Tô phụ ăn xong lại vào phòng đọc sách. Đường Viễn và những người khác ngồi quanh bếp lò trò chuyện đón giao thừa, trên bàn bày mấy đĩa đậu rang, bánh quả hồng và kẹo đường.
"Tiểu Viễn, ta đi lấy mì cho cha Nặc ca nhi" Tô mẫu cho củi vào thêm, nhìn về phía Đường Viễn và mọi người: "Các ngươi cũng đói bụng rồi phải không? Có muốn ta lấy thêm mì cho các ngươi không?"
Bữa cơm đoàn viên đầy đủ thịt cá, mọi người đều ăn no nê, không còn cảm giác đói, nhưng nghe Tô mẫu nói đến mì thì ai cũng có chút thèm ăn.
"Vậy phiền toái bá mẫu" Đường Viễn cười cảm ơn.
"Ui! Đứa nhỏ này, cứ khách sáo làm gì!" Tô mẫu đứng dậy đi vào bếp, chỉ một khắc sau đã bưng khay ra.
Bà giơ cằm ra hiệu cho Tô Nặc: "Nặc ca nhi, đi gọi cha con ra ăn mì đi, hôm nay phải nghỉ ngơi một chút, cùng chúng ta đón giao thừa."
Tô Nặc gật đầu: "Dạ! Con đi ngay đây."
Tô mẫu bưng ra năm chén mì, nước dùng thanh đạm, trên có vài cọng rau xanh. Hôm nay Tô mẫu hào phóng, trong chén còn có một miếng trứng chiên, vàng ươm, tỏa hương. Đường Viễn gắp một miếng, cảm nhận vị béo ngậy, rồi cắn một miếng trứng chiên, thật sự rất tuyệt.
Trứng trong chén là trứng lòng đào, khi cắn vào, lòng đỏ chảy ra, thấm vào mì, khiến nước dùng cũng nhuộm màu vàng nhạt, ngon hơn hẳn.
Đêm đông lạnh, đặc biệt là về khuya. Dù có bếp lò, nhưng vẫn không tránh khỏi cái lạnh từ cửa sổ. Mọi người quây quần bên bếp lò, thưởng thức mì nóng, thật thoải mái.
Ăn xong, chén đĩa không cần rửa, chỉ để lại trong bếp chờ sáng mai. Tối lạnh, mọi người ai cũng lười biếng, ai cũng muốn nghỉ ngơi.
Ban đầu mọi người còn trò chuyện, nhưng dần dần ai cũng mệt, trong phòng chỉ còn ánh đèn dầu lập loè.
Hổ Tử ngáp một cái, mệt mỏi cúi đầu, Tô mẫu và Tô phụ tựa vào nhau, mí mắt nửa khép. Tô Nặc không chịu nổi, dựa đầu vào vai Đường Viễn, dáng vẻ muốn ngủ.
Đường Viễn cảm thấy tay Tô Nặc lạnh, hắn muốn khoác thêm áo cho Nặc nhưng sợ đánh thức, đành nhét tay Tô Nặc vào trong ngực mình để giữ ấm.
Lửa trong bếp lò chỉ còn chút ít, Đường Viễn nhẹ nhàng cho thêm vài cành củi, cố gắng giữ cho bếp luôn cháy.
Không biết qua bao lâu, Đường Viễn cũng bắt đầu buồn ngủ, đôi mắt nửa khép nửa mở, cằm cọ vào đầu Tô Nặc, hai người tựa vào nhau.
Đột nhiên, tiếng pháo "Bùm bùm" vang lên, mọi người đều giật mình tỉnh dậy.
Đường Viễn vừa động, Tô Nặc đầu lệch sang một bên, thân mình nghiêng xuống, nhưng Đường Viễn nhanh tay kéo lại.
"A di đà phật! Ngày đầu năm mà bị thương thì không may mắn!" Tô mẫu thở phào, nhẹ trừng mắt nhìn Tô Nặc.
Tô Nặc cũng bị dọa cho tỉnh táo, không còn buồn ngủ, Đường Viễn vỗ vỗ lưng hắn trấn an.
Tô mẫu bảo Đường Viễn ra ngoài thả pháo, mọi người cũng dần tỉnh táo hơn.
"Được rồi, mọi người đều mệt rồi, về phòng nghỉ lát đu, chờ chút nữa còn phải đi tế tổ chúc Tết" Tô mẫu mệt mỏi phẩy tay.
Đường Viễn nói: "Ngài nghỉ trước đi, ta và Hổ Tử ca sẽ chờ thêm lát nữa."
Trên trấn xa xôi, hôm qua Tô mẫu và Tô Nặc đã dọn phòng cho Đường Viễn và Hổ Tử nghỉ tạm.
Trong tháng Giêng, mọi người thường không nghỉ ngơi, phải thăm bà con bạn bè và tiếp khách. Tiếng pháo liên tục vang lên từ sáng đến tối.
