Giờ này có lẽ Hoắc Diêm đang nằm trên chiếc giường lớn cùng chăn ấm, trong khi con gái của ông ta thì đang phải chịu cảnh như cực hình, chỉ biết rên rỉ gọi cầu cứu ông ta trong vô vọng. Ông ta mà biết được việc này chắc sốc lắm, nhưng vừa hay lại đúng với ý Tô Dĩ Thần. Đó là cái giá phải trả cho việc đem Đường Thiên Tuyết ra đe doạ anh.
Nửa đêm, điện thoại của Hoắc Diêm liên tục có những tin nhắn được gửi tới từ số nặc danh, toàn bộ đều là những hình ảnh tả tơi của Hoắc Đình Đình, nhưng màn hình điện thoại cứ chớp liên tục, ông ta vẫn ngái ngủ ngon lành cho đến sáng.
…
"Chuyện này là sao? Hừ, lũ khốn khiếp."
Hoắc Diêm đến lúc ăn điểm tâm sáng mới bật điện thoại lên nhìn, đúng như dự đoán, ông ta quả nhiên nổi trận lôi đình, cả gương mặt nổi đỏ lên vì điên tiếc.
Ông ta điên cuồng gọi vào số máy đã nhắn tin tới, nhưng nó chỉ là số rác.
Trong cơn nóng giận bừng bừng, ông ta đã thuận tay lật đổ cả một bàn thức ăn, ánh mắt trợn trừng căm phẫn, sau đó lớn giọng gọi người.
Chương 69: Dập đầu cũng không đủ
"Mau tìm ra vị trí của Đình Đình cho tôi, mang theo nhiều người vào. Dám động vào con gái duy nhất của Hoắc Diêm này, xem ra bọn chúng không muốn sống nữa."
Hoắc Diêm siết chặt bàn tay nghe rõ từng tiếng răng rắc của xương cốt, ông ta chỉ hận không thể tóm cổ những kẻ dám hành hạ con gái của ông ta mà vung nắm đấm vào mặt bọn chúng ngay lập tức.
Cũng vào sáng sớm, đến lúc Tô Dĩ Thần cho người đưa Hoắc Đình Đình xuống, cô ta đã không còn nhiều sức lực, toàn thân ê ẩm, đầu óc quay cuồng vì vừa trải qua một đêm kinh hoàng nhất đời cô ta.
Nhưng không vì vậy mà cô ta được rủ lòng thương hại, dù đang trong hoàn cảnh toàn thân đều đã nhũng nhão, Hoắc Đình Đình vẫn bị bắt đi chân trần trên nền đất đá châm chích.
"Đi mau, đừng lề mề nữa."
Một người đàn ông nói giọng cục súc đẩy vai cô ta làm cô ta suýt ngã, cô ta ôm cục tức trong người, nhưng không còn sức để nổi giận, chỉ là không tình nguyện bày ra vẻ mặt nhăn nhó nói.
"Các người muốn đưa tôi đi đâu?"
Chương 69: Dập đầu cũng không đủ
"Ngậm mồm lại và đi thôi, đừng hỏi nhiều."
Đi phía trước Hoắc Đình Đình chính là Đường Thiên Tuyết và Tô Dĩ Thần. Đường Thiên Tuyết vẫn giữ im lặng cho đến lúc này, khuôn mặt không vui cũng không buồn, hoàn toàn không biết cô đang nghĩ gì trong đầu.
Đi qua cánh cổng lớn là một con đường dẫn vào nghĩa trang, Hoắc Đình Đình vừa đi vừa trố mắt suy đoán, trong lòng thấp thỏm không biết hai người họ đưa cô ta đến đây làm gì?
Đột nhiên cô ta lại tưởng tượng ra một việc.
"Không lẽ Tô Dĩ Thần định… chôn sống mình?"1
Hoắc Đình Đình tự dọa mình, nghĩ đến là mồ hôi lạnh liên tiếp túa ra, chân tựa như bị trói vào tảng đá lớn, di chuyển từng bước chậm chạp còn nặng nề. Với tính cách không sợ trời không sợ đất của Tô Dĩ Thần thì có thể lắm, cô ta còn nghĩ, ở bên Tô Dĩ Thần còn có Đường Thiên Tuyết xúi giục, chắc chắn cô ta sẽ lại bị hành hạ sống không bằng chết.
Hoắc Đình Đình bỗng nhiên nuốt xuống một ngụm nước bọt, hai mắt đảo láo liên quan sát. Đằng trước Tô Dĩ Thần và Đường Thiên Tuyết không chú ý, đằng sau cô ta có tới hai người cao to đi theo áp sát, nhưng hết cách rồi, có liều thì cô ta mới thoát. Nghĩ rồi, Hoắc Đình Đình bất chợt dồn hết sức lực, xoay người chớp cơ hội bỏ chạy.
Chương 69: Dập đầu cũng không đủ
Tô Dĩ Thần không nhìn cũng biết rõ tình hình phía sau, khi anh vừa thở dài xong cũng là lúc Hoắc Đình Đình bị tóm trở lại. Đường Thiên Tuyết biết cô ta chạy không thoát được nên vẫn bình thản đi về phía trước, quẹo qua vài cung đường, rốt cuộc cũng tới nơi cần tới.
"Thả… thả ra…"
Hoắc Đình Đình thốt ra mấy tiếng bất lực. Bất chợt Đường Thiên Tuyết quay người trở lại, đi về phía cô ta, trực tiếp nắm lấy phần tóc sau gáy của cô ta, thô bạo lôi cô ta đến trước một phần mộ.
"Đường Mạn Đình, mở to mắt ra mà nhìn đây là ai?"
