Cô Đã Trở Lại

Chương 9




Gió lạnh thổi phần phật qua mí mắt, lôi kéo đầu óc hỗn độn của Chu Tử Tri về với trật tự, nhiệt độ nóng bỏng bỗng chốc tuột xuống không độ C, cô xoay người bỏ đi, giơ lên mu bàn tay mát lạnh hung hăng lau chùi đôi môi.

Mới vừa đi hai bước, cổ tay đã bị một bàn tay khác giữ lại, hơi thở nóng ẩm theo sát phía sau gáy, kế đó là một tiếng cười khúc khích.

Gương mặt Chu Tử Tri nhất thời đen thui, giãy không thoát nên quay lại nói, "Bỏ tay anh ra mau."

Úc Trạch nhướn mày, ung dung nhìn ngắm cô gái trước mặt, lần đầu tiên nhìn thấy cảm xúc cô ấy biến hóa kịch liệt đến vậy, giống như một bé mèo nổi giận, trông thật hung dữ, nhưng chẳng có chút lực sát thương nào.

"Em hứa sẽ không nổi giận trước đi."

Giọng nói ôn nhu nhẹ nhàng truyền vào tai, Chu Tử Tri nhíu mi,"Muộn rồi."

"Vậy thì......" Âm cuối kéo dài mang theo ý cười hàm xúc không rõ, Úc Trạch nói như đúng rồi,"Em có thể hôn lại."

Chu Tử Tri nghe vậy, trực tiếp cho anh một cái liếc mắt sắc bén, đàn ông gì mà vô liêm sỉ đến xuất quỷ nhập thần, hơn nữa còn hết sức tự nhiên.

Chưa hết, Úc Trạch còn tung ra một câu,"Môi em hơi khô đấy."

Chu Tử Tri nhắm hai mắt, hỏa khí bốc lên tận đầu.

"Hình như bạn em đến rồi kìa." Úc Trạch nhìn một chiếc xe hơi màu hồng đang tấp vào lề.

Bước xuống xe là một cô gái tóc tai ngắn gọn, ngũ quan mang theo chính khí, cô khoác chiếc áo lông màu vàng bên ngoài, quần denim xắn lên hai vòng, dáng người cao ráo cân đối.

Chu Tử Tri thoáng thấy ánh mắt hơi là lạ của cô bạn khi nhìn thấy Úc Trạch, hỏi "Nam Nam, hai người biết nhau sao?"

Kiều Nam nhỏ giọng nói,"Mình là người phụ trách tập huấn nhân viên công ty họ năm ngoái."

Úc Trạch đưa tay bắt tay Kiều Nam, ánh mắt dõi theo Chu Tử Tri, đứng tại chỗ nhìn đến khi chiếc xe mất bóng.

Xe rời khỏi quảng trường thời đại, Kiều Nam vừa quan sát tình hình giao thông vừa hỏi,"Bạn học Chu Tử Tri, thành thật khai báo, cơ duyên nào mà bạn quen biết với ông chủ Liên Thân – Úc Trạch thế hả?"

Chu Tử Tri mím môi, đúng là hơi khô,"Bộ phim mình đóng gần đây là do công ty anh ấy đầu tư."

Kiều Nam ái muội ưm một tiếng,"Hai người phát triển tới bước nào rồi? Gặp phụ huynh chưa?"

Chu Tử Tri nhìn ngoài cửa sổ xe,"Không phát triển gì cả."

Trong lúc đợi đèn đỏ, Kiều Nam chỉ chỉ hai mắt mình,"Tử Tri, bạn xem đây là cái gì hả?"

"Mắt mình không phải đồ trang trí." Kiều Nam tự hỏi tự trả lời,"Trời đông giá rét thế này, anh ta không ở nhà nghỉ ngơi, chạy ra đường đứng đợi với bạn, không đến mức ăn no rững mỡ chứ."

Chu Tử Tri trầm mặc không nói.

"Trong câu lạc bộ tụi mình, toàn bộ đồng bào nữ giới đều bầu chọn anh ta là mẫu người yêu lý tưởng, là toàn bộ đấy!" Kiều Nam kích động xong, bất ngờ chuyển sang chế độ thân tình "Bạn cũng trưởng thành rồi, nhìn mình xem, đã là mẹ của đứa nhỏ hai tuổi còn gì, cho nên bạn nhất định phải nắm bắt thời cơ hội lần này đi."

Cô rất lo người bạn này mãi không thoát được bóng tối quá khứ, lại cứ dây dưa với tên chó chết Hà Duyệt Minh kia, nếu cô ấy bắt đầu một mối tình mới ít nhiều gì cũng sẽ hạn chế suy nghĩ miên man.

