Cô Dâu Bất Đắc Dĩ Phần 2

Chương 47




Cố Học Võ cố sứcnghiêng người qua, hai tay chống hai bên bả vai của cô. Bả vai bị đènặng khiến cô hoảng sợ, theo bản năng chỉ nghĩ đến việc anh sẽ làm gìcô.Nhất là lúc này ánh mắt của anh lại sâu như một hồ nước không đáy, ẩn hiện chút u ám.

“Cố Học Võ, anh muốn làm gì?” Ngày hôm qua anh hôn cô, ăn đậu hủ của cô, cô vẫn còn nhớ.

Cô nhìn chằm chằm mặt của anh, nơi đó không có sự tức giận mà chỉ có vàiphần bất đắc dĩ. Kiều Tâm Uyển có chút bất ngờ, có chút khó hiểu. Muốnnói gì đó thì Cố Học Võ đã mở miệng trước.

“Cô ấy sẽ không nhưvậy.” Thời gian anh quen Chu Oánh không phải là ngắn, qua lạu cũng hơnmột năm. Anh biết Chu Oánh là người thế nào.

“Cô ta sẽ không nhưvậy?” Kiều Tâm Uyển không thể nói rõ cảm giác của cô lúc này là gì, côchỉ thấy trong lòng vô cùng khó chịu, cô trừng mắt nhìn Cố Học Võ nhưmuốn dùng ánh nhìn ấy mà xuyên một lỗ qua người anh:”Cô ta không như vậy màlại cầm năm trăm vạn tôi đưa rồi bỏ đi. Anh thấy cô ta không như vậy, còn tôi lại rất rõ ràng, năm trăm vạn kia thật sự là cô ta nói ra. Sauđó cầm lấy mà bỏ đi đấy.”

Cho nên, từng có một thời gian, cô thấy không đáng thay cho Cố Học Võ, cũng cho rằng cô mới là người mình xứngđôi với anh. Đối với những gì cô đã làm, cô chưa bao giờ hối hận.

Cố Học Võ có một chút sửng sốt, trong đầu lại hiện lên lời của Lý Lam, côta nói, Chu Oánh bỏ đi là do có khổ tâm, anh cũng tin như vậy.

Nhìn gương mặt xanh xao của Kiều Tâm Uyển,đôi mắt anh chợt lóe sáng: “Đừng nói nữa được không?”

Anh ghét cảm giác này, ghét cảm giác bất lực này. Anh tìm không thấy ChuOánh, cũng không biết cô vì sao lại bỏ đi. Điều này làm cho anh mệt mỏi.

“Không muốn nghe thì anh ra ngoài.” Kiều Tâm Uyển vui mừng nói: “Anh còn ởđây, tôi sẽ không ngừng nói. Cố Học Võ, anh có thể cút đi được không?”

Lại bảo anh đi? Cố Học Võ lúc này xem như đã nhìn rangười phụ nữ này đangchọc tức anh.Dạ dày lúc này lại truyền đến từng cơn khó chịu, Kiều TâmUyển ở trước mặt thì kiêu ngạo trừng anh, muốn đuổi anh đi. Cố Học Võcũng không quản, anh nghiêng người, hôn thật mạnh lên môi cô.

Kiều Tâm Uyển có một chút sững sờ, cơ thể bị áp vào đệm dựa mềm mại phíasau. Tay cô mới vừa nâng lên, đã bị tay anh cầm lấy đưa ra sau người.Tay kia muốn phản kháng, lại bị anh bắt lấy.Hai tay đều bị giữ chặt, hơn nửa sức nặng của cơ thể anh đều đè lên trên người cô khiến cô cảm thấykhó thở. Trong lòng buồn bực, cô trừng anh, nghĩ tới tuyệt chiêu lầntrước đã dùng để đối phó anh, cô nâng hai chân lên tính đạp vào bên dưới của anh.

Cố Học Võ đã sớm đề phòng nên lần này không bị mắc lừa, hai chân anh ép vào giữa hai chân cô, nụ hôn càng càn rỡ hơn.

Cố Học Võ này cuối cùng nghĩ mình là người như thế nào? Muốn ôm là ôm,muốn hôn là hôn? Cô mở môi tính cắn anh. Nhưng cô vốn không có nhiềukinh nghiệm thì làm sao có thể là đối thủ của Cố Học Võ?

