Đường Mạn Đình bị hành hạ lên xuống đến mức mức trán đã sưng đỏ và đã xuất hiện vài vết xước khiến máu rỉ ra chảy dọc xuống phần cánh mũi.
Mặc dù cô ta rên la rất thảm thương nhưng Đường Thiên Tuyết vẫn không dừng lại, cho đến khi một giọng nói phẫn nộ vang lên, bầu không khí dường như trở nên im bặt trong giây lát.
"Các người đang làm gì con gái tôi thế hả?"
Đường Thiên Tuyết buông tay ra khỏi người Đường Mạn Đình mặc kệ cô ta mà quay người lại nhìn. Một người đàn ông đã quá tuổi trung niên, gương mặt này vừa lạ mà vừa quen. Lạ là cô chưa từng gặp ông ta bao giờ, cũng không hề quen biết ông ta, quen vì cô đã nhìn thấy ông ta rất nhiều lần trên báo và với cách xưng hô của ông ta với Đường Mạn Đình, cô chắc chắn ông ta là Hoắc Diêm.
Cô không biết vì sao Đường Mạn Đình lại trở thành con gái của ông ta và đổi thành họ Hoắc, nhưng sự thật là ông ta đã bao che cho một kẻ bắt cóc, giết người, thì ông ta cũng không phải loại người gì tốt đẹp.
Đường Thiên Tuyết siết chặt bàn tay, định nhích chân đi lên, nhưng Tô Dĩ Thần đã nhanh hơn cô một bước. Anh đột nhiên tiến lên phía trước đứng chắn cô lại, hai tay anh vẫn để trong túi quần, bộ dạng rất điềm tĩnh. Anh bỗng nhiên nhếch môi lên cười nhẹ, gương mặt nhìn Hoắc Diêm còn có phần thách thức.
Chương 70: Nước mắt cá sấu
Đường Thiên Tuyết siết chặt bàn tay, định nhích chân đi lên, nhưng Tô Dĩ Thần đã nhanh hơn cô một bước. Anh đột nhiên tiến lên phía trước đứng chắn cô lại, hai tay anh vẫn để trong túi quần, bộ dạng rất điềm tĩnh. Anh bỗng nhiên nhếch môi lên cười nhẹ, gương mặt nhìn Hoắc Diêm còn có phần thách thức.
"Ha, cuối cùng cũng đến rồi. Chậm chạp hơn tôi nghĩ đấy, chủ tịch Hoắc."
Việc Hoắc Diêm có thể tìm đến đây cũng không phải là do người của ông ta nhanh nhẹn, mà là chủ đích của Tô Dĩ Thần, anh đã cố tình để lại manh mối cho ông ta tìm đến, còn với mục đích là gì, chỉ có anh mới hiểu rõ.
Đường Mạn Đình nghe giọng của Hoắc Diêm, bộ mặt rõ trở nên phấn khởi, cô ta khóc lóc chống hai tay bò lê lết cũng chỉ nhích được một ít, giọng kêu rất thảm thương.
"Bố…"
"Đình Đình, con gái…"
Nhìn thấy con gái mình bị hành hung đến tơi tả với vết thương sưng đỏ rỉ máu nổi bật trên trán, Hoắc Diêm cũng lộ vẻ sót xa đến nhói lòng, nhưng nhanh chóng nó đã hoá thành cơn tức tối, mặt mũi nhăn lại gồng siết hô lớn.
"Người đâu…"
Hoắc Diêm mang theo rất nhiều người, gần như là toàn bộ người của ông ta, trong khi đó Tô Dĩ Thần chỉ đi cùng với vỏn vẹn hai vệ sĩ.
Chương 70: Nước mắt cá sấu
Sau tiếng lệnh của Hoắc Diêm, người của ông ta lần lượt hùng hổ đi lên, dù vậy Tô Dĩ Thần cũng không hề tỏ ra nao núng dù chỉ một chút.
Anh chỉ nhướng mắt, nói nhẹ nhàng một câu.
"Ông dám cho người xông lên, thì tôi dám cho cô ta thăng thiên."
Tô Dĩ Thần vừa nói, ánh vừa đảo qua hướng của Đường Mạn Đình, hai vệ sĩ của anh đã ở ngay sát bên cạnh cô ta, mỗi người cùng lúc bấm dao, lưỡi dao loá sáng đập ngay vào mắt Hoắc Diêm.