Kiều Nam đưa Tử Tri về tận nhà, khi đi còn không quên dặn dò,"Phải nắm chắc đấy!"

Chu Tử Tri mở cửa, lập tức biến sắc, dừng chân đứng ở chỗ hành lang gần cửa ra vào, nhận ra trong nhà còn có hơi thở của một người khác.

Ba một tiếng vang nhỏ, đèn treo phòng khách sáng bừng, tầm nhìn trở nên sáng sủa, cùng lúc một giọng nam phát từ trong phòng khách "Về rồi."

Chu Tử Tri thấy Hà Duyệt Minh đứng trong nhà giống như nhìn thấy quỷ, "Anh vào nhà tôi làm gì?"

Hà Duyệt Minh thở dài,"Tử Tri, hồi trước anh đã nói với em nhiều lần rồi, đừng đặt chìa khóa dự phòng dưới khe cửa, em vẫn không nhớ."

Phòng khách tràn ngập mùi rượu.

Lồng ngực Chu Tử Tri phập phồng dữ dội, lạnh lùng nói,"Ra ngoài."

Hà Duyệt Minh không chút để ý,"Em và Úc Trạch quen nhau khi nào?"

Đêm nay, đây đã là người thứ hai hỏi chuyện cô và Úc Trạch, cô có thể bình tĩnh giải thích với Kiều Nam, thậm chí bị trêu chọc. Nhưng khi đối mặt Hà Duyệt Minh chỉ có châm chọc và phẫn nộ.

"Đó là chuyện của tôi."

Nhìn từng đường nét quen thuộc trên gương mặt cô gái đối diện, Hà Duyệt Minh nhíu chặt lông mày,"Gia thế của anh ta phức tạp, em đừng quá gần gũi với anh ta, không phải chuyện tốt lành gì."

Chu Tử Tri nắm chặt tay, dùng toàn bộ sức lực khắc chế cảm xúc,"Tôi lặp lại lần nữa, ra ngoài."

Hà Duyệt Minh cố gắng nhắc nhở Chu Tử Tri nhưng thấy cô không quan tâm, gầm nhẹ lên tiếng,"Sao bây giờ em lại biến thành dạng người không biết nói lý lẽ thế này!"

Nhìn chằm chằm Chu Tử Tri mím chặt môi, Hà Duyệt Minh hô hấp mạnh mẽ mà dồn dập, hắn lấy tư thế như bắt lấy con mồi ép tới gần khuôn mặt cô.

Chu Tử Tri cấp tốc nâng tay che mặt, đáy mắt tràn ngập kinh tởm.

"Anh ta có thể chạm vào em, tại sao anh lại không được?" Hà Duyệt Minh nâng lên mí mắt, đôi mắt đầy tơ máu, tiếng nói mềm nhẹ, nhưng lại phun ra lời nói thô lỗ dơ bẩn,

"Tử Tri, nói anh biết, em và anh ta đã lên giường chưa?"

Trong mắt người ngoài, Hà Duyệt Minh là người đàng hoàng, tác phong nhanh nhẹn, nhã nhặn, nho nhã, không có chỗ nào không đáng khen, là một người nghiêng về lý trí, bất kể lúc nào đều giữ lại một tia lý trí, nhưng đêm nay hắn đã không như vậy.

Một trận im lặng làm người ta hít thở không thông qua đi, Chu Tử Tri cuồng loạn hét,"Cút!"

Hà Duyệt Minh nhìn thấy hận thù trong mắt Chu Tử Tri, thân thể hắn chấn động, toàn bộ xúc động và lửa giận nháy mắt bị áy náy thay thế, từng chút một ăn mòn nội tâm hắn.

Hắn suy sụp buông tay ra, khàn khàn nói,"xin lỗi, là anh không tốt, anh bị mất kiểm soát." Hắn ra đến cửa nói với lại,"Ngủ ngon."

Chu Tử Tri giận đến run người, oán hận bị chôn sâu lại một lần nữa cuồn cuộn trồi lên, tim quặn đau, máu tươi như chảy đầm đìa quanh thân, cô chạy vào trong phòng mở ngăn kéo, run tay mở tung nắp lọ thuốc, trút ngược ra mấy viên thuốc nuốt vào.

Vì sao cứ muốn quấy nhiễu cuộc sống của tôi chứ?

Chu Tử Tri đem tay che mặt.

Buổi sáng hôm sau, vài nhân viên bên công ty chuyển nhà đến hỗ trợ vận chuyển đồ đạc, Chu Tử Tri đeo khẩu trang, phân phó cái nào giữ lại, cái nào bỏ đi.

