Ngửa mặt lên trời cười nhăn nhở, cái hố mà tôi hì hụi đào cách đây gần ba tháng cuối cùng cũng sắp hoàn thành rồi. Có thể nói, viết hậu ký là phần mà tôi thích nhất, bởi vì lúc đó ít nhất không bị ai cầm chai thuốc xịt côn trùng mà hò hét nữa. = = Cũng cảm thấy tự hào, không ngờ một kẻ lười biếng siêu cấp như mình có thể lết được tới tận chương ba mươi bảy như thế này, hề hề.
“Cô em, nhầm giường rồi !” là câu chuyện mà tôi đã nung nấu từ lâu. Chỉ là vào một ngày đẹp trời nọ, tôi chợt nhận thấy những cặp đôi đáng ngưỡng mộ trên phim đại đa số đều gặp nhau trong những tình huống đẹp như mơ, vậy nếu có một cô nữ chính tiếp cận nam chính trong tình trạng ngáy o o và làm nam chính sặc nước bọt thì sẽ như thế nào?
Vốn dĩ ban đầu tôi định viết câu chuyện này theo chiều hướng phức tạp: sẽ có hận thù, sẽ có hiểu nhầm, sẽ có hờn ghen, thậm chí sẽ có cả máu. Tuy nhiên, khụ, với bản tính lười chảy thây và trình độ vẫn còn vô cùng non kém của mình, loay hoay thế nào tôi lại viết ra một câu chuyện “bẩn bẩn bựa bựa kỳ kỳ” – như một người bạn của tôi đã ái ngại nhận xét. -_-||||
Chà, lại nói về quá trình hình thành đầy sóng gió của “Cô em, nhầm giường rồi !”. Lúc đầu, tôi đã ôm máy tính vật vã cả giờ đồng hồ, cố tìm ra cái tên truyện hoành tráng nhất, mỹ miều nhất. Nhưng cuối cùng, vẫn lại là một cái tựa truyện đen tối và làm người người, người người hiểu nhầm. Thậm chí, có người đã nói thẳng với tôi: “Mới bây lớn mà bày đặt viết truyện giường giường chiếu chiếu làm gì hở em ?”
*Chùi nước mũi* Tôi...tôi oan ức quá.TT___TT
Đến khi tên truyện đã đặt xong, cốt truyện đã có, cái khó tiếp theo là tên nhân vật. “Phi Long” là tên của ông bạn tròn trịa đáng yêu ngồi cạnh tôi hồi Tiểu học, còn “Khiết Du” là một bút danh lạ lạ hay hay của một tác giả mà tôi tình cờ đọc được trên báo. Về phần anh nam chính, ban đầu tôi định đặt là “Phong”.
Mà cái gì Phong đây ? = =
Mỹ Phong ?
Quách Phong ?
Trần Phong ?
Tùm Lum Phong ? = =
Vật vã một hồi, rốt cuộc cái tên “Phong” rất đỗi lãng tử kia được đặt cho ba của nam chính. *ôm mặt* Thông cảm cho tôi, nam chính tên “Phong” chẳng hiểu vì sao lại phổ biến đến thế, tôi đại ý là chỉ muốn cái gì đó độc độc một chút. >____
Tính cách của Hán Khanh, một người bạn của tôi từng hỏi là tôi đã lấy nguyên mẫu ở đâu ra. Thật sự thì, tính tình kỳ quặc của nhân vật này chính là chịu ảnh hưởng của tôi á. *chùi mồ hôi* Trong phim, nam chính thường rất lạnh lùng, rất ‘cool’, tôi cũng quyết định xây dựng cho mình một anh nam chính phớt đời ngạo nghễ, lạnh như tiền, vô tình đến đáng sợ như thế.
Tuy nhiên, cuối cùng, tôi lại thấy nhân vật này khá là, khụ khụ e hèm.... =____=”
Bạn cứ thử nghĩ xem? Nếu Khiết Du trèo vào nhầm phòng một anh chàng lạnh lùng tàn khốc ghê gớm thì chuyện gì sẽ xảy ra? Cô ấy sẽ bị lột da đầu, bị trói, bị nhốt trong phòng đông lạnh, bị tùng xẻo dã man? = = Thiện tai, gan gián của tôi quả thật rất bé, cho nên...
Cho nên một bạn nam chính tính tình thất thường kỳ quái, nói chuyện không giống ai chính thức vén màn bước ra sân khấu. *vỗ tay*
Thời gian đầu, tôi rất không thích tính tình Hán Khanh như thế. Tôi cố gắng, đôi chỗ cho anh ấy thể hiện bản lĩnh ngạo nghễ phớt đời, lạnh lùng oai phong. Nhưng chẳng hiểu sao viết như vậy lại thấy bất lực, giống như đang cho anh giả vờ. Đôi khi tôi cũng giật mình, giống như nhân vật này không chỉ là hư cấu, anh ấy đang sống.
Thôi thì, phóng lao phải theo lao. Tôi đành cắn răng viết tiếp, viết tới đâu hay tới đó, mặc cho bao nhiêu cơn mưa gạch, mưa dép và mưa đá bay vèo vèo xung quanh. Những ý kiến thẳng thắn, tôi luôn cố tiếp thu, nhưng có một điều tôi vẫn không bao giờ thay đổi: Tôi sẽ không bỏ fic giữa chừng.
Lần đầu tiên đăng truyện, tôi hí hửng trưng bày nó trên trang web ‘Blogger’.
Vắng hoe.