Mãi đến khi bệnh viện tư nhân của Vũ được xây dựng cạnh bệnh viện này thì tất cả mới biết người bí ẩn kia chính là anh, anh mua lại bệnh viện này vì nó nằm ở vị trí giao thông thuận tiện, hơn nữa còn một lý do quan trọng hơn, nó là nơi đầu tiên anh gặp được Mai, tóm lại là nó rất có ý nghĩa với anh.
Đêm đến.
Vũ quan sát bệnh tình của Thảo lần cuối rồi rời khỏi phòng bệnh, ngay tại khoảnh khắc cánh cửa phòng đóng lại, từ bên khung cửa sổ cạnh giường bệnh, có tiếng lạch cạch lạch cạch rợn gáy.
Cửa sổ được thiết kế kiểu cửa kéo, cánh cửa từ từ chầm chậm kéo ra mặc dù không có ai trong phòng mở cửa. Cửa sổ mở toang, để lộ ba cái đầu thập thò thập thò, sáu con mắt nhìn chòng chọc vào bên trong phòng bệnh.
Ba cái đầu tóc tai bù xù, dài lê thê, khuôn mặt trắng nhợt lộ rõ mạch máu xanh lét, những con mắt như những cái hốc thâm sì, con ngươi trắng đục ngầu, mạch máu đỏ dày đặc chi chít. Sau ba cái đầu là sáu cái tay teo tóp khẳng khiu lần lượt bám vào khung cửa sổ. Ba con ba nữ mặt mũi ghê rợn, từng con lần lượt lồm cồm trèo vào phòng.
Một con mặc trên người nguyên một bộ quần áo bệnh nhân, tóc nó dựng đứng lên như điện giật, mắt cũng trợn ngược lên chỉ thấy lòng trắng mà không thấy con ngươi đen đâu, trên cánh tay, da mặt, vùng cổ nổi lên những đốm đỏ rất lớn như bị dị ứng hoặc uống phải thứ thuốc gì đó. Cô ta là một bệnh nhân trước đây đã chết vì uống thuốc an thần quá liều, cái chết rất bí ẩn, không hề được cảnh sát điều tra mà cứ thế chìm vào quên lãng.
Con thứ hai mặc bộ quần áo y tá, mặt bê bết máu không nhìn rõ ngũ quan, chân tay cũng bầm dập da thịt nát bấy trông mà rợn người, trông như một đống thịt nát biết di chuyển chứ không thể nhìn ra hình người. Cô ta trước đây là y tá, chết vì ngã từ tầng thượng. Cũng lại là một vụ chết người bí ẩn, không được điều tra rõ ràng.
Con thứ ba mặt mũi tái xanh tái xám, đầu ngón tay thâm đen sì sì, môi và vành mắt cũng đen sì như quỷ, mắt trợn tròn, miệng luôn há ra không khép lại. Cô ta mặc trên người bộ quần áo phụ bếp, trước đây làm phụ bếp ở căn tin bệnh viện, chết vì bị ngạt khí gas. Lúc đó mọi người đều bị một phen dựng tóc gáy vì cái chết của cô ta quá kỳ lạ, cô ta ở trong phòng bếp một mình, tự chốt cửa phòng bếp, bình gas bị rò khí gas lan khắp phòng, càng kỳ quái hơn là phòng bếp bận rộn tấp nập lại không ai kịp phát hiện để cứu cô ta.
Ba con ma nữ có một điểm chung là đều chết trong cùng một khoảng thời gian, đó là thời điểm Yến và Phong về nước, viện trưởng đã có ý định thủ tiêu Vũ, khiến anh phải rời khỏi bệnh viện này. Con ma nữ y tá có khuôn mặt đầm đìa máu nhìn qua khá giống Mai, còn hai con kia khuôn mặt cũng hao hao giống Mai nốt. Ba con đều có vóc dáng giống Mai, và chúng đều là những nạn nhân bị Phong lừa tình. Hắn đưa đẩy qua lại với ba người phụ nữ này rồi phủi tay bỏ đi, nhanh chóng quên mất họ, nhưng cho dù hắn quên thì vẫn có một người nhớ rất kĩ, đó là Yến. Bệnh viện này là địa bàn của cha con cô ta, xử lý ba người này dễ dàng như trở bàn tay.
Từ ngày Vũ mua lại bệnh viện này, anh thường xuyên đến đây, đã sớm rơi vào tầm ngắm của ba con ma nữ. Vì ban ngày chúng không tiện xuất hiện, ban đêm lại không nhìn rõ mặt Vũ, chúng chỉ thấy bóng lưng anh giống Phong y đúc.
Ba con ma nữ nhìn nhau, đồng loạt thè lưỡi ra từ từ liếm môi, chúng nhìn Thảo đang nằm mê man trên giường bệnh bằng con mắt khát máu. Chiếc máy đo nhịp tim phát ra những tiếng "tút tút" nhẹ đều đều, khuôn mặt Thảo xanh xao tái nhợt ẩn sau chiếc bình thở oxi đang đeo trên mặt.
Ba con ma nữ ngoác miệng cười quỷ dị đi đến cạnh giường bệnh, con ma nữ y tá thành thục tháo bình oxi ra, mặt Thảo lập tức đỏ bừng bừng, chân tay co giật liên hồi. Chiếc máy đo nhịp tim vang lên những tiếng "tút tút" ngân dài chói tai giữa đêm tối.
Cánh cửa phòng bệnh bật mở phát ra tiếng "Ầm!" đinh tai nhức óc, Vũ như con thú hoang đang nổi giận phi xồng xộc vào phòng, nhìn thấy màn hình máy đo nhịp tim hiển thị một đường thẳng tắp, tiếng "tút" kéo dài chói tai vang lên, anh như ngừng thở ngã khụy xuống. Anh cuống cuồng lắp lại máy thở oxi cho Thảo, cuống cuồng chuẩn bị kích nhịp tim.
Cả bệnh viện đang chìm trong màn đêm yên lặng tĩnh mịch chợt náo loạn lên vì những tiếng chuông báo động. Hiện tại Vũ đã là viện trưởng, anh huy động khẩn cấp mọi bác sĩ y tá đang có mặt tại bệnh viện đến cấp cứu cho Thảo. Một đêm vật vã không ngủ với họ, Thảo đã qua cơn nguy kịch nhưng so với lúc trước tình hình không khả quan, cơ thể cô quá yếu ớt, liên tục phải chịu những cú kích động, ý chí sống gần như đã không còn.