Sau bữa sáng đơn giản, mặc lên người chiếc váy công sở xanh ngọc, tóc búi gọn sau gáy, tôi cùng Lâm Đạt đến trụ sở Mạnh Phát từ sớm, theo lịch làm việc bình thường của anh.
Trở lại Mạnh Phát sau một năm xa cách, mọi thứ dường như chẳng có gì thay đổi. Điều thay đổi chính là tôi. Lúc này, thân phận tôi đã khác hẳn, tâm trạng đương nhiên cũng khác. Bước theo Lâm Đạt từ chiếc Maybach đen bóng, tôi tự trấn an bản thân. Mọi chuyện xảy ra… có thế nào cũng không thể thay đổi. Người chồng tôi yêu thương nhất đang ở bên cạnh, chỉ cần có anh thôi, ở nơi này, tôi chẳng cần quan tâm ai ghét ai thương!
Tôi cùng Đạt đứng chờ thang máy. Từ phía sau, một cô gái trẻ có mái tóc mềm hạt dẻ xõa ngang lưng, đặc biệt rất xinh đẹp, dáng dấp như người mẫu trong bộ váy màu đỏ bó sát tiến lại, bình thản đứng cạnh anh. Quay sang anh, cô ta khẽ cúi đầu, mỉm cười, hết sức duyên dáng.
– Em chào anh!
Lâm Đạt là ai, hẳn tất cả nhân viên ở Mạnh Phát đều biết, cô ta chào cũng là phép lịch sự. Điều tôi chú ý chính là… son môi của cô ta… một màu son nâu trầm khá kỳ lạ nhưng lại rất ấn tượng, ấn tượng nhất là… màu son giống hệt trên vai áo anh mà tôi phát hiện được tối hôm trước. Lâm Đạt dường như không quan tâm đến cô ta, còn cô ta… Ánh mắt cô ta tưởng như không dám nhìn anh, vậy mà lại lén nhìn rồi cúi xuống tủm tỉm.
Cô ta có biết vợ anh đang ở ngay bên cạnh anh không? Phải cho cô ta biết mới được!
Tôi quay sang Đạt, vươn tay chỉnh lại cổ áo sơ mi trắng, phủi phủi sợi tóc ngắn rơi trên vai áo anh, nhẹ giọng:
– Trưa nay mình ra hàng cơm kỷ niệm lần đầu tiên em đến Mạnh Phát nhé chồng!
Cô ta thoáng giật mình, hai mắt đanh lại nhìn về tôi, ngay sau đó quay mặt đi. Một cô gái xinh đẹp hấp dẫn như cô ta hẳn lọt vào tầm ngắm của rất nhiều người, nhất định cũng có lá gan to hơn những kẻ khác!
Lâm Đạt cúi xuống nhìn tôi, mỉm cười. Vẻ đẹp trai chết người làm tôi cứ ngây ra nhìn, nhìn bao nhiêu cũng không chán mắt.
– Được, sẽ theo ý em.
Tôi nhún vai đắc ý, không quên liếc khuôn mặt ghen tuông đến tối đen lại của con nhỏ kia. Đến tầng 4, tôi cần phải bước ra, nhưng tôi muốn cùng anh lên phòng anh một lát, cũng không muốn anh ở cùng một mình với cô ta. Một hồi, cô ta bước ra ở tầng 5.
Vừa đóng lại cửa phòng làm việc của anh, tôi nheo nheo hai mắt:
– Anh có biết cô gái đi cùng thang máy với chúng ta ban nãy không?
Lâm Đạt đặt laptop lên bàn, cắm dây sạc, nhẹ giọng:
– Cũng khá quen mắt.
Biết ngay mà!
– Xinh đẹp thật đấy nhỉ? Màu son cô ta y hệt trên áo anh hôm trước!
Tôi đanh hai mắt nhìn anh đăm đăm làm ai kia phì cười. Anh gật gù:
– Anh nhớ rồi, cô ta là em gái của Lưu Huy Khánh. Cậu ta từng giới thiệu em gái với anh.
Tôi há hốc miệng. Một kẻ có liên quan đến Lưu Huy Khánh, nhất định không tốt đẹp gì! Có tin được là em gái thật hay không chứ? Nhưng mà… em gái của giám đốc bộ phận Chăm sóc khách hàng, không chừng… Tôi lắc lắc đầu, đoán ra đến chín chín phần trăm sẽ đụng mặt cô ta ở nơi tôi sắp quay lại.
Có chút bất mãn, tôi nói:
– Anh… em muốn về vị trí lúc trước, nhưng lại không muốn làm dưới quyền của Khánh. Giờ anh ta như vua của bộ phận đó, nghĩ đến đã rùng mình.
– Dám động đến bà xã anh sao?
Ai kia nói một câu tình tứ cùng ánh mắt say mê còn làm tôi rùng mình hơn, da gà da vịt nổi hết cả lên! Tin nổi không, Lâm Đạt vừa mặt dày trực tiếp thả thính với tôi?
Tôi ậm ừ, tự nhiên hai má lại nong nóng:
– Được rồi, em tin vào sức mạnh của anh đấy!
Anh trầm giọng:
– Có người của anh ở đó quan sát và báo cáo cho anh mọi việc.
Đạt luôn có tai mắt ở khắp mọi nơi. Tôi cảm thấy không cần đi sâu vào việc này, vốn dĩ tôi vào đây làm cũng muốn hỗ trợ gì đó cho anh. Không phải vì tôi sợ Khánh, mà tôi chỉ không thích làm việc dưới trướng hắn thôi.
– Vâng, em về bộ phận đây.
Tôi vừa quay đi, bàn tay ai kia chợt níu cổ tay tôi kéo lại. Sau một lực, tôi ngã vào lòng anh, má áp vào trái tim anh, nghe được cả tiếng trái tim anh đập những nhịp vững vàng. Thình thịch… Ở bên nhau đã lâu mà trái tim đập rộn… cứ như mới yêu thế này! Anh thật biết cách quyến rũ tôi, khiến tôi mê mẩn anh không lối thoát!
– Bà xã, còn chưa hôn tạm biệt!
Anh nâng cằm tôi lên, để khuôn mặt ửng hồng của tôi đối diện với khuôn mặt đẹp đẽ như mặt trời rực rỡ. Khuôn mặt ấy trước tôi… từ lúc nào đã chẳng còn u tối, đã đẹp trai, càng đẹp đến mê hoặc.
Môi vừa chạm môi, bên ngoài bỗng vang lên tiếng gõ cửa làm tôi giật thót mình, vội đẩy anh ra, cúi mặt lúng túng:
– Anh làm việc đi, em về phòng đây!