“Con bé nói đã qua 2 tháng nên đưa con gái đến chỗ của bạn nó chơi. Đến tối mới về.”
Mẹ cô cười hơi mất tự nhiên, trên thực tế, ngay mấy hôm trước Kiều Tâm Uyển vẫn quyết định đi Đan Mạch. Mấy ngày nay đều đang làm giấy tờ, đại khái cuối tuần sau sẽ đi. Tuy rằng luyến tiếc, nhưng con gái nói, mục đích của Cố Học Võ là vì con gái. Mà cô tuyệt đối sẽ không vì con mà tái hợp với Cố Học Võ. Nghĩ đến con gái khăng khăng tuyệt tình với Cố Học Võ, bà có không đồng ý cũng không được.
“Bối Nhi không phải mới được 2 tháng thôi sao? Nhỏ như vậy sao có thể ra ngoài? Dì Chu có đi theo không ạ?”
“Có.” Mẹ cô gật đầu, trong lòng thừa nhận phỏng đoán con gái là chính xác. Quả nhiên, mục đích của Cố Học Võ là vì đứa bé chứ không phải con gái bà.
“Dì Chu cũng đi, đồ đạc cũng mang theo. Kiều Kiệt lái xe. Còn hỏi gì nữa không?”
“Không ạ.” Cố Học Võ gật đầu, chào mẹ cô rồi đi.
Lên xe, qua khóe mắt anh thấy mẹ cô vội vàng xoay người vào nhà, trong lòng lại đột nhiên có cảm giác không bình thường. Bạn? Hình như vừa rồi anh chưa hỏi là bạn nào. Có điều trước đây anh không quan tâm tới Kiều Tâm Uyển nên cũng không rõ cô ở Bắc Đô rốt cuộc có người bạn nào.
Lấy di động ra gọi, bảo đối phương điều tra xem Kiều Tâm Uyển hiện đang ở đâu. Tắt điện thoại, nghĩ đến gương mặt nhỏ nhắn của Bối Nhi, còn cả vẻ mặt tươi rói của con bé khi lần trước dì Chu lấy cái chuông nhỏ cho bé chơi, anh liền quyết định tới cửa hàng bách hóa mua đồ chơi cho con gái. Anh cũng không quan tâm có phù hợp hay không, chỉ cần màu sắc sáng đẹp, tiếng nghe nhẹ trong trẻo, dễ nghe lại không chói tai là được, cuối cùng lại chọn được không ít món. Anh mang lên xe, lúc này điện thoại lại vang lên. Người của anh báo cáo vị trí của Kiều Tâm Uyển. Vậy mà lại ở ngay gần anh?
Rất nhanh điện thoại di động liền biểu thị vị trí của Kiều Tâm Uyển, nơi đó là…
Cố Học Võ thoáng sửng sốt, lái xe đến chỗ ấy.
Ngoài cửa cửa hàng bách hóa. Kiều Tâm Uyển liếc Kiều Kiệt: “Kiều Kiệt, em về trước đi, một mình chị đi dạo một lúc.”
Cô vừa đến lãnh sự quán giải quyết xong thủ tục, hiện tại cơ bản không có vấn đề gì chỉ chờ cuối tuần sau là đi.
“Một mình chị không sao chứ? Thực sự không cần em đi cùng?” Kiều Kiệt không yên tâm để cô một mình.
“Không cần, không cần. Chị vì ở cữ mà ngày nào cũng ở trong nhà, giờ đã qua 2 tháng rồi, để chị một mình đi dạo chút.”
Ngày nào cũng bị buộc uống hết canh này đến nước nọ chưa kể ra cửa một cái là bị nói cái này không được cái kia không thể. Còn tiếp tục như vậy nữa, cô không điên mới lạ. Nhìn thời tiết đã gần trở lạnh, cô tính mua cho Bối Nhi một số quần áo theo mùa, còn có ít đồ dùng nữa.
“Được rồi.” Kiều Kiệt gật đầu: “Chị đừng đi dạo quá lâu, ngộ nhỡ Bối Nhi ở nhà thức dậy khóc ầm ĩ đòi bú, em cũng không có sữa cho nó bú.”
“Cái gì chứ.” Kiều Tâm Uyển xem thường Kiều Kiệt: “Dì Chu sẽ pha sữa bột cho con bé bú, chị mua chút đồ rồi về ngay.”
“Vậy được rồi, chị đi dạo xong gọi điện cho em, em tới đón chị.”