Trông Tô Dĩ Thần không có gì là không dám làm, Hoắc Diêm ngay tức khắc trở nên kiên dè mà cho người lui lại ngay.
Không thể để Tô Dĩ Thần làm hại con gái mình được, Đường Mạn Đình bây giờ cũng không khác nào còn tin, ông ta không thể hành động lỗ mãng.
Đầu óc nhanh nhạy ngay tức thì nghĩ ra kế hoãn binh, chờ đợi Tô Dĩ Thần sơ hở mà hạ gục anh, cứu con gái của ông ta.
Hoắc Diêm chuyển qua dùng chiêu khích tướng, muốn làm cho Tô Dĩ Thần tức giận để đánh lạc sự chú ý của anh.
Chương 70: Nước mắt cá sấu
"Hừ, Tô Dĩ Thần, trước đây còn tưởng cậu tài giỏi, xuất chúng thế nào, nhưng không ngờ cậu cũng chỉ là loại đàn ông hèn hạ, vì chỉ có loại hèn hạ mới đối xử với một người phụ nữ chân yếu tay mềm như thế này. Cậu nhìn lại xem, cậu có xứng làm đàn ông không? Hay cậu là loại đàn ông mặc váy?"
Câu nói có sức kích động nhất là đây, Hoắc Diêm biết nói ra những điều là sẽ trực tiếp đâm vào lòng tự trọng của Tô Dĩ Thần, buộc anh nổi giận rồi mắc phải sai lầm.
Đường Thiên Tuyết đứng sau anh, cô hoàn toàn đoán được ý định của Hoắc Diêm, cô không nghĩ gì nhiều, chỉ biết là hiện tại cô không thể chỉ đứng nhìn Tô Dĩ Thần bị sỉ nhục mà không làm gì.
Cô vội kéo lấy tay anh, ngước lên nhìn anh hỏi nhỏ.
"Tô Dĩ Thần, rốt cuộc Đường Mạn Đình và Hoắc Diêm kia có quan hệ gì?"
Tô Dĩ Thần quay người lại, tâm trạng vẫn bình ổn, xem ra anh vẫn chưa bị Hoắc Diêm kích động đến mất đi lý trí. Tự dưng anh nhíu mày tỏ vẻ không hài lòng bởi Đường Thiên Tuyết chỉ níu lấy áo anh, còn không thèm chạm vào tay.
Nếu cô không chủ động thì để anh, anh gỡ tay cô ra, trực tiếp đan tay mình vào tay cô, đã khá lâu rồi anh mới được cảm nhận lại cảm giác nắm tay cô thế này, anh bỗng nhiên cảm thấy mình thật ngu ngốc khi trước đây đã buông nó ra.
Chương 70: Nước mắt cá sấu
Nếu cô không chủ động thì để anh, anh gỡ tay cô ra, trực tiếp đan tay mình vào tay cô, đã khá lâu rồi anh mới được cảm nhận lại cảm giác nắm tay cô thế này, anh bỗng nhiên cảm thấy mình thật ngu ngốc khi trước đây đã buông nó ra.
Tô Dĩ Thần vốn dĩ cũng khó chịu vì những lời khích tướng cũ rích của Hoắc Diêm lắm, nhưng khi vừa quay lại đã có thể nhìn thấy Đường Thiên Tuyết, anh vui đến mức không quan tâm đến điều gì nữa. Trên môi anh mỉm nhẹ nụ cười rồi mới nói.
"Vẫn chưa nói cho em biết, Đường Mạn Đình không phải con ruột của Đường Ngạo Thiên mà là con riêng của Dụ Lam Lam với ông ta. Chính ông ta là người giúp cô ta chạy thoát khỏi cảnh sát."
Tô Dĩ Thần giải thích ngắn gọn nhưng đã cho Đường Thiên Tuyết biết những gì trọng tâm cô cần biết. Xem như mọi chuyện đã sáng tỏ rồi, cô chỉ cảm thấy thương cho Dụ Lam Lam hơn vì đã gặp phải người tệ hại như Hoắc Diêm và sinh ra một đứa nghịch tử như Đường Mạn Đình, bà ấy thật vô phúc.