Khi Đường Viễn và Hổ Tử trở về nghỉ ngơi, chưa được hai tiếng đã bị tiếng pháo đánh thức. Hổ Tử có quầng thâm mắt rõ rệt, Đường Viễn cũng cảm thấy uể oải. Hắn vỗ vỗ mặt, rửa mặt bằng nước lạnh để tỉnh táo hơn.
Đường Viễn "Hổ Tử ca, chúng ta về trấn trên mua vài món lễ vật đi, rồi quay lại thôn chúc Tết Tô bá phụ và Tô bá mẫu."
Hổ Tử cũng đang rửa mặt, nhăn nhó nói: "Được rồi."
Hai người cầm theo lễ vật đến Tô gia, Tô phụ và Tô mẫu nhiệt tình tiếp đãi, còn tặng hai người bao lì xì.
Đường Viễn và Hổ Tử cảm thấy ngượng ngùng, nhưng Tô phụ và Tô mẫu chỉ cười nói, chưa thành thân thì không tính là người lớn, tự nhiên sẽ có bao lì xì.
Nghe vậy, Đường Viễn nhận lấy, nhưng Hổ Tử thì đỏ mặt, phải mất một lúc lâu mới nhận.
Hai người đến sớm, họ hàng Tô gia còn chưa tới. Sau khi chúc tết xong, Đường Viễn ngồi một lát rồi cáo từ.
Hắn còn muốn đi chúc Tết những người khác, hơn nữa họ hàng Tô gia cũng sắp đến, ở lại đây chỉ khiến Tô mẫu thêm bận rộn.
Trước khi rời đi, hắn kéo Tô Nặc ra, khẽ đặt một bao lì xì vào lòng bàn tay cậup.
Tô Nặc mỉm cười, ánh mắt sáng lấp lánh, ngón tay khẽ ngoéo một cái vào lòng bàn tay Đường Viễn.
*
Đông qua xuân tới, Đường Viễn làm ăn ngày càng phát đạt. Lý Diệu Tổ trồng được rất nhiều chanh. Năm nay, nước chanh mật ong đã trở thành món thức uống được ưa chuộng nhất, bán còn chạy hơn cả nước ô mai, mặc dù giá cao hơn nhưng vẫn được khách hàng đón nhận.
Đường Viễn lo lắng về số lượng chanh, nên quyết định hạn chế mỗi ngày chỉ bán 50 ly. Hắn cùng Lý Diệu Tổ ký hợp đồng mới, tăng đơn đặt hàng chanh.
Lý Diệu Tổ vui mừng khi nhận được hợp đồng, sau đó ngập ngừng hỏi Đường Viễn có thể nhường một phần cho người khác không. Đường Viễn cười và nói rằng chỉ cần chất lượng và số lượng đảm bảo thì cứ tùy ý hắn.
Thấy Đường Viễn có vẻ trêu chọc mình, Lý Diệu Tổ càng thêm khẩn trương. Đường Viễn nhẹ nhàng bảo rằng nếu Hồ Mặc cũng muốn tham gia thì không cần phải nhường, giá cả và số lượng sẽ như nhau.
Nước chanh mật ong bán chạy, Đường Viễn không lo về doanh thu. Hắn tính toán hợp tác với Triệu gia tửu lầu nếu cần, nghĩ rằng Triệu thiếu gia sẽ không từ chối.
Khi kỳ thi mùa thu đến gần, Tô phụ dành nhiều thời gian ở thư viện. Tô mẫu và Tô Nặc thường xuyên đến thăm, mang đồ ăn cho ông. Khi ngày thi đến, Đường Viễn chủ động đưa Tô phụ đến phủ thành thi, điều này được Tô phụ đồng ý mặc dù ông cảm thấy ngại.
Trên đường đi, Đường Viễn luôn chú ý tới Tô phụ, sợ có bất trắc. Đến phủ thành, họ chọn một khách điếm gần trường thi để ở lại.
Ngày thi, Tô phụ ra ngoài trông mệt mỏi và tiều tụy. Đường Viễn đứng chờ sẵn, vội vã đỡ ông. Hắn không hỏi kết quả thi, chỉ lo cho sức khỏe của Tô phụ. Hai người ở lại khách điếm một ngày rồi mới về nhà.
Khi trở về, Tô mẫu và Tô Nặc chăm sóc cho cả hai. Đang lúc Đường Viễn chuẩn bị ăn thì Tô phụ bất ngờ đề nghị chọn ngày tốt để làm lễ kết hôn với Tô Nặc. Đột ngột nghe tin này, Đường Viễn cảm thấy sốc và không biết phải phản ứng thế nào.
Hắn cảm thấy như pháo hoa nổ tung trong đầu, ngây người một hồi lâu mới lấy lại tinh thần. Đôi mắt hắn sáng lên, không kìm nén nổi sự hưng phấn mà nói: "Dạ! Con đây trở về sẽ chọn một cái ngày lành!"
Nói xong, hắn không thể ngồi yên, không nói thêm lời nào với Tô phụ và Tô mẫu, liền vội vã cáo từ. Tô phụ và Tô mẫu nhìn theo, cười không ngừng, cuối cùng chỉ biết lắc đầu, kéo Tô Nặc nói chuyện.
