ra, chỉ có hắn là suy nghĩ quá nhiều thôi. Trông Khiết Du khá là buồn cười khi biết được mẹ của bạn trai mình lại nghĩ anh ta là con gái, nhưng dù sao cô cũng nắm tay hắn an ủi, dường như hắn cũng chỉ cần có thế.
Tuy nhiên, bây giờ hắn lại làm cô giận.
Nhớ đến cuộc nói chuyện hay ho giữa hắn, cô và Nhất Phương hôm nọ, Hán Khanh lại thấy buồn cười. Hắn giỏi vi tính, được nhiều người khen là thông minh thì sao chứ? Bạn gái hắn là bà sếp ngầm của cả một công ty hoành tráng cơ mà.
Làm sao để giảng hoà đây, hắn đã thử hết mọi cách rồi. Quá bế tắc, hắn đành đến đây thăm mẹ, coi như cũng dành thời gian tâm sự với bà một chút.
Đang ngồi lắng nghe mẹ mình cười nói liên tục, điện thoại ở túi quần Hán Khanh bất thần rung lên bần bật. Khẽ cau mày, hắn lấy điện thoại ra kiểm tra, ai lại nhắn tin vào giờ này thế nhỉ?
Người gửi là Phi Long, nội dung tin nhắn là:
“Tôi sống ở biển khơi.
Cua cá tôi đều chơi.
Được cái tôi dư hơi,
Khiết Khiết ngọc tôi có.
Du ngoạn khắp nơi nơi.
Rồi cùng nhau đi bơi.”
Hán Khanh choáng váng, trời ơi tên khùng này lại lên cơn rồi à??
Ủa, phía dưới còn có một dòng tái bút:
“Hãy giải được bài thơ này trước khi quá muộn, nên nhớ tất cả là lỗi của cậu. Nếu tìm được đáp án thì đến sân bóng đá ngày ấy của chúng ta để chờ trò vui.
Phi Long.”
Hán Khanh phì cười, định dùng trò trẻ con này chơi hắn sao, quá xưa rồi. Nhưng Phi Long lại đùng một cái gửi tin nhắn kỳ quặc này cho hắn, nếu chỉ để bày trò trêu chọc thì hơi khó hiểu? Tên đó rất tinh quái, e rằng bài thơ này mang theo nội dung nghiêm trọng hơn thế nhiều.
Hắn lắc lắc đầu, sau đó uể oải nhét điện thoại vào túi quần.
Một lúc sau, dường như có dòng điện mạnh chạy qua não, Hán Khanh giật nảy mình, lập tức mở điện thoại ra xem lại lần nữa. Bài thơ đó hình như có một câu khó hiểu, Khiết Khiết ngọc là cái quái gì mà Phi Long phải chêm vào giữa đoạn vậy? Nếu hắn ghép chữ đầu của mỗi câu lại thì hình như sẽ xuất hiện tên của một người rất thân thuộc với hắn, a a a...
“Tôi sống ở biển khơi.
Cua cá tôi đều chơi.
Được cái tôi dư hơi,
Khiết Khiết ngọc tôi có.
Du ngoạn khắp nơi nơi.
Rồi cùng nhau đi bơi.”
Những chữ đầu của bài thơ sáu câu quái dị đó hợp lại thành một câu: Tôi – cua – được – Khiết – Du – rồi. Cái thằng Phi Long chết dẫm, thừa nước đục thả câu, dám giật người yêu của ông đây à???
Phi Long nói được làm được, tuyệt đối sẽ không sử dụng việc đó như công cụ để trêu ghẹo bạn bè, rất có thể là lần này cậu ta nghiêm túc. Ôi con bà nhà nó, mấy hôm nay Hán Khanh quá lơ là rồi, làm sao hắn có thể quên mình vẫn còn một tình địch nguy hiểm – Đình Phi Long biến thái chứ???? (Phi Long: Tôi nghe thấy rồi đấy nhé! =_=)
Rất có thể giờ này, Phi Long đã tấn công Khiết Du hết đường tránh né ở sân bóng rổ, và rồi bọn họ sẽ...a a a a!! Hắn biết việc mình không tin tưởng cô ấy là sai lầm ngớ ngẩn, nhưng mà cái giá phải trả này có hơi đắt quá rồi không?