“Biết rồi.” Thật sự là đủ rồi. Cô vốn muốn tự lái xe tới. Nhưng Kiều Kiệt lo lắng nói sợ cơ thể cô chưa bình phục. Buồn cười thật, Bối Nhi cũng đã hai tháng rồi đó có cần căng thẳng như vậy không?
Kiều Kiệt nhún vai, đạp chân ga lái đi. Kiều Tâm Uyển lửng thững rảo bước tiến vào trong cửa hàng bách hóa. Hôm nay không phải cuối tuần, người đến cửa hàng bách hóa không nhiều lắm. Cô vào cửa liền đi thẳng đến chỗ đồ dùng mẹ và bé ở tầng trệt. Lần trước phát hiện con gái mặc quần áo xanh da trời nhìn rất đẹp, cô muốn mua vài bộ nữa cho con gái. Màu hồng phấn cũng không tồi. Mới đi dạo hai gian hàng, cô cũng đã thu hoạch được hai túi to. Mang theo đồ đi lên thang cuốn, đồ trên tay cô lại bị tay ai đó cầm lấy. Kiều Tâm Uyển giật mình, quay sang, phát hiện lại là Cố Học Võ?
“Anh, sao anh ở đây?”
“Sao tôi không thể ở đây? Chỗ này chỉ cô được tới còn tôi thì không à?” Đi theo cô đã một lúc lâu mà Cố Học Võ cũng không thấy Bối Nhi, bởi vậy hiển nhiên là mẹ cô nói dối. Kiều Tâm Uyển căn bản là không đưa Bối Nhi đi, mà là đi một mình.
“Anh có thể, anh có thể.” Kiều Tâm Uyển vươn tay muốn tự mình cầm đồ đã mua, nhưng Cố Học Võ đã đưa ra phía sau: “Cô đi một mình?”
Kiều Kiệt làm cái gì vậy? Không biết cô vừa mới sinh cần người giúp đỡ sao?
“Cố Học Võ.” Kiều Tâm Uyển nghĩ anh muốn gặp Bối Nhi: “Mấy ngày gần đây tuy rằng thời tiết không lạnh lắm nhưng bên ngoài gió to, bụi bặm lại nhiều, tôi để con gái ở nhà thì có vấn đề gì ư?”
“Không.” Không rõ tại sao mẹ cô phải gạt anh, ánh mắt Cố Học Võ đảo qua người Kiều Tâm Uyển. Cô đang mặc một cái quần màu trắng, phía dưới là đôi giày sandal mũi nhọn cũng màu trắng, kiểu dáng đơn giản, tự nhiên, tôn lên đôi chân ngọc vô cùng xinh xắn kia. Tầm mắt lại hướng lên trên, một cái áo sơ mi màu đỏ cổ chữ V. Tóc buộc thành một đuôi ngựa sau đầu, nhìn xinh đẹp trẻ trung, nếu cô không nói, chắc chắn không ai tin cô là gái một con.
Ánh mắt đánh giá của anh khiến Kiều Tâm Uyển cảm thấy là lạ. Cô vươn tay, định xách đồ của mình thì Cố Học Võ lại bước qua phía bên kia thang cuốn, quay sang nhìn cô một cái: “Đi theo tôi.”
“Tôi không thích.” Anh dựa vào cái gì mà muốn cô đi theo. Tưởng cô là Kiều Tâm Uyển ngu ngốc ngày trước, đần độn vụng về như là con chó của Cố Học Võ.
Cố Học Võ cũng không để ý, cất bước về phía thang cuốn. Kiều Tâm Uyển không muốn đi theo, nhưng thấy quần áo con gái bị anh mang trên tay, bên trong có hai bộ vừa mới xuất hiện trên thị trường, cực kỳ đáng yêu, cô đành cắn răng, cấp tốc đi lên.
Hai người một trước một sau xuống thang cuốn. Cố Học Võ đi mãi cho đến khi tới lầu một, chỗ này có một quán cà phê. Lúc này là 4 giờ chiều, uống trà chiều vô cùng thích hợp.
Cố Học Võ cất bước vào trong. Lúc mở cửa thì liếc nhìn Kiều Tâm Uyển phía sau, cô vẫn đi theo sau anh, mặt xụ xuống một đống, nhìn hết sức khó chịu. Vào cửa, chọn một chỗ ngồi sát cửa sổ, ở đây có sô pha hai người, ở giữa là một cái bàn hình chữ nhật. Cố Học Võ ngồi xuống, cầm đồ Kiều Tâm Uyển đã mua thuận tay đặt xuống sofa bên cạnh mình.
