Tôi mở cửa, người đứng trước tôi, Lâm Linh San. Cô ta đã hoàn toàn khỏe mạnh sau quãng thời gian chữa bệnh. Một con giáp thứ mười ba chai mặt, như con rắn độc quấn lấy mối quan hệ của tôi và anh.
Linh San trừng mắt nhìn tôi. Một năm qua, cô ta vẫn ở gần Đạt nhưng không thể làm gì khác, thế nên, tôi quyết định mặc kệ cô ta. Mọi điều về mối quan hệ của Đạt và cô ta tôi đều đã rõ, lúc này, cô ta không đáng để tôi phải ghen tuông.
Bước qua, tôi đanh mặt, lạnh giọng nói nhỏ vào tai cô ta, không để Đạt nghe thấy:
– Linh San, cho cô biết, anh Đạt đã nói với tôi mọi chuyện. Kẻ nắm đằng chuôi bây giờ là tôi đấy!
Chuyện cô ta hại tôi lần đó, bằng chứng chắc hẳn vẫn còn trong tay Lâm Đạt, thế nên anh mới đảm bảo cô ta không dám hại tôi thêm lần nữa. Quả nhiên, suốt thời gian qua cô ta chịu án binh bất động. Tốt hơn hết, tôi nên cho cô ta biết, tôi cũng đã biết tất cả, để cô ta biết điều mà cư xử. Cũng như với bà Huệ, tôi tin Lâm Đạt có chứng cứ bà ta hại tôi, đủ khiến bà ta phải chịu ngậm bồ hòn nhìn anh và tôi hạnh phúc bên nhau.
Khuôn mặt Linh San chuyển màu tái đi, ấm ức đến nghẹn một cục nhưng lại không thể nói gì. Tôi hài lòng nhìn cô ta thêm một lần, bước ra ngoài, để cô ta cùng Đạt ở lại. Tôi làm sao có thể “quản lý” Lâm Đạt 24/24, trong mức độ phù hợp là đủ, trên hết, tôi cần tin tưởng anh. Tôi đã từng nghĩ mình chẳng có hi vọng nào khi anh yêu cô ta, vậy mà vẫn có thể nhắm mắt nhắm mũi yêu anh, thì lúc này, tôi còn có thể đòi hỏi gì hơn nữa sao?
Xuống phòng trực điện thoại ở tầng bốn, tôi mở cửa bước vào phòng. Lúc này mới gần tám giờ, chỉ lác đác người đến sớm. Tôi đặt túi xách có tập hồ sơ xuống bàn nước, muốn trao đổi với trưởng phòng về công việc của tôi. Trưởng phòng hiện tại vẫn là Phạm Hoàng Hải, biển tên anh ta có ghi bên ngoài. Một năm trôi qua nhưng anh ta chưa thể tiến lên được, khi Lưu Huy Khánh có bệ phóng tốt cùng mưu ma chước quỷ chắc chắn hơn hẳn anh ta.
Những người còn nhớ mặt tôi nhác thấy tôi, thái độ bọn họ không có chút nào thiện cảm, nhưng tôi mặc kệ. Ngày đó tôi vẫn nhớ mình cao giọng trong tức giận thế nào, chắc hẳn bọn họ đã cười đểu với nhau khi cái mặt dày của tôi lên khắp các mặt báo với danh xưng tiểu thư giả mạo. Vậy mà không lâu sau đó, bọn họ có thể nào ngậm được cục tức khi kẻ lừa đảo là tôi vẫn đường đường chính chính là vợ Lâm Đạt, cơn tức tối ghen tuông có lẽ phải nhân lên gấp cả nghìn lần.
– Phương… à, em dâu, em đến làm việc rồi à? Đạt đã trao đổi với anh việc này rồi.
Tôi quay ra, nhoẻn một nụ cười chào Hải. Anh ta vẫn xuất hiện trước mọi người với phong cách ấm áp dễ chịu như ngày nào. Có sếp như anh ta, nhân viên thích đi làm là có thật.
– Em là Quyên anh Hải ạ. Vợ chồng em chưa sang nhà anh chị chơi được lần nào. Anh chị và cháu có thời gian thì đến chơi với vợ chồng em nhé!
Tôi nhẹ giọng đối diện với sự thật. Cả họ nội họ ngoại nhà Đạt đều không chấp nhận tôi. Hải ở cùng với bố mẹ anh ta, làm sao chúng tôi có thể đến đó được chứ?
Hải có chút lúng túng, gượng cười:
– Ừ. Em còn muốn làm ở đây thì anh rất vui. Ai nghĩ gì anh không biết chứ anh tiếp xúc với em, thấy chú Đạt có lý.
Một câu an ủi thật êm tai. Tôi mỉm cười, đưa tập hồ sơ vào tay Hải.
– Hồ sơ của em đây, em nhờ anh xem và nộp bộ phận Nhân sự giúp em.
Chuyện về Linh San và Lâm Đạt, mọi người đều đã biết, thời điểm cô ta sảy thai nằm viện, nhờ cái loa phóng thanh của Lưu Huy Khánh mà báo chí cũng đã đồn thổi thêu dệt, thế nên Hải biết tôi không muốn giáp mặt Linh San.
Hải mở tập hồ sơ xem qua, lịch sự khen:
– Quyên tốt nghiệp bằng đỏ trường H cơ à? Rất tốt! Được rồi, anh sẽ đưa hồ sơ của em cho bộ phận Nhân sự.
Đặt tập hồ sơ xuống bàn, Hải đưa tay về một bàn trực còn trống:
– Em ngồi ở máy 01, cạnh bàn phó phòng nhé! Vị trí này bận rộn nhất nhưng anh tin em sẽ làm tốt. À, có thể em đã biết, phó phòng lúc trước, Lưu Huy Khánh giờ là giám đốc bộ phận chúng ta. Còn phó phòng mình, hiện tại là Lưu Mỹ Dung, em gái của Khánh. Dung làm phó phòng chúng ta từ tháng trước, cô ấy tốt nghiệp thạc sĩ ở Anh là về đây làm việc, rất giỏi đấy.