Cái lưỡi thơm tho bị anh cuộn vào trong miệng, cô muốn cắn xuống thì lại chạmphải đầu lưỡi của mình.Cơn đau khiến cô rụt lưỡi lại, Cố Học Võ nhân cơhội này lạiluồn con rắn nhỏ vào trong khoang miệng của cô.

# đã che chắn #

Chẳng lẽ cô không thể chống cự được sao? Kiều Tâm Uyển sợ hãi,dùng sức giơ tay lên…

“Rầm” một tiếng, vào lúc này cánh cửa bịđẩy ra, có người nào đó xông vào.

“Chị, xem em mang đến chị…” Kiều Kiệt mới nói được một nửa thì ngừng lại, nhìn hai người trên ghế sa lon.

“Cố Học Võ?” Anh ta tới đây làm gì? Ăn đậu hủ của chị? Có quá đáng không vậy?

Sự xuất hiện của anh ta khiến hai người vốn đang quấn lấy nhau nhanh chóng tách ra, đặc biệt là Kiều Tâm Uyển, cô vội vàng nắm chặt quần áo,rồinhặt cái chăn bị rơi trên thảm đắp lên người mình.

“Kiều Kiệt.” Bởi vì người đến là anh ta nên giọng Kiều Tâm Uyển không tốt lắm:”Em, sao em không gõ cửa?”

Kiều Kiệt nhún vai, ánh mắt oán hận liếc qua Cố Học Võ một cái rồi lại nhìnKiều Tâm Uyển: “Chị, không phải em đã nói với chị rồi sao. Sau khi chịsinh Bối Nhi, phòng của chị không đóng cửa để tiện cho dì Chu lúc nàocũng có thể bế Bối Nhi tới cho chị. Em cũng vẫn là vào như thếnày.” Nói cách khác,là chuyện riêng của cô, không liên quan đếnanh ta.

Kiều Tâm Uyển xấu hổ muốn chết,để em trai nhìn thấy tìnhcảnh vừa rồi khiến lòng cô có chút oán hận Cố Học Võ,tức giận trừngmắt, lúc này mới nhìn Kiều Kiệt.

“A Kiệt, em có chuyện gì sao?”

“Có.” Kiều Kiệt gật đầu, chỉ chỉ cái hộp trên tay: “Sinh nhật của em sắp tới, em tính tổ chức một bữa party. Đây là bộ lễ phục em chuẩn bị cho chị.”

“Em để đấy đi.” Mặt Kiều Tâm Uyển vẫn còn hơi đỏ: “Ngày mai chị sẽ thử.”

“Được rồi.”Kiều Kiệt để hộp xuống, lui ra phía sau hai bước rồi trừng Cố HọcVõ, sau đó nói với Kiều Tâm Uyển: “Chị.Trên thế giới này có một mấy gãđúng là hèn.Lúc chị để ý đến anh ta, anh ta sẽ không đáp lại chi. Chờđến lúc chị không để ý đến nữa thì anh ta lại mặt dày đi theo phía sautheo đuổi chị. Loại đàn ông này không đáng tin cậy.Chị nhớ suy nghĩ rõràng.”

“A Kiệt.” Kiều Tâm Uyển đau đầu: “Chị có chừng mực, em ra ngoài trước đi.”

“Em là có lòng tốt nhắc nhở chị thôi.”Kiều Kiệt không thích nhìn thấy CốHọc Võ:”Chị đừng quên trước kia anh ta đã khi dễ chị như thế nào, đừngvì anh ta nói hai câu đã mừng rỡ.”

“A Kiệt.” Kiều Tâm Uyển cóchút xấu hổ, có chút bối rối, càng cảm thấy xấu hổ và giận dữ nhiều hơn. Đúng vậy, cô vừa rồi đang làm cái gì?

Cố Học Võ trước kia khi dễ cô như thế nào, chẳng lẽ cô đều quên? Tùy tiện bị anh hôn hai cái, ômhai cái, sờ hai cái là đã rối loạn không tìm thấy phương hướng?