Hán Khanh cất điện thoại, sau đó hít sâu một hơi rồi đứng thẳng người trước mặt mẹ mình, nghiêm túc hỏi:
- “Mẹ, nếu người mà con thích đang giận con, và sắp bị người ta cướp mất, con phải làm gì?”
Ngọc Minh nhướn mày nhìn hắn, nghiêng đầu cười, nhưng vẫn không trả lời.
Hắn thở dài, mẹ hắn như thế, hỏi câu ấy cũng bằng không. Nhưng dù gì thì giờ phút này vẫn thấy bà cười như vậy, hắn đã an lòng hơn rất nhiều.
- “Rất đơn giản, nói cho người ấy biết, người ấy thuộc về con.” Mẹ hắn thình lình nở một nụ cười đẹp như đoá sen nở rộ trên nền trời xanh trong, tinh khiết đến nghẹt thở và mang theo nét yêu thương trìu mến vô hạn. Đó không phải là nụ cười của một người mất trí, đó là nụ cười của một người mẹ dành cho đứa con lần đầu biết yêu của mình.
Hắn sững người, sau đó lập tức chạy như bay ra khỏi cửa, ném lại cho mẹ một câu chắc nịch:
- “Mẹ yên tâm, con sẽ cướp cô ấy về!”
Mẹ hắn nói với theo:
- “Cố lên, con trai!”
Trong hành lang bệnh viện, nhiều bắt gặp hình ảnh một thiếu niên cao lớn đang chạy như bay, như chân không chạm đất. Nụ cười vui sướng tột độ trên mặt chàng trai ấy vỡ oà như những tia nắng lan toả trên mặt hồ mùa hè, mắt thì sáng bừng và dường như còn lấp lánh những hạt lệ trong suốt. Chàng trai kỳ lạ vừa chạy vừa hét lên sung sướng:
- “Cuối cùng, bà ấy đã chịu gọi tôi là con trai rồi!”
.oOo.
Hán Khanh đứng ở sân bóng đá, thở hồng hộc. Hắn đến đây được gần hai mươi phút rồi, sao chưa thấy ai thế nhỉ? Nếu lần này Phi Long lừa hắn, hắn sẽ lột da cậu ta làm mắm!!
Đứng im lặng quan sát xung quanh một lần nữa, hắn chán nản định bỏ về, nhưng vừa quay người định bước đi thì nghe thấy một tiếng hét rất đỗi quen thuộc từ bên kia sân vọng đến:
- “Bội Di quỷ quái, cô giấu Hán Khanh ở đâu? Ai bày trò bịp bợm thì làm heo, làm heo đi nhé?? Báo hại tôi chạy như điên đến đây, cô tưởng như vậy là xong với tôi chắc??”
A... Khiết Du đến rồi? Cô ấy chỉ mặc bộ đồ ở nhà, chân mang dép lê, nhưng trong khoảng khắc đó, hắn chưa từng thấy ai đẹp hơn thế.
Cô nàng nào đó đang bực tức la hét, thì bỗng cảm thấy một vòng ôm mạnh mẽ quen thuộc ôm lấy vai mình từ phía sau, lưng dựa hẳn vào vòm ngực ấm áp, như được bao bọc trong một chiếc áo thần kỳ, vững chãi nhưng dịu dàng đến rụng rời chân tay.
Ai đó thì thầm bên tai cô, dường như còn đang cười khúc khích:
- “Em lùn quá đi, Khiết Du.”
Nhưng trí óc cô nàng đó đã cưỡi mây bay đến tận thiên đình rồi, chỉ biết đứng đơ người ra như bị điểm huyệt.
