Vẻ mệt mỏi, thân thể gầy rộc đi của Khánh trong chiếc áo da jacket cùng quần jean bụi bặm tố cáo rõ tình trạng hiện tại của Mạnh Phát. Một phó tổng giám đốc oai phong lẫm liệt thay chân Lâm Đạt… lúc này tệ đến thế sao? Thật là mất mặt quá đi!
Tôi định tránh đi. Hắn không để tôi yên, lừ lừ tiến đến. Từ sau lưng tôi, những gã đàn ông to con đầy vẻ giang hồ lừng lững xuất hiện tiến lại gần. Tôi biết mình đã gặp nguy hiểm, trái tim nhảy loạn như thỏ, hai mắt long lên tức giận, quát to:
– Bọn khốn chúng mày không làm gì được Lâm Đạt, giờ đi bắt nạt một con đàn bà! Hèn đến buồn nôn!
Khánh đanh giọng:
– Đem nó đi!
Bọn chúng điểm huyệt từ phía sau làm tôi quỵ ngã. Túi đồ ăn rơi bịch một tiếng xuống nền đá hoa, lênh láng nước. Muốn mời bà Huệ một bữa cũng không yên! Thật muốn phát điên với lũ người này!
Một cú đạp vào lưng làm tôi lơ mơ mở mắt. Miệng tôi bị bịt băng dính, chân tay bị trói chặt vào ghế tựa. Nơi tôi bị bắt giữ là một nhà kho cũ nát. Vẫn biết lũ người trước mặt tôi dám giết người, nhưng lúc này tôi chỉ thấy khinh bỉ bọn chúng đến tận cùng.
Phạm Thiên Dương từ ngoài cửa bước vào. Gã giống hệt như tay sai thân tín nhất của gã, chẳng còn vẻ đạo mạo ngày nào. Sau ba năm không gặp, gã già đi trông thấy, râu tóc không buồn cắt, nhìn như phải đến năm chục tuổi. Hận thù Lâm Đạt chất chồng khiến gã quắt quéo đi, mặt mũi tối đen một màu uất giận. Gã soi tôi như thể tôi là vi sinh vật trong kính kiển vi trước mắt gã.
– Một con đàn bà mà có thể khiến thằng Đạt làm bao nhiêu trò! Xem ra giá trị của nó không nhỏ!
Gã nhếch miệng phán đoán. Khánh chau mày, khoanh tay đứng cạnh gã, gật đầu.
– Em nói rồi, cứ dùng nó là xong hết!
Khánh cười cười bước lại gần tôi, mặc tôi “ưm ưm”, gã vuốt nhẹ má tôi:
– Cũng tại em không nghe anh, cứ cố sống cố chết bám lấy Lâm Đạt, giờ gặp phải cảnh này cũng chẳng thể trách bọn anh được! Đến nước này rồi, chỉ sợ giữa giang sơn và mỹ nhân, chồng yêu của em lại chọn giang sơn thôi!
Khốn nạn! Khốn không còn từ gì để nói! Tôi trừng trừng hai mắt đỏ hoe chiếu về Khánh, nếu ánh mắt giết người được, nhất định gã chết đến mười lần với tôi rồi!
Dương bất ngờ cởi bỏ chiếc áo măng tô đen dài làm tôi khẽ run lên. Điều tôi sợ nhất, không phải đau đớn, mà là…
– Cũng nên thử xem em dâu nhạy đến đâu chứ?
Hai mắt tôi trợn trừng nhìn hắn, đầu lắc lắc, nước mắt bắt đầu lăn dài trong bất lực. Tôi không muốn… không muốn bị hắn làm nhục!
Khánh bất ngờ lên tiếng:
– Anh Dương, bình tĩnh một chút! Nó nguyên vẹn chúng ta dễ trao đổi hơn! Nếu như thằng Đạt không cần nó, chúng ta xử nó cũng chưa muộn!
Dù căm thù Khánh nhưng lời của hắn chính là cứu cánh cho tôi lúc này. Cơ thể căng cứng chờ đợi, tôi cứ run lên lập cập rồi thả lỏng khi Dương gật khẽ, mặc lại áo khoác trong tiết trời lạnh giá. Nước mắt lại lăn dài khi hắn chưa động đến tôi.
Lâm Đạt… anh biết tôi trong tay bọn chúng, liệu anh sẽ thế nào? Bọn chúng bắt anh lựa chọn, hoặc là tôi, hoặc là giang sơn như lời chúng nói, chính là Hoàng An-Mạnh Phát hùng mạnh của hiện tại. Anh phải chọn sao đây? Tôi cũng không biết… không biết mình mong anh quyết định thế nào nữa? Anh chọn tôi… thì quá thiệt thòi cho anh, cho con, nhưng anh vứt bỏ tôi… còn nỗi đau nào lớn hơn nữa đây? Chỉ nghĩ đến thôi, hai mắt không ngừng rơi lệ… Đau đớn quá, chua xót quá… Lũ hèn mạt bất nhân, tại sao… tại sao ông trời lại bắt anh làm anh em với hạng khốn cùng này chứ?
Khánh cầm điện thoại bấm số Lâm Đạt. Anh lập tức bắt máy. Đám vệ sĩ vô dụng của anh đã sớm báo cáo lại cho anh.
Âm giọng dọa nạt đè nén trong tức giận tận cùng của anh vang lên:
– Lũ khốn nạn chúng mày… tao cấm chúng mày làm gì vợ tao!
Bật loa ngoài để Dương và tôi đều có thể nghe, Khánh hừ một tiếng:
– Ha… mày cấm mà chúng tao nghe sao? Đạt này, nhìn vợ mày lần đầu tiên tao đã có hứng lắm rồi đấy nhá!
– LŨ CHÓ CHẾT!
Tiếng Đạt quát to, nước mắt tôi càng chảy, nhòa đi chẳng còn thấy gì. Uất giận, sợ hãi, chua xót.
– Thế này nhé! Mày muốn nó nguyên vẹn trở về với mày thì vui lòng trả lại Mạnh Phát lúc này là Hoàng An cho chúng tao, ok? Vì vợ yêu, có làm được không?