Đường Thiên Tuyết đột nhiên nắm chặt tay Tô Dĩ Thần khiến anh có chút kinh ngạc, nhưng trong lòng lại lân lân vui vẻ. Cô bước lên, không ẩn phía sau anh nữa, thần sắc khuôn mặt không một chút e dè, cô không bị khí thế của Hoắc Diêm làm cho hoảng loạn.
Giống như Tô Dĩ Thần, Đường Thiên Tuyết cực kỳ bình thản, ánh mắt nhìn Hoắc Diêm không khác gì ánh mắt nhìn Đường Mạn Đình, đầy căm phẫn và khinh miệt.
Chương 70: Nước mắt cá sấu
Cô không ngại phải đối thoại trực tiếp với ông ta, quyết không để ông ta lên mặt tự đắc.
"Ông bảo Tô Dĩ Thần hèn hạ, vậy thì người bao che cho con gái giết mẹ ruột, người phụ nữ đã sinh con cho ông thì là loại người gì? Có phải là hèn hạ hơn chữ hèn hạ không? Ông nghĩ xem, loại người như ông đây thì mặc bao nhiêu cái váy mới đủ?"
Không phải chỉ có mỗi Hoắc Diêm biết khích tướng, Đường Thiên Tuyết cũng biết, nhưng cơn giận của cô không thể nào kiềm được khi nhìn thấy những gương mặt trơ trẽn, vẫn có thể ăn ngon, vẫn có thể ngủ ngon, vẫn có thể ung dung tự tại sau khi nhẫn tâm tước đi sự sống của người khác.
Đường Thiên Tuyết phẫn uất, chỉ thẳng tay vào huyệt mộ mà lên giọng nói lớn.
"Đường Mạn Đình và cả Hoắc Diêm ông nữa, mở to mắt ra mà nhìn đi, Dụ Lam Lam, bà ấy nằm đây, vẫn mở to mắt nhìn hai bố con độc ác của các người gặp báo ứng."
Đường Thiên Tuyết vừa dứt câu, nền trời đột ngột mây đen ùn kéo tới, tia chớp đầu tiên nháy lên, rồi trời gầm lên một tiếng chói tai. Đường Mạn Đình rất sợ, nhanh chóng bịt tai lại.
Còn Hoắc Diêm, ông ta quả thật đã mở ta hai mắt khi nhìn thấy mộ phần của Dụ Lam Lam. Ông ta đã luôn cho người tìm kiếm nơi chôn cất bà ấy, nhưng đều không có tin tức gì, hoá ra nó lại ở đây.
Chương 70: Nước mắt cá sấu
"Đường Mạn Đình và cả Hoắc Diêm ông nữa, mở to mắt ra mà nhìn đi, Dụ Lam Lam, bà ấy nằm đây, vẫn mở to mắt nhìn hai bố con độc ác của các người gặp báo ứng."
Đường Thiên Tuyết vừa dứt câu, nền trời đột ngột mây đen ùn kéo tới, tia chớp đầu tiên nháy lên, rồi trời gầm lên một tiếng chói tai. Đường Mạn Đình rất sợ, nhanh chóng bịt tai lại.
Còn Hoắc Diêm, ông ta quả thật đã mở ta hai mắt khi nhìn thấy mộ phần của Dụ Lam Lam. Ông ta đã luôn cho người tìm kiếm nơi chôn cất bà ấy, nhưng đều không có tin tức gì, hoá ra nó lại ở đây.
Có thể nhìn thấy ánh mắt của Hoắc Diêm đang trầm xuống, ông ta dường như đang xúc động, miệng mấp máy gọi tên.
"Lam, Lam Lam…"
Ông ta đưa tay ra, chân nhích lên muốn tiến tới gần. Bỗng nhiên Đường Mạn Đình cảm thấy tình hình có vẻ không ổn nên đã ngay lập tức lên tiếng, cô ta gắng gượng nói để cố chen vào suy nghĩ của ông ta.
Cô ta bắt đầu rơi những giọt nước mắt cá sấu, lắc đầu, gương mặt khẩn thiết đến đáng thương.
"Bố, không phải con, là tên lái xe tự ý làm. Chẳng phải bố cũng xử lý hắn ta rồi sao? Con mới là con gái của bố, chẳng lẽ bố tin lời cô ta hơn tin con sao?"