Chu Tử Tri thấy Úc Trạch đi ở phía sau, sửng sốt một chút, cô ra ban công gọi điện thoại cho Kiều Nam.

"Chuyển nhà đương nhiên cần cá thể mạnh mẽ, tụi mình hai thiếu nữ chân yếu tay mềm không nên làm những công việc nặng nhọc như thế." Kiều Nam nói,"Cho nên mình đã tìm người đến giúp bạn miễn phí."

Chu Tử Tri hết biết nói gì, cô giáo Kiều, bạn là giáo viên môn vật tự do, yếu cái khỉ gì? Vấn đề là......

"Mình tìm được công ty chuyển nhà rồi."

Kiều Nam không quan tâm nói,"Cứ xem Úc Trạch là vệ sĩ đi, cô gái độc thân như bạn ở một mình không an toàn." Bên kia tựa hồ bề bộn nhiều việc, hàng loạt khẩu hiệu ồn ào vang lên "Nhận điện thoại của bạn xong mình liền đến Liên Thân, bạn cũng biết, thấy được mặt Úc Trạch rất khó, mình đã tốn không ít công sức đâu."

Chu Tử Tri rút rút miệng,"Vất vả cho bạn quá."

Kiều Nam cười haha,"Đừng khách sáo."

Chu Tử Tri xoay người, nhìn thấy Úc Trạch đang dựa cửa kính, bị dọa hết hồn.

Úc Trạch giơ ra một túi to,"Cho em."

Chu Tử Tri không tiếp,"Cái gì đây?"

Úc Trạch nói,"Son dưỡng môi." Anh nhún nhún vai,"Không biết em thích nhãn hiệu nào, nên mỗi loại anh đều mua một thỏi."

Chu Tử Tri có thể tưởng tượng tới cảnh tượng nhân viên cửa hàng cười tươi như hoa, thật vất vả tóm được một con dê, còn khá nặng thịt.

Vài anh khiêng vác vội vàng ra vào, đều không hẹn trước mà nhìn nhau.

Một chàng trai trẻ nhẹ giọng nói,"Này, em thấy người đàn ông kia quen quen, hình như đã thấy ở đâu rồi ý."

Người khác chậc lưỡi,"Cậu nói vậy anh mới nói, anh nhìn cô gái kia cũng quen lắm."

"Người ta đeo khẩu trang bịt kín mặt chỉ lộ ra hai con mắt mà cậu cũng có thể nhìn ra? Mắt thần à!" Một người trung niên nói,"Còn người đàn ông kia, giá tiền bộ anh ta mặc cũng đủ để chúng ta ăn cơm cả tháng, chúng ta rướn cổ cũng với không tới."

"Chuyển đồ thì lo chuyển mau đi, ở không quá đứng đó mà nhiều chuyện!"

Chu Tử Tri không yên lòng sờ sờ khẩu trang, liền nghe người đàn ông bên cạnh nói,"Yên tâm đi, quần áo em mặc y chang mấy bà nội trợ ngoài chợ, không ai nhận ra đâu."

Chu Tử Tri,"......"

"Anh đi được rồi."

"Buổi sáng anh rãnh." Úc Trạch xem xem đồng hồ, anh khẽ cười một tiếng,"Sẵn tiện tham quan chỗ ở mới của em luôn."

Chu Tử Tri rất hối hận đã gọi Kiều Nam.

Sửa sang lại mấy thứ đồ vụn vặt, Úc Trạch kéo Chu Tử Tri ra,"Coi chừng bị đâm vào tay, để anh."

Trong nháy mắt, dưới đáy lòng Chu Tử Tri một góc nào đó mềm xuống.

Mất cả một buổi sáng chuyển nhà mới, Chu Tử Tri tâm tình bình tĩnh rất nhiều, cô phủi bụi trên người,"Úc tổng, tôi muốn nghỉ ngơi một lát."

Ngụ ý là anh có thể về nhà.

Úc Trạch lười nhác ngồi trên sô pha,"Anh mệt."

Chu Tử Tri "Mới khiêng mấy bồn hoa, đã tiêu hao hết thể lực của anh rồi à?"

Úc Trạch xốc hiên mí mắt,"Em có muốn kiểm chứng một chút không?"

Chu Tử Tri quay đầu đi mất.

Giữa trưa Úc tổng dám dựa vào công năng mặt dày của mình đòi ở lại ăn bữa cơm. Có điểm Chu Tử Tri không hiểu, cô với người này trên một bàn cơm, không khí trái với dự đoán, còn rất hài hòa.

Úc Trạch nhìn chằm chằm cô gái đối diện, nhíu mày hỏi,"Tối qua em không ngủ được sao?"

Chu Tử Tri mặt không đỏ tâm không nhảy,"