Ban đêm, vào những ngày trời không trăng không sao, người nào có việc gì đi lại quanh bệnh viện trong đêm đều nghe thấy tiếng hú nhè nhẹ từ trên nóc một tòa nhà nào đó vọng xuống, thấp thoáng ngẩng đầu lên nhìn còn thấy một vài con dơi đang bay lượn, người nào xui xẻo còn có thể thấy toàn cảnh dăm ba bóng trắng chao liệng như đang đuổi nhau trên không.
Thời gian trôi qua đến mấy tháng sau, đến ngày 15 tháng 7 Âm lịch.
12 giờ đêm, khoảnh khắc chuyển giao từ ngày 14 sang ngày 15, toàn bệnh viện mất điện. Toàn bộ những người có mặt tại bệnh viện, từ bệnh nhân đến bác sĩ, y tá trực đêm, đều chìm vào giấc ngủ một cách khó hiểu.
Cũng trong đêm đó Vũ không tìm thấy mèo trắng đâu.
Rạng sáng hôm sau, người ta phát hiện dưới chân một tòa nhà của bệnh viện có một bộ da người, lớp da nát bấy lở loét, chảy máu chảy mủ trông rất kinh tởm. Từ bộ tóc đen dài lê thê dính trên lớp da đầu có thể tạm thời phán đoán đây là một người phụ nữ, mùi tử thi đã bốc lên muốn nôn mửa. Một nhân viên pháp y có kinh nghiệm lâu năm trong nghề đưa ra kết luận, đây không phải xác người mới chết mà giống xác người bị đào từ dưới mộ lên hơn.
Mặc cho mọi người bàn tán xôn xao, Vũ chỉ cuống cuồng để tâm đến một điều duy nhất: Mai đã biến đi đâu rồi? Còn có Thảo ở đây, còn có anh, còn có gia đình anh, mọi người đã chấp nhận cô, cô còn muốn bỏ anh đi đâu?
12 giờ đêm, khoảnh khắc chuyển giao từ ngày 15 sang ngày 16, toàn bệnh viện lại mất điện, toàn bộ những người có mặt tại bệnh viện đều chìm vào giấc ngủ một cách khó hiểu kỳ quái giống hệt đêm hôm qua.
Rạng sáng hôm sau, người ta lại phát hiện một bộ da người nữa, nát bấy lở loét, chảy máu chảy mủ y hệt bộ da được phát hiện đêm qua. Vẫn là một bộ tóc đen dài lê thê dính trên lớp da đầu như vậy, vẫn là mùi tử thi bốc lên nồng nặc muốn nôn mửa như vậy, nhân viên pháp y xem xét tới lui cũng vẫn không đưa ra được phán đoán gì mới hơn. Lòng người xôn xao hoang mang, chuyện này rốt cuộc là tại sao, bệnh viện này không phải cái nghĩa địa, có muốn đào mộ bới xác lên cũng không thể làm ở đây được, hung thủ rốt cuộc phải là kẻ biến thái bệnh hoạn đến mức nào?
Một vài người quá sợ hãi đã nộp đơn xin nghỉ việc cho Vũ, anh hầu như chẳng để ý gì đến thế giới xung quanh, anh vẫn chỉ để tâm đến một việc duy nhất, Mai vẫn chưa trở về, cô như bốc hơi khỏi thế gian này vậy. Tiếng ồn ào nức nở bên tai vang lên càng lúc càng rõ, anh bàng hoàng mở mắt ra, một hàng dài cấp dưới đứng cúi đầu trước mặt anh sụt sùi nức nở, trên bàn làm việc có một xấp dày đơn xin nghỉ việc, lúc này anh mới bừng tỉnh khỏi cơn mơ. Anh gặng hỏi từng người một, xâu chuỗi hai sự việc lại, bất giác sống lưng anh lạnh toát.
Mai đột nhiên biến mất không để lại dấu vết, đồng loạt xảy ra chuyện giết người hàng loạt, anh cố ép mình phải tin Mai không phải hung thủ cũng khó. Từ ngày Thảo thành người thực vật, Mai như biến thành người khác, ít nói chuyện hơn, ban ngày luôn biến thành mèo trắng nằm khoanh tròn một chỗ, ban đêm thì luôn biến đi mất tăm mất tích. Nhiều lần như vậy anh đã cất công đi tìm nhưng đều không thấy, đến sáng hôm sau lại thấy mèo trắng nằm khoanh tròn một chỗ nên anh lại không để ý nhiều.
Chỉ đến đêm 15 tháng 7 bí ẩn đó, cô mới biến mất mãi mãi.
Vũ không còn quan tâm ai sống ai chết nữa, cái anh sợ là sẽ mất cô, anh sợ mất đi cô gái lương thiện mà anh yêu.
12 giờ đêm, khoảnh khắc chuyển giao từ ngày 16 sang ngày 17.....
Hệ thống điện của bệnh viện mới giây trước còn hoạt động mà giây sau đã tê liệt. Màn đêm bao phủ toàn bộ không gian, im ắng đến mức một tiếng kim rơi cũng có thể nghe rõ. Vũ ngồi giữa phòng làm việc, đôi mắt ướt nhòe nước, thân là nam nhi trai tráng mà lần đầu tiên trong đời anh khóc đến nỗi không tự ngừng được, vành mắt anh đỏ hoe, sưng húp, anh thoáng nghĩ đến hiện thực mình không muốn thấy nhất rồi lại mạnh mẽ lắc đầu không muốn tin.
Vũ đứng dậy lần mò chiếc đèn pin trong ngăn kéo bàn, bật lên, hít một hơi sâu, bước thật nhanh theo lối cầu thang bộ đi lên tầng thượng tòa nhà có hai bộ da người liên tiếp được phát hiện trong hai ngày qua. Càng đi bước chân anh càng nặng trĩu, cảm giác cơn buồn ngủ ập đến càng lúc càng sâu, anh thở dốc cố giữ cho mí mắt không khép lại. Trái tim anh như treo ngược trên cành cây, hành lang im ắng chỉ có tiếng bước chân nặng nề của anh vọng lại nghe thê lương não nề. Mỗi lần đi qua một phòng trực, anh soi đèn pin vào đều thấy bác sĩ hoặc y tá trực đêm đang nằm gục xuống bàn ngủ mê mệt.
Im lặng đến quỷ dị. Cảm giác như ngày tận thế đã đến, chỉ còn một mình anh còn tồn tại trên thế gian này, bước đi vô định về phía trước, chính anh cũng không biết đi đến cuối con đường có thể nhìn thấy cô không, nhưng anh vẫn ôm hi vọng nhỏ nhoi.