Đường Thiên Tuyết siết chặt tay hơn, nắm tóc cô ta dần trút hết nộ khí tích tụ đã lâu.
Đường Mạn Đình nhăn nhíu mặt mày, trong tình trạng mất sức mà kêu rên mấy tiếng ri rí trong cổ họng vì quá đau, nhất thời cô ta vẫn chưa chú ý đến điều cô nói.
Chính sự phớt lờ này càng biến Đường Thiên Tuyết vốn nhu mì của thường ngày trở thành con người đáng sợ không tiếc bạo lực khi giận dữ. Cô kéo cô ta đến gần hơn, rồi để cho đôi mắt của cô ta đối diện với di ảnh màu trắng đen trên tấm bia.
Chương 69: Dập đầu cũng không đủ
"Nếu cô đã quên thì tôi nhắc cho cô nhớ, người này là mẹ cô, người luôn yêu thương cô nhưng chính cô lại đâm chết bà ấy."
Đường Thiên Tuyết lại xoay cô ta sang bên cạnh, gằn giọng nói tiếp.
"Còn đây, là con tôi, người bị cô vô tình giết chết cũng trong cùng một ngày hôm đó. Một ngày tự mình tiễn hai mạng người, mà cô có thể sống ung dung, vẫn giữ bộ dạng kiêu căng như vậy? Đường Mạn Đình, sự việc còn chưa đến một năm, cô không dễ quên vậy chứ?"
Đường Thiên Tuyết đã gọi thẳng tên Đường Mạn Đình, nhưng cô không có phản ứng dữ dội nữa, thay vào đó cô ta đã thấy, thấy hình ảnh người phụ nữ quen thuộc ngày nào bây giờ chỉ còn là tấm ảnh nhỏ in trên bia mộ. Trong đầu tái hiện lại cảnh tượng lúc trước, thời khắc cuối cùng cô ta nhìn thấy Dụ Lam Lam là trong tình cảnh cô ta không muốn, nhưng cô ta đã chọn làm nó.
Vì sự ích kỷ chỉ nghĩ đến đường sống của bản thân, mà Đường Mạn Đình chưa bao giờ cảm thấy đau buồn, kể cả lúc này, trong lòng cô ta chỉ cảm thấy sợ hãi. Sợ Dụ Lam Lam trở về đòi cô ta đền mạng, đó là điều duy nhất cô ta nghĩ đến.
Hai mắt Đường Mạn Đình đỏ lên ngấn lệ, cô ta bắt đầu nói những từ lí nhí, như đang trong cơn mê sản.
Chương 69: Dập đầu cũng không đủ
"Không phải tôi, không phải, tôi không giết ai cả, tôi không giết bà ấy, là bà ấy tự…"
Nghe được Đường Mạn Đình còn đang cố đổ lỗi cho người đã khuất, hai mắt Đường Thiên Tuyết bất chợt hóa đuốc, nhìn cô ta như muốn thiêu rụi ra tro kẻ không có tính người này.
Cô tức giận đến mức không cần ngần ngại suy nghĩ đã vung tay lên giáng xuống một bạt tai vang dội vào mặt của cô ta, rồi nắm lấy cổ áo của cô ta mà hét vào mặt.
"Phải, là bà ấy tự đâm đầu vào cái chết, chỉ vì cả tin vào con gái mình yêu thương mới tự mình chạy ra đứng trước xe để ngăn cản cô. Còn cô vì cái ham muốn đào tẩu chết tiệt của mình mà nhẫn tâm đâm sầm vào bà ấy. Đường Mạn Đình, kể từ giây phút đó tôi đã không thể dung thứ cho cô được nữa. Tôi biết con người cô chẳng bao giờ biết hối cải, vậy nên dù có ép buộc tôi vẫn sẽ để cô dập đầu tạ lỗi với bà ấy."
Đường Thiên Tuyết dứt lời, liền quay trở lại bóp chặt vào sau gáy của Đường Mạn Đình, dùng hết sức ấn mạnh hướng mặt cô ta xuống đất.
Đường Mạn Đình lúc này vẫn còn gắng gượng gồng cứng người kháng cự, cô ta cố lắc người để thoát khỏi tay Đường Thiên Tuyết.
Chương 69: Dập đầu cũng không đủ
Đường Mạn Đình lúc này vẫn còn gắng gượng gồng cứng người kháng cự, cô ta cố lắc người để thoát khỏi tay Đường Thiên Tuyết.
Thấy vậy, người của Tô Dĩ Thần muốn lao vào giúp, nhưng bị Tô Dĩ Thần ra hiệu ngăn lại. Anh biết, chỉ có Đường Thiên Tuyết tự mình giải quyết thì cô mới nhẹ lòng được. Hơn nữa, Đường Thiên Tuyết phải gọi là ở trong trạng thái phẫn uất cùng cực, một chút phản kháng yếu ớt hoàn toàn không thể ngăn được cô.
"Dập đầu đi."
Đường Thiên Tuyết dồn hết toàn bộ sức lên cánh tay, ấn dứt khoác xuống một lần đã khiến Đường Mạn Đình đầu chạm đất cực mạnh, cơn đau nhanh chóng lan tỏa làm cô ta hét lên thất thanh.
"A…"
"Đường Mạn Đình, từ khi cô làm ra bao nhiêu chuyện ác thì cô nên nghĩ đến hậu quả của hôm nay mới phải, chỉ dập đầu thôi cũng không đủ với cô đâu."
"A… a…"https://vietwriter.vn/threads/co-dau-ga-thay-cua-to-thieu.9308/
Đường Thiên Tuyết không ngừng ấn đầu cô ta xuống, rồi lại kéo lên, rồi lại ấn xuống, hành động quay cuồng như một vòng lặp không có điểm dừng.