Đạt trầm giọng, âm giọng run rẩy như ngăn lại bao cảm xúc bùng nổ:
– Quay video đi, tao muốn thấy vợ tao, muốn nghe vợ tao nói!
Lâm Đạt muốn đảm bảo tôi còn an toàn. Bất chợt, tôi nhìn thấy qua cửa sổ, có biểu tượng nhà hàng K bán pizza ngon nổi tiếng. Chỉ cần hình ảnh này lọt vào ống kính camera, một giây thôi, là sẽ có gợi ý để Đạt tìm đến nơi tôi đang bị giam giữ. Dù biết cơ hội mong manh, nhưng ngay khi điện thoại quay đến, tôi dùng mọi sức lực di chuyển ra cửa sổ, cả người cả ghế ngã lăn ra nền đất bẩn thỉu.
Không biết Dương có nhìn ra ý đồ của tôi hay không, gã chửi thề một tiếng, đạp thẳng vào đầu tôi trước đôi mắt nảy lửa của Lâm Đạt.
– THẰNG CHÓ! ĐỂ VỢ TAO YÊN! VỢ TAO CÓ BỀ GÌ THÌ ĐỪNG CÓ HÒNG TRAO ĐỔI!
Đạt gào lên. Dương dựng ghế cùng tôi ngồi thẳng trở lại, gã bóc băng dính trên miệng tôi để tôi có thể nói, quát to:
– Mày nói với nó, tao chưa làm gì mày! NÓI!
Giây phút chứng kiến nỗi đau của Đạt, bất chợt tôi cảm thấy, sự hi sinh của mình đáng giá hơn bao giờ hết. Anh đừng nên vì tôi mà khốn khổ thêm vì lũ bất nhân bất nghĩa hèn hạ này. Không đáng, thực sự là không đáng! Tôi chẳng biết mình có qua được kiếp nạn này không, nếu cứ ngoan cố muốn giữ gìn, chỉ sợ anh sẽ mất tất cả, còn tôi… vốn dĩ cũng chẳng thể nào thoát được bọn chúng. Vậy thì… hít sâu một hơi, tôi cất lời, mặc dòng nước mắt lăn ướt má:
– Anh Đạt, em đã bị bọn chúng làm nhục, đã không còn trong sạch với anh rồi… Anh đừng vì kẻ bẩn thỉu là em mà bỏ đi giấc mơ của anh! Đừng bỏ đi bao tâm huyết anh xứng đáng vì lũ quỷ này. Còn cu Tin… nó cần anh, cần Hoàng An…
– CON ĐĨ DỐI TRÁ!
Dương điên tiết lại đạp tôi ngã nhào cùng ghế. Đau đến hoa cả mắt… bất giác, tôi nhếch miệng cười. Lựa chọn của Lâm Đạt… tôi mong anh đừng vì tôi mà khốn khổ thêm nữa! Khổ vì tôi bao lâu như vậy… quá đủ rồi!
Khánh nheo nheo mắt chứng kiến tất cả, hắn nói qua điện thoại:
– Mày chọn đi, con vợ dối trá của mày hay Mạnh Phát?
– MẠNH PHÁT LÀ CÁI CHÓ GÌ? TAO KHÔNG CẦN! TAO KHÔNG PHẢI LÀ CON CHÓ THÈM XƯƠNG NHƯ CHÚNG MÀY!
– Haha… rất tốt! Vậy thì… giấy cam kết của mày đâu, viết đi, viết xong thì gửi cho người của tao. Ok tao sẽ thả người!
Không… tôi chưa kịp gào lên đã bị băng dính bịt miệng trở lại. Lâm Đạt… anh thật ngốc nghếch! Anh đang viết cam kết, cam kết chuyển giao toàn bộ Hoàng An cho Phạm Thiên Dương. Tôi chưa bao giờ thấy Lâm Đạt là kẻ ngu ngốc, nhưng lúc này, tôi buộc phải chửi anh là kẻ ngu rồi!
Chứng kiến anh nộp bản cam kết cho gã tay sai của bọn chúng, tôi thẫn thờ vô lực. Hết… hết thật rồi… Hoàng An… Mạnh Phát… cuối cùng đã bị Lâm Đạt ngu si vứt bỏ hết sạch rồi!
– ĐỨNG YÊN! CÁC NGƯỜI ĐÃ BỊ BẮT!
Hai mắt tôi mở to nhìn về phía trước. Ánh sáng thiên đường bất ngờ rọi chiếu, tôi cứ ngỡ mình đang mơ, nhất thời không dám tin vào hiện thực.
Cảnh sát bất ngờ mở toang cánh cửa, súng trên tay họ lăm lăm chiếu thẳng về Phạm Thiên Dương và Lưu Huy Khánh. Hai kẻ khốn nạn nhanh chóng bị quặt tay giải đi. Tội bắt cóc, giam giữ và hành hạ người khác, chắc chắn không nhẹ cho bọn chúng!
Còn tôi… Cảnh sát cởi trói cho tôi, đỡ tôi vô lực lên cáng cứu thương. Tôi cứ vậy lịm đi, chẳng còn biết gì hết.
Hai mắt lơ mơ mở ra… Tôi được ở bệnh viện rồi. Người đàn ông ngu si tôi yêu thương nhất đang ngồi gục đầu bên cạnh tôi. Hai mắt đỏ hoe của anh lập tức sáng lên khi thấy tôi hồi tỉnh.
– Em tỉnh rồi… còn đau lắm không? Anh xin lỗi… xin lỗi… một lần nữa lại không bảo vệ được em!
Tôi chưa bao giờ thấy Đạt khóc. Anh khóc xấu tệ, cái mặt nhăn nhúm như con khỉ, tự nhiên tôi lại cảm thấy buồn cười. Đôi môi cong lên, tôi đưa hai tay gạt nước mắt trên má anh, cười cười:
– Em… vẫn sống sờ sờ đây mà… Đừng khóc, chẳng còn giống Lâm Đạt lạnh lùng em mê mẩn nữa, nhìn xấu lắm!
Anh sụt sịt gật đầu, hôn lên cổ tay bị trói đến tím lại của tôi. Nhớ đến bản cam kết kia, tôi hốt hoảng vội hỏi anh. Ngu cũng vừa vừa thôi được không?
– Anh… bản cam kết đó… giờ phải làm sao?
– Cảnh sát nói với anh, cam kết đó viết trong ép buộc nên không có giá trị.
Trời đất quỷ thần ơi, chắc chắn tám đời tổ tiên phù hộ độ trì rồi! Nếu cảnh sát không đến kịp, không có cách nào chứng minh là cam kết viết trong trạng thái ép buộc, chúng tôi sẽ mất tất cả. Cảnh sát ơi, các anh đúng là đấng cứu thế của tôi mà!
Nhìn cái mặt ngây ngây ngắm vẻ hí hửng của tôi, tôi mỉm cười, sống mũi cay xè trong hạnh phúc, nhẹ giọng:
– May phước là không mất Hoàng An vào tay bọn chúng, anh… sao anh lại ngốc thế chứ?
Anh vươn tay siết chặt tôi vào lòng, ghì cằm lên vai tôi. Cơ thể run run, âm giọng anh nghẹn ngào:
– Chẳng cần cái gì, chỉ cần bà xã này thôi!
Trời ơi, ngọt chết tôi rồi… Trụy tim mất thôi! Ngu si nhưng được cái biết nịnh, vẫn mê như thường!