Kiều Tâm Uyển ngồi đối diện với anh, thần sắc lộ vẻ mất kiên nhẫn: “Cố Học Võ, anh muốn nói gì thì nói đi. Tôi còn có việc.” Mới đi một chút mà cô đã lo Bối Nhi sẽ đói, muốn về nhìn con bé.
Cố Học Võ làm như không nghe thấy lời cô nói, nhìn phục vụ mang menu lên, muốn gọi thẳng hai ly cà phê, nhưng sau khi nhìn Kiều Tâm Uyển lại gọi cho cô một ly sữa. Hành động của anh lại khiến Kiều Tâm Uyển nhíu mày.
“Có chuyện gì thì nói đi. Tôi không rảnh uống cà phê với anh.”
Lời nói của Kiều Tâm Uyển khiến Cố Học Võ cau mày một hồi. Cũng không quan tâm gương mặt lạnh lùng của cô, gọi cho mình một ly latte rồi nhìn phục vụ rời khỏi. Anh ngồi lọt thỏm trong sofa.
“Cô vẫn quyết định Đan Mạch.”
“Vậy thì sao?” Kiều Tâm Uyển không muốn giấu Cố Học Võ chuyện này, anh sớm muộn gì cũng biết mà cô cũng không sợ anh biết: “Tôi có quyền này.”
Cố Học Võ không phản bác cô, chỉ thản nhiên nhướng mày: “Cô đã đồng ý với tôi là sẽ không mang con bé đi Đan Mạch.”
“Tôi chưa từng đồng ý với anh.” Kiều Tâm Uyển lắc đầu: “Từ đầu tới cuối, chẳng qua đều là anh nói, tôi chỉ là không phản bác thôi.”
“Không phản bác chính là tán thành.”
“Tôi không có.” Kiều Tâm Uyển nhìn Cố Học Võ, trong mắt hiện lên một tia trào phúng: “Cố Học Võ, đó là anh tự nhận thôi, đâu thể nói đó là quyết định của tôi.”
“Kiều Tâm Uyển.” Ánh mắt Cố Học Võ hiện lên một tia tối tăm: “Cô đến mức này sao?”
“Đến mức này à.” Kiều Tâm Uyển gật đầu, cũng không cho rằng mình tàn nhẫn. Cố Học Võ nhìn trên mặt cô toát ra vẻ bướng bỉnh và bất tuân, khẽ gật đầu, anh đã biết sự khăng khăng của cô.
“Nếu cô nhất định phải thế này, tôi không ngại việc chúng ta gặp nhau ở tòa.”
“Gặp nhau tại tòa?” Kiều Tâm Uyển như nghe được chuyện hài nào đó: “Anh muốn kiện tôi?”
“Tôi có quyền này, không phải sao?” Cố Học Võ hơi hơi cong môi, anh chính là cha ruột của con gái, có quyền thăm con mình.
“Được.” Kiều Tâm Uyển vỗ vỗ tay, vẻ mặt tán thưởng nhìn Cố Học Võ: “Hoan nghênh anh đi kiện. Thứ nhất, để mọi người biết Cố gia tiếng tăm khắp Bắc Đô có một thị trưởng đã ly hôn, không, nghe nói anh hiện tại là vụ trưởng? Cũng ghê gớm nhỉ. Thứ hai, tôi không ngại để công chúng biết anh kết hôn với tôi ba năm đã thực thi trách nhiệm của người chồng thế nào. Để quan toà định đoạt, Bối Nhi rốt cuộc ở với ai là thích hợp.”
Ánh mắt Cố Học Võ híp lại, bên trong lóe lên sự tối tăm, sau cùng anh nhếch môi, hai tay chống lên bàn: “Kiều Tâm Uyển, cô hạ dược với chồng cô, nếu thật sự ầm ĩ truyền ra ngoài, đối với cô dường như cũng không có gì hay?”
“Tôi không ngại.” Kiều Tâm Uyển nhún vai, dựng lên ngón cái với Cố Học Võ, bày tỏ cô thật sự không ngại: “Cố Học Võ, anh cứ việc tuyên truyền đi, để người khác biết anh là người chồng ra sao, để người ta biết con tôi sinh ra thế nào. Nói vậy, tôi xem anh còn có mặt mũi nói anh muốn con bé.”
