Cô Dâu Ma: Chiếc Váy Máu

Chương 58: Người thực vật




Ở một góc phòng bệnh, một con mèo trắng lủi thủi đứng một mình trong xó, người trong phòng bận rộn tối mắt tối mũi, không ai để ý đến nó. Mai không thể biến thành hình người, sẽ dọa sợ mọi người, cô trong cơ thể mèo trắng nhìn Vũ vì lo cho Thảo mà người phờ phạc, mặt mũi hốc hác, anh đã thức trắng mấy đêm liền, muốn tranh thủ chợp mắt một chút cũng là quá xa xỉ. Đôi mắt to tròn của mèo trắng rỉ ra nước mắt, nó khẽ kêu "meo" một tiếng nhỏ như muỗi kêu, gục đầu xuống, người rung rung như đang khóc.

Chợt đôi tai nó rung rung như nghe thấy âm thanh gì đó, nó ngẩng phắt mặt lên nhìn ra cửa sổ, miệng nhếch lên phát ra tiếng "khè khè" tức giận, nó nhảy vút lên cửa sổ bằng tốc độ nhanh như tia điện, nhảy ra khỏi cửa sổ, mèo trắng lập tức biến thành hình một cô gái mặc váy trắng có mái tóc dài chấm chân, đuổi theo ba con ma nữ đang lởn vởn định ngó vào phòng nhìn trộm.

Bốn bóng trắng dừng lại trên tầng thượng một tòa nhà. Con ma nữ y tá ngay từ khi đặt chân lên nền sân thượng đã có biểu hiện loạng choạng đứng không vững. Trông cô ta hoảng loạn đầy sợ hãi, đây là nơi cô ta bị Yến xô xuống đất ngã chết, suốt cuộc đời này cô ta ám ảnh không bao giờ quên.

Ba con ma nữ nhìn khuôn mặt Mai trắng trẻo sạch sẽ, đường nét xinh đẹp không hề giống ma mà giống người hơn, ba con không hẹn mà cùng có chung một thái độ: ghen tỵ. Lúc bọn chúng bị Phong lừa gạt dụ dỗ, chúng luôn nghĩ mình là nhất, là người quan trọng nhất đối với hắn, chỉ đến khi bị Yến dồn đến cận kề cái chết chúng mới vỡ lẽ ra, tất cả những gì hắn nói đều là giả dối, bọn chúng chỉ là những kẻ thế thân, cho dù có cố gắng thế nào cũng không thể bằng cô gái tên Mai hàng thật giá thật này.

Con ma nữ y tá gào rú lên:

"Cào nát mặt nó ra!!!!"

Cả ba con đồng loạt giơ móng vuốt lao vào Mai, bọn chúng thống hận cô đến tận xương tủy, chúng bằng mọi giá phải phá hủy khuôn mặt cô, chỉ vì khuôn mặt đó mà cuộc đời chúng bị phá hủy một cách tàn nhẫn. Sáu cánh tay nanh vuốt sắc nhọn vẫn còn giơ lên giữa không trung, chưa kịp chạm vào mặt Mai, đã bị cô tóm gọn giữ lại. Ba con ma nữ nghiến chặt răng, mắt trợn ngược lên, thi nhau giãy giụa thoát ra nhưng không thể, bàn tay Mai như cái gọng kìm kẹp chặt tay chúng lại không sao thoát ra được.

Mai nhếch miệng nhìn một lượt ba con ma nữ, nhìn thấy hình ảnh mình ngày xưa, cũng ngu ngốc yêu điên cuồng một tên cặn bã, bị hắn lừa dối đùa giỡn như một món đồ chơi, đột nhiên cô nổi lên lòng thương cảm với số phận bi đát của ba con ma này.

Cô mở miệng nói, tất nhiên vẫn không quên phong thái chị đại:

"Người chúng mày nhìn thấy không phải hắn, anh ấy là Vũ, chồng tao! Đẹp trai hơn, tài giỏi hơn, xứng đáng để yêu hơn! Con bé đang nằm trong phòng bệnh là em gái tao, không phải tình nhân của thằng Phong! Chúng mày dám động vào chồng tao và em gái tao dù chỉ một ngón tay, tao chặt tay, dám động vào một sợi tóc, tao chặt đầu! Không tin cứ thử!"



Ba con ma nữ kích động giãy giụa, con ma nữ y tá có vẻ là con cầm đầu, cô ta vênh mặt lên chửi thề, Mai đang dùng một tay giữ bọn chúng, tay còn lại cô thẳng thừng giáng cho cô ta một cái tát bay người đến mép lan can. Cảm giác rơi từ tầng thượng vẫn còn in sâu trong tâm trí cô ta như vừa mới xảy ra, cô ta sợ hãi ôm mặt co rúm người khóc nức nở.

Mai ghét bỏ vứt tay hai con ma nữ còn lại ra, quay người bỏ đi, trước khi đi cô không quên ngoảnh lại dặn dò:

"Muốn xin infor thằng Phong cặn bã đó, cứ đến tìm chị!"

Một không khí ảm đạm bao trùm lên tất cả những người có mặt tại bệnh viện suốt những ngày sau đó. Tất cả họ đã chờ đợi 24 tiếng, rồi 48 tiếng đồng hồ trôi qua, vẫn không có dấu hiệu nào cho thấy Thảo sẽ tỉnh. Kết luận Thảo đã thành người thực vật như một hòn đá treo trên cổ, đè nặng lên tất cả mọi người.

Khuôn viên bệnh viện tấp nập người tới kẻ lui, trong những tán cây bụi cỏ nơi khuất đi ánh nắng có những bóng trắng mờ ảo thoắt ẩn thoắt hiện. Ba con ma nữ chui rúc khắp các ngóc ngách để nghe ngóng tình hình của Thảo. Trên một chiếc ghế đá giữa khuôn viên, hai người y tá ngồi ăn cơm trưa, tranh thủ nói chuyện phiếm.

"Con bé Thảo đó xem ra không cứu được rồi."

"Người thực vật mà, xác suất tỉnh lại nhỏ biết bao nhiêu. Đúng là mệnh khổ."

"Ái, sao cô kéo chân tôi?"

"Cô điên à? Ai kéo chân cô chứ?"

Hai người y tá sống lưng cứng đờ ngoảnh lại sau lưng nhìn, chẳng có ai, chỉ thấy dưới chân có một vật hình bàn tay. Hai người tá hỏa buông suất cơm trên tay ra, hét lên, thu hút nhiều người xung quanh chạy đến xem. Vật đó chẳng qua chỉ là một chiếc găng tay y tế được bác sĩ , y tá dùng khi phẫu thuật, khử trùng, tiêm thuốc, ... cho bệnh nhân, nó đã qua sử dụng, dính nhơ nhớp máu, còn có mùi rất kinh tởm.