Về đến nhà, Đường Viễn gấp gáp chọn ngày gần nhất để tổ chức hôn lễ. Tô phụ và Tô mẫu lo lắng không đủ thời gian chuẩn bị, hỏi hắn có muốn chọn ngày khác không. Hắn khẳng định: "Không cần! Cứ chọn ngày này đi ạ!" Dù sao hắn cũng có thể bỏ ra nhiều tiền thuê người làm việc.
Tô phụ Tô mẫu đành phải chiều theo ý hắn, bởi vì hồi môn cho Tô Nặc đã chuẩn bị xong.
Ngày thành hôn ánh nắng rực rỡ, gió mát lồng lộng, khung cảnh càng thêm vui vẻ. Đường Viễn mặc áo cưới, cưỡi con ngựa lớn, trên ngực buộc một bông hoa to. Trước đây, nếu thấy ai mặc như vậy, hắn có thể chỉ thầm nghĩ trong lòng, nhưng hôm nay tự mình khoác lên, hắn cảm thấy hạnh phúc vô cùng, nụ cười không rời khỏi khuôn mặt.
"Hoắc! Này cũng thật uy phong!" Trong thôn, mọi người xúm lại bàn tán.
"Nặc ca nhi đúng là có phúc! Nhiều năm rồi thôn ta không thấy đón dâu hoành tráng như thế!"
"Cũng không phải sao! Có thể làm xe bò cũng đã là không tồi rồi!"
"Đường! Thật nhiều kẹo!" Lũ trẻ phía sau hân hoan nhặt những viên kẹo được gói trong giấy dầu.
"Nha! Đây cũng thật tinh xảo!" Các bậc phụ mẫu cũng không kìm được, cúi người nhặt lên.
Đường Viễn vào cửa lạy Tô phụ Tô mẫu, Hồ Mặc cũng đỡ Tô Nặc ra, hai người mặc hỉ phục đỏ thẫm, sánh vai bên cạnh.
Ca nhi trong ngày thành thân không cần giống như nữ tử phải trùm khăn voan, Đường Viễn liếc mắt đã thấy Tô Nặc hôm nay xinh đẹp hơn thường ngày.
"Tiểu Viễn, ta giao Nặc ca nhi cho con" Tô mẫu ánh mắt rưng rưng.
Đường Viễn nghiêm mặt nói: "Ngài yên tâm, con sẽ không phụ đệ ấy!"
Tô Nặc đôi mắt ướt lệ, quỳ xuống trước mặt Tô phụ và Tô mẫu, nghẹn ngào: "Cha, nương..."
"Đi đi, con phải cùng tiểu Viễn sống thật" Tô phụ gượng nén nước mắt, ấm áp xoa đầu Tô Nặc.
Tô phụ và Tô mẫu gần như đã mang tất cả tiền bạc trong nhà để chuẩn bị hồi môn cho Tô Nặc, quả thực rất đáng giá, đặc biệt khi ở trấn cũng không dễ kiếm được.
Đi qua con đường, người trong thôn có người ghen tị, có người đến chúc mừng, nhưng phần lớn vẫn là những lời chúc phúc.
Đến nhà Đường Viễn, không khí đơn giản hơn nhiều, bởi vì cha mẹ hắn không có ở đây, chỉ có Hổ Tử là người lớn duy nhất, ngồi ở trước sân tiếp nhận lễ vật của Tô Nặc và Đường Viễn.
Sau khi bái đường, Đường Viễn bị Triệu thiếu gia kéo đi uống rượu, trong khi đó Tô Nặc được người khác đỡ vào tân phòng.
Vừa ngồi xuống, Đường Viễn đã trở lại.
"Ngươi ra ngoài đi" Đường Viễn kêu một nha đầu, sau đó cầm chén rượu trên bàn, ngồi bên cạnh Tô Nặc: "Tiểu Nặc, chúng ta phải uống rượu giao bôi."
Tô Nặc còn định hỏi sao Đường Viễn lại trở về nhanh như vậy, nhưng vừa ngẩng lên đã thấy ánh mắt đen láy của hắn, lòng bỗng hoảng hốt, chỉ nhỏ giọng dạ một tiếng, nhận chén rượu, nửa ngại ngùng mà cùng hắn uống rượu giao bôi.
Chưa kịp phản ứng, trâm trên tóc của cậu đã bị tháo xuống, ngón tay thon dài vén lên một lọn tóc và cắt xuống. Cậu thấy Đường Viễn cũng cắt một lọn tóc của mình, buộc chung vào một hà bao mà mình tự thêu.
"Tiểu Nặc" Đường Viễn đặt hà bao dưới gối, nắm lấy cổ tay Tô Nặc, áp mũi vào nhau, hô hấp giao hòa "Nên đi ngủ."
Tô Nặc cảm thấy tim mình ngừng đập, mặt đỏ bừng, người mềm nhũn ngã vào lòng Đường Viễn.
>>>>>>><<<<<<<