- “Kế hoạch thành công mĩ mãn. Hai kẻ đầu đất này quả thật rất dễ lừa.” Hình như lại có thêm ai đó xuất hiện.
Là Phi Long và Bội Di?
Hán Khanh vẫn ôm chặt cô nàng nhỏ nhắn của mình từ phía sau lưng, không quên lườm hai anh em hắc ám họ Đình kia một cái:
- “Hai người bày mưu đúng không?”
Bội Di toe toét cười, gật đầu vui vẻ:
- “Anh Long nhắn cho anh một tin, em nhắn cho Khiết Du một tin, thế là hai người phóng đến đây còn nhanh hơn tên lửa. Cảnh tượng thật là đặc sắc nha!”
Phi Long cười hi hí:
- “Hai người hết đường chối cãi nhé, bọn tôi về trước đây! Bạn bè thì phải giúp đỡ nhau, không cần cảm ơn đâu, he he.”
Quả đúng vậy thật, bọn họ nói xong thì kéo nhau đi mất dạng, trên đường đi còn rôm rả bàn tán.
Trên sân bóng vắng vẻ chỉ còn lại một cặp đôi đang giận nhau nào đó...
Khiết Du lúc này đã tỉnh táo hẳn, rất không biết điều mà vùng vằng hất tay Hán Khanh ra:
- “Anh, đi chỗ khác chơi.”
Hán Khanh càng ôm chặt hơn, vừa ôm vừa thì thầm:
- “Xin lỗi, là anh sai. Sau này sẽ tin em vô điều kiện.”
Cô nàng này quả thật rất thích được dỗ ngọt. Hán Khanh nịnh nọt dỗ dành thêm vài câu thì đã sự giận dữ đó đã mềm như bún, nhượng bộ một cách vô điều kiện.
Như chợt nhớ ra một chuyện, Hán Khanh trịnh trọng tuyên bố:
- “Sau này anh sẽ nói chuyện với ba mẹ em, từ bây giờ tuyệt đối không cho em ngủ chung với ba ông anh đó nữa. Cho dù dạo gần đây đã ngủ riêng, nhưng anh vẫn không an tâm. Em phải nghe lời đấy nhé!”
Khiết Du cau mày phản bác:
- “Tại sao anh bá đạo ngang ngược thế? Đây là quyền...”
Hán Khanh vùi đầu vào mái tóc đen mềm của cô, cười hi hi:
- “Ngoài anh ra, không một sinh vật giống đực nào khác được ngắm em ngủ.”
Cô nàng bĩu môi:
- “Anh là đồ ngốc.”
Hắn cúi xuống hôn cô:
- “Ừ, nhưng chỉ là thằng ngốc của em thôi.”
.oOo.
Năm năm sau.
Trong một khoảng sân của trường đại học X.
Phi Long chen chúc bên cạnh Nhất Duy và Nhất Phương, điên tiết gắt lên:
- “Hai anh em nhà này ở đâu chui ra vậy? Chật chội quá, chắn hết tầm nhìn rồi!”
Bội Di cau có ngồi bên cạnh Thiện Khanh, bĩu môi với vẻ rất không hài lòng:
- “Tại sao hôm nay đông quá vậy? Mất hết cả vui!”
Lực lượng gia nhân nhà họ Mai đang nín thở trợn mắt ngồi phía sau không chịu được nữa, rít lên qua kẽ răng:
- “Các cô các cậu be bé cái mồm cho chúng tôi nhờ, trời ơi là trời!”
Mai Phong – ông trùm bất động sản nổi tiếng ngồi chồm hỗm phía sau bụi cây kế bên, đột ngột phấn kích nhắc nhở:
- “Tới rồi, tới rồi!”
Những người còn lại đều rất tự giác im lặng, hí hửng thò đầu ra ngoài quan sát.