Sắc mặt Cố Học Võ thay đổi, miệng lưỡi sắt bén này của Kiều Tâm Uyển anh đúng là lần đầu tiên được lĩnh giáo. Ánh mắt nheo lại, nhìn Kiều Tâm Uyển trước mặt, muốn nói thì phục vụ lại đưa cà phê anh gọi và sữa cho Kiều Tâm Uyển lên. Anh ngừng nói, chờ nhân viên phục vụ rời khỏi, hai tay anh nắm lại, đặt trên bàn, nhìn vẻ mặt đắc ý của Kiều Tâm Uyển chẳng ừ hử gì cả.
Anh cũng không định kiện cô ra toàn, nhưng cách giải quyết tùy tiện của cô, còn cả sự không tín nhiệm đối với anh lại khiến anh cảm thấy hơi khó chịu. Về phần tại sao khó chịu thì anh quy kết là do anh muốn có được con gái, mà Kiều Tâm Uyển lại không nhượng bộ chút nào.
“Anh còn có việc gì không? Không có chuyện khác thì tôi đi trước.” Kiều Tâm Uyển cũng không có tâm tình uống cafe với anh, tưởng tượng đến việc Cố Học Võ dùng hết thủ đoạn, đem hết cách thức cũng chỉ là vì đoạt được con gái, cô liền thấy đủ loại trơ trẽn.
Tay cô lại bị Cố Học Võ bắt lấy, hơi hơi gắng sức, cơ thể của cô bi anh kéo ngồi xuống cạnh anh. Kiều Tâm Uyển thoáng sửng sốt, muốn giãy dụa thì Cố Học Võ lại ấn người cô xuống khiến cô không thể nhúc nhích.
“Kiều Tâm Uyển.” Cố Học Võ bỏ qua việc giảng đạo lý với cô, vì người phụ nữ này không có khả năng nghe giảng đạo lý: “Nếu cô thật sự muốn mang con đi Đan Mạch thế thì tôi nhất định sẽ nghĩ mọi biện pháp ngăn cản. Cô có thể thử xem.”
Cánh tay bị Cố Học Võ nắm, không đau nhưng vùng vẫy không được, Kiều Tâm Uyển nhướng mày, gương mặt xinh đẹp vẫn chưa hết kiêu căng: “Tốt, chúng ta có thể thử xem ai sợ ai.”
Cô bây giờ cũng không phải cô trước kia, một Kiều Tâm Uyển chỉ cần Cố Học Võ cười với cô một cái liền thấy thế giới đều tốt đẹp. Ngoại trừ người nhà họ Kiều, cô hiện tại người cô lưu tâm nhất chính là con gái bảo bối, bất cứ kẻ nào có ý định bắt con gái cô đi đều phải hỏi xem cô có bằng lòng hay không.
Giãy ra khỏi cánh tay kiềm hãm của Cố Học Võ, cô đứng lên, mang đồ mình mua ban nãy mà Cố Học Võ đặt ở trên sofa định bỏ đi. Cố Học Võ vào lúc này lại bắt lấy cô, ép ngồi xuống sofa. Kiều Tâm Uyển nhất thời không kịp phòng bị, cơ thể mất cân bằng mà ngồi xuống nhưng không phải ngồi trên sofa… mà là trên đùi Cố Học Võ. Túi to mang theo trên tay tuột xuống, rơi lại rìa của sofa.
Kiều Tâm Uyển thoáng sửng sốt, theo bản năng vươn tay muốn đẩy anh ra, đụng tới ngực áo sơ mi trắng anh mặc, lòng bàn tay cô dường như có thể cảm giác được nơi đó nóng rực, vẻ mặt có vài phần xấu hổ, cô cấp tốc thu tay về. Nhưng lại khiến cô rụt sâu vào trong lòng anh. Xấu hổ muốn đứng lên, đỉnh đầu cô trong lúc vội vàng lại đụng vào cằm Cố Học Võ. Anh kêu lên một tiếng, còn cô cũng kêu đau một tiếng. Đỉnh đầu bị va vào đau rần, cô xoa xoa đỉnh đầu, nhìn Cố Học Võ, vẻ mặt có vài phần khó chịu.
“Anh rốt cuộc muốn thế nào?”