Kiều Kiệt chỉ nói đến đó rồi cũng không nói nhiều. Ánh mắt trừng Cố Học Võ,vẫn không hề khách khí: “Cố Học Võ, tuy rằng chúng tôi đều xem anh làlão đại, nhưng anh đừng có hiểu lầm. Nơi này là Kiều gia, nếu anh dámkhi dễ chị tôi, tôi nhất định sẽ đánh anh đến cả mẹ anh cũng nhận khôngra.”

Nhìn thấy ánh mắt không đồng ý của Kiều Tâm Uyển, anh ta hừlạnh một tiếng, xoay người bỏ đi.Cửa phòng bị đóng lại, Cố Học Võ ngồiim bất động, bị Kiều Kiệt làm ầm lên như vậy, ** vừa mới nổi dậy cũng đã lui đi. Anh bất động nhìn vẻ xấu hổ và giận giữtrên mặt Kiều Tâm Uyển.

Kiều Tâm Uyển mất nửa phút mớiáp chế được cảm xúc, ngẩng đầu trừng mắt nhìnCố Học Võ, quần áo của anh cũng có chút lộn xộn, cô chỉ tay vào cánhcửa, thái độ vẫn mạnh mẽ như trước: “Cố Học Võ, mời anh ra ngoài. Về sau cũng đừng tới, tôi không muốn nhìn thấy anh.”

“Điều đó là không thể.” Chỉ cần cô ở đây, con gái ở đây, anh nhất định sẽ đến.

“Anh có biết xấu hổ không vậy?” Kiều Tâm Uyển trừng anh:”Tôi đã nói rồi,nếuanh thật sự đói, khát như vậy thì anh có thể đi tìm… gà mà. Anh mà còndám tới đây làm nhục tôi, tôi sẽ liều mạng với anh.”

“Hình nhưđâu chỉ có mình tôi đói khát?” Bởi vì lời nói thô tục của cô khiến CốHọc Võ nheo nheo mắt, nhìn vẻ chán ghét trên mặt Kiều Tâm Uyển:”Cô vừarồi hình như rất hưởng thụ.”

“Cố Học Võ.” Kiều Tâm Uyển nổi cáu,giơ tay lên muốn giáng xuống mặt Cố Học Võ. Chẳng qua lúc này, cô khôngmay mắn như vậy. Tay cô bị Cố Học Võ bắt được, anh nghiêng người về phía trước, nhìn cô vì tức giận mà đỏ phừng cả mặt.

“Cô dám nói, cô mới vừa rồi không có phản ứng?”

“…” Kiều Tâm Uyển hết mở rồi lại đóng miệng lại, nhìn Cố Học Võ cô độtnhiên bật cười: “Đúng vậy, anh không biết tôi đói đã lâu rồi sao? Dù sao tôi vừa mới trải qua mười tháng mang thai, muốn đàn ông cũng là chuyện bình thường. Không riêng gì anh, bất cứ gã đàn ông nào tôi cũng có cảmgiác. Anh đừng có mà tự mình đa tình.”

“Còn anh.” Cô nói thêm một câu: “Xem ra hiện tại phụ nữ ánh mắt đều mở to, sáng tỏbiết là loại đàn ông cặn bã không đáng tin. Đúng không?”

Cố Học Võ làm sao mànghe không hiểu ý cô? Anh muốn nói điều gì, nhưng lại thấy dạ dày co rút đau đớn, nhìn thời gian, cũng đã gần mười giờ đêm. Hèn gì dạ dày anhlại đau khó chịu đến thế.Đưa tay đặt lên dạ dày, muốn áp chế cơn đau.Kiều Tâm Uyển thấy động tác của anh, đầu ngón tay không tự giác run rẩymột chút.

“Cố Học Võ, tôi muốn đi ngủ, anh đi đi.”

Cố HọcVõ không động đậy, mấy ngày nay ăn uống thất thuống, lại chạy tới chạylui, hiện tại dạ dày lại lên cơn đau,anh không có cách nào áp chế được.

Thấy anh bất động, lông mày Kiều Tâm Uyển xoắn lại,ngồi thẳng ở phía bênkia, nhìn chằm chằm vào mặt anh: “Anh đừng ở trước mặt tôi giả bộ đángthương, giả bộ bị bệnh. Tôi sẽ không bị lừa…”

Cố Học Võ được làm bằng sắt, làm sao có thể có chuyện gì?