Năm năm trôi qua, sau bao nhiêu lần giận hờn, rồi thì chiến tranh lạnh, cả những hiểu lầm vụn vặt chẳng đâu vào đâu, cuối cùng Hán Khanh và Khiết Du chính thức yêu nhau đến tận khi tốt nghiệp đại học, là một cặp đôi được rất nhiều sinh viên khác trong trường ngưỡng mộ.
Hôm nay, Hán Khanh quyết định cầu hôn người yêu của mình, mọi người làm ơn cho một tràng vỗ tay, trời ơi thật là phấn kích quá đi!!!
Vì vấn đề cầu hôn này sẽ ảnh hưởng đến cả một đời người về sau, cho nên trong buổi tiệc độc thân tưng bừng đêm qua, Phi Long đã hớn hở bê quyển sách “101 kỹ thuật cầu hôn” ra giáo huấn Hán Khanh một cách triệt để. Cả Nhất Phương cũng hào hứng truyền dạy cho hắn làm thế nào để nàng gục nhanh nhất, vân vân và vân vân.
Có thể liệt kê một vài kiểu cầu hôn hết sức biến thái như sau:
Cách số 57:
Bế nàng lên sân thượng, để nửa người nàng vắt vẻo trên lan can. Sau đó cười dịu dàng nhìn nàng và nói: “Bây giờ em muốn lấy anh hay muốn làm siêu nhân bay từ sân thượng xuống mặt đất?”
santruyen.com
Cách số 89:
Ôm nàng thật chặt và nói: “Em yêu, em có muốn sau này chết đi sẽ có tên trong gia phả nhà anh không?”
=___= !!!!
Nói chung là có rất nhiều cách, muôn màu muôn vẻ khác nhau, nhưng đều nhấn mạnh ở một chữ: Ấn tượng! Phải thật ấn tượng để trở thành một kỷ niệm không thể nào quên, như vậy mới là đẳng cấp chứ! Cầu hôn là chuyện của một đời người mà, phải toàn tâm toàn ý mới là phải đạo.
Hán Khanh và Khiết Du đã xuất hiện trong tầm ngắm của các vị khán giả nhiều chuyện. Bọn họ đã trưởng thành hơn rất nhiều, ai cũng cao và chững chạc hơn xưa. Nhưng cái cách họ nhìn nhau hạnh phúc như vậy thì vẫn giống như ngày ấy, có lẽ cả đời vẫn không thay đổi.
Sau một lúc đỏ mặt ấp úng, bối rối ngập ngừng, Hán Khanh hít một hơi và nói to hơn mức cần thiết một chút:
- “Khiết Du, bất luận là em vô tình hay cố ý vào nhầm giường anh đêm ấy, anh vẫn sẽ bá đạo bắt em nằm đó cả đời. Lấy anh nhé?”
Phi Long, Bội Di, Nhất Phương và những khán giả còn lại: “...”
Cái thể loại cầu hôn rẻ tiền gì vậy? =__________=||||
Thiện Khanh lập tức lôi ra một hộp y tế màu trắng rất bắt mắt, không biết chị đem theo nó từ lúc nào.
Nhất Duy trợn mắt:
- “Cô làm cái gì vậy?”
Thiện Khanh thủng thẳng đáp:
- “Tôi không mong là Khiết Du sẽ không đánh Hán Khanh bất tỉnh, tôi chỉ hy vọng là mình sẽ cầm được máu.”
Mọi người đều toát mồ hôi đầm đìa. >__
Bác bảo vệ đột nhiên kêu lên:
- “Đồng ý rồi kìa!!!!”
Đúng vậy thật. Khiết Du sảng khoái gật đầu cái rụp, rất nhanh gọn, Hán Khanh cũng chớp nhoáng đeo nhẫn vào tay cô, rồi bọn họ bắt đầu ôm nhau và...và và hôn.
Những kẻ độc thân đang ngồi rình trộm thấy vậy thì đau đớn gào lên: Trời ơi, chúng tôi cũng muốn có người yêu!!!
Hết.