Lúc này, tư thế hai người rất ám muội. Cô ghé vào ngực anh, cánh tay anh vòng qua lưng cô. Ánh mắt thâm thúy nhìn chằm chằm khuôn mặt Kiều Tâm Uyển, không bỏ qua sự mất kiên nhẫn trên mặt cô, Cố Học Võ điềm nhiên như không bưng ly sữa trên bàn lên bỏ vào tay cô.
“Uống đi.”
“Không uống.” Trời biết cô hiện tại có bao nhiêu chống đối với sản phẩm từ sữa.
“Uống.” Phụ nữ trong giai đoạn nuôi con bằng sữa mẹ càng cần nhiều dinh dưỡng. Bây giờ đã là hơn 4 giờ chiều, uống sữa có thể bổ sung năng lượng cho cơ thể.
“Tôi không uống.” Kiều Tâm Uyển ngẩng mặt lên, vẻ mặt như là anh có làm thế nào thì cô cũng như thế. Sự quan tâm của anh bây giờ chắc chắn là cáo chúc tết gà, không có hảo tâm. Cô không mắc mưu đâu.
“Chắc chứ?” Anh đè thấp giọng nói, có hơi hướm nguy hiểm, đáng tiếc Kiều Tâm Uyển không nghe ra, chỉ cho rằng anh đang uy hiếp mình.
“Nói thừa.” Kiều Tâm Uyển trở mình một cái khinh khỉnh, không quên giẫm anh một cái: “Anh muốn tôi uống thì tôi phải uống sao? Tôi đây không có không khí phách vậy?”
Uống ly sữa cũng có thể mất khí phách ư? Cố Học Võ bây giờ mới biết Kiều Tâm Uyển có bản lĩnh như vậy. Nhìn chằm chằm cô, anh hơi hơi cong môi lên, trong mắt hiện lên một tia nghiêm túc. Cúi đầu, nâng ly sữa uống một hớp lớn, tay kia ấn cái ót của Kiều Tâm Uyển, anh hôn xuống môi cô rồi đưa sữa vào miệng cô.
Kiều Tâm Uyển mở to hai mắt nhìn khuôn mặt phóng đại trước mặt, sữa chảy vào khoang miệng mà cô không có cách nào hô hấp chỉ có thể nuốt vào. Trừng lớn con mắt, càng nhiều chính là khiếp sợ, không tin Cố Học Võ vậy mà sẽ ở nơi công cộng mà khi dễ cô như vậy? Quả đúng là không thể tưởng tượng?
Quá mức khó tin khiến cô thậm chí quên phản kháng. Đến khi uống được hai ngụm sữa mới phản ứng lại. Cô vươn tay muốn đẩy Cố Học Võ, nhưng anh lại thối lui. Nhìn ly sữa kia đã giải quyết hơn phân nửa: “Hương vị không tồi.”
Vị, hương vị không tồi? Hương vị nào không tồi? Anh, anh anh đang nói cái gì vậy?
Cố Học Võ khẽ nhếch khóe môi, ánh mắt nhìn bộ dạng đờ đẫn của Kiều Tâm Uyển có chút sung sướng: “Cũng không tồi.” Môi cô rất ngọt. Cũng giống như những lần trước. Anh phát hiện anh không ghét cảm giác khi hôn cô.
Kiều Tâm Uyển trừng mắt với gương mặt cười như không cười của Cố Học Võ, điều đầu tiên cô nghĩ được chính là anh bị người ngoài hành tinh nhập vào.
“Cố Học Võ.” Gương mặt đỏ đến không thể nào đỏ hơn, nhất là nhìn thấy khách ở một bàn gần đấy đang nhìn chằm chằm qua khiến cô xấu hổ vô cùng: “Anh có lầm không vậy? Đây là quán cà phê, nơi đông người, vậy mà anh . . . . . .”
“Vậy mà tôi cái gì?” Cố Học Võ nhướng mày, nhìn bộ dạng Kiều Tâm Uyển nghẹn lời mà trong lòng hơi đắc ý. Sắc mặt lại hết sức nghiêm túc: “Mao chủ tịch đã nói, lãng phí lương thực là tội lớn nhất. Chắc cô cũng nghe rồi chứ?”
“Lãng phí lương thực?” Việc này liên quan gì với việc anh hôn cô? Kiều Tâm Uyển lập tức không phản ứng kịp, sắc mặt Cố Học Võ ngưng trọng: “Sữa cũng là một loại lương thực, cô không uống đã bỏ đi, không phải phạm tội là gì?”
“Phụt.” Kiều Tâm Uyển thiếu chút nữa là bị nước bọt của mình sặc chết, ngơ ngác nhìn chằm chằm mặt Cố Học Võ, lần đầu tiên phát hiện Cố Học Võ mà cũng có một mặt như vậy? Tim cô đập rất nhanh, một phần là bởi vì tức giận, phần kia là bởi vì xấu hổ.
“Cố Học Võ.” Dùng sức chà xát miệng, tựa hồ muốn lau đi mùi vị của anh trên môi mình, Kiều Tâm Uyển hắng giọng, nỗ lực muốn lui ra khỏi người anh: “Tôi cũng đâu có nói tôi muốn gọi sữa. Là tự anh chọn. Anh muốn uống thì tự mình uống đi.”
Cố Học Võ không nói, tay cầm ly sữa còn phân nửa bỏ vào tay cô, nhìn thẳng vào ánh mắt cô: “Uống.”
“Anh . . . . . .”
“Nếu cô không uống, tôi không ngại làm lại lần nữa.” Hàm ý uy hiếp của Cố Học Võ hết sức rõ ràng. Kiều Tâm Uyển tức giận, hôm nay Cố Học Võ điên rồi sao? Hay là đầu óc bất bình thường?
Cầm ly sữa trên tay anh uống một hơi cạn sạch, Kiều Tâm Uyển hơi dùng sức đặt cái ly xuống, trừng mắt với gương mặt ung dung và hài lòng của anh: “Tôi uống hết rồi, anh có thể thả tay ra chưa?”
Nhưng tay kia của anh bây giờ lại còn đặt trên lưng cô! Cô thật đúng là không biết, Cố Học Võ mà cũng có thói quen chiếm tiện nghi của phụ nữ như vậy.
“Ngại quá. Quên.” Cố Học Võ không thành tâm xin lỗi cho lắm. Buông tay ra, nhưng khi cô sắp đứng dậy lại “không cẩn thận” vươn tay kia bưng ly cà phê. Kiều Tâm Uyển không đề phòng động tác của anh, bị tay anh đụng tới nên lại ngồi trên đùi anh.
“Ối.” Kiều Tâm Uyển la nhỏ, phía sau lưng đụng phải ngực anh. Cảm xúc rắn chắc mà nóng bỏng ấy khiến sắc mặt cô xấu hổ một hồi, nhìn khuôn mặt anh gầm nhẹ một hơi: “Cố Học Võ, anh cố tình?”
“Đâu có.” Cố Học Võ bưng ly cà phê, nhàn nhã uống một ngụm, cảm nhận hương thơm ngào ngạt của cà phê đi vào trong miệng, vẻ mặt thả lỏng không ít.
“Chỉ là không muốn phạm tội mà thôi.”
Trên tay anh còn cầm ly cà phê. Kiều Tâm Uyển cũng không dám lộn xộn, sợ lộn xộn một cái sẽ làm cà phê trên tay anh đổ lên người mình, cô hôm nay mặc quần trắng đấy. (Hạ đỏ: anh chị này đúng là kẻ tám lạng, người đủ cân, nể anh ghê, anh Võ)
“Anh uống xong chưa?” Đồ thần kinh, đồ điên, chắc chắn là anh cố tình, muốn nhìn thấy cô lúng túng, sau đó sẽ chịu khuất phục, bằng lòng không đưa con gái đi Đan Mạch. Mơ đi. Cô dứt khoát không thể dễ dàng bị chiêu này của anh đánh ngã.
“Gấp cái gì?” Cố Học Võ hôm nay có thời gian, cứ từ từ chơi đùa với cô: “Cô không phải muốn đi sao? Cô có thể đi trước.”
“Anh buông ra.” Anh không buông tay, cô đi như thế nào chứ.
“Được .” Cố Học Võ gật đầu. Buông tay, cơ thể lui ra phía sau một chút. Kiều Tâm Uyển nhân lúc nào muốn đứng dậy. Vội vàng muốn thoát khỏi tên khốn nạn này.
Cũng không ngờ động tác của cô quá nhanh mà Cố Học Võ vẫn bưng cà phê trên tay. Động tác cô nhanh như thế không ngờ đụng phải ly cà phê trên tay anh. Cà phê bên trong bắn tung tóe ra, đổ một lượng lớn vào Kiều Tâm Uyển, từ eo đến chân đều bị ướt.
Thấy cái quần dính những vết nước bẩn màu nâu, Kiều Tâm Uyển nghiến răng: “Cố Học Võ, anh cố tình?”
“Ôi? Ngại quá.” Cố Học Võ xua tay, đặt ly cà phê xuống, rút khăn giấy trên bàn lau lau chân Kiều Tâm Uyển.
“Tôi cầm ly không vững.”
“Anh cố tình.” Không có khả năng anh bưng không vững, anh rõ ràng cố ý. Kiều Tâm Uyển tức giận khủng khiếp. Gạt tay anh ra, tự mình rút khăn lau, nhưng phát hiện vết bẩn ấy càng lau càng đậm. Ném khăn tay lên bàn trà, cô trừng mắt với Cố Học Võ.
“Đủ rồi. Anh tránh ra, tôi phải về nhà.”
“Tôi chở cô về.” Cố Học Võ đứng dậy, nhìn quần cô: “Làm quần cô bị dơ, như vậy đi, tôi mua cho cô cái mới xem như xin lỗi?”
“Không cần.” Kiều Tâm Uyển tức giận trừng mắt: “Tự tôi về.”
“Cô khẳng định là cô muốn đi ra đường thế này? Còn như vậy về nhà?” Anh không hiểu Kiều Tâm Uyển nhiều, song anh biết rõ một điều: Kiều Tâm Uyển rất đế ý đến hình tượng của bản thân. Trước kia luôn luôn như vậy. Mà anh hết sức khẳng định cô không có khả năng cứ như vậy đi ra ngoài.
“Tôi, tự tôi sẽ đi mua.” Trên lầu có bán trang phục nữ, cô sẽ tự mua quần áo, không cần Cố Học Võ quan tâm. Mang theo cái túi to trên tay che trước quần, Kiều Tâm Uyển đi lên lầu.
Cố Học Võ gọi phục vụ tới tính tiền, nhìn bóng lưng Kiều Tâm Uyển đang vô cùng tức giận. Nhịp chân rất mạng như muốn dẫm nát mặt đất, cô bây giờ nhất định là đang xem mặt đất kia là anh mà giẫm lên. Khóe môi cong lên, anh phát hiện bản thân lại vì đùa giỡn cô mà thấy khoái trá. Nhìn kiểu cô thở hổn hển dường như cảm giác cũng không tệ lắm.
Cũng không để ý cô đã đi trước, anh trực tiếp đi theo phía sau Kiều Tâm Uyển lên lầu. Cô đi vào một cửa hàng thời trang nữ chọn hai cái quần màu trắng. Đưa túi đồ đã mua lúc trước cho cô bán hàng, sau đó cô đi thay quần. Lúc trở ra, cô phát hiện Cố Học Võ đã theo tới, cô cũng không nhìn anh, ngắm nhìn mấy cái kính mắt, quyết định mua cho mình một cái. Khi trả tiền lại được nhân viên cửa hàng thông báo Cố Học Võ đã trả rồi.
“Tôi không cần anh trả tiền.” Một cái quần mà muốn mua chuộc cô sao? Anh cũng nghĩ đơn giản quá nhỉ?
“Là tôi làm dơ, tôi chỉ muốn bồi thường, không có ý gì khác. Cô đừng đa nghi.” Giọng nói Cố Học Võ thản nhiên, thần sắc ôn hòa cứ như cái người vừa rồi hôn cô không phải anh vậy.
Kiều Tâm Uyển chớp mắt. Cũng đúng, nếu anh không kéo cô không chịu thả thì sao cô lại bị bẩn quần chứ?
Cầm đồ cô bán hàng đưa cho mình, cô xoay người rời khỏi. Cố Học Võ vẫn đi theo cô. Ra cổng công ty bách hóa. Sau khi đi vài bước, Kiều Tâm Uyển chịu không nổi xoay người: “Anh cũng không có chuyện gì làm sao ?”
Hình như hôm nay không phải cuối tuần? Chẳng lẽ anh không có chuyện để làm sao?
“Có.” Cố Học Võ gật đầu, chỉ chỉ xe mình cách đó không xa: “Chở cô về nhà.”
“Tôi không muốn anh chở.”
“Bây giờ đang giờ tan tầm.” Cố Học Võ nhìn trời sắp về chiều: “Lúc này mà gọi xe cũng không dễ. Cô chắc là cô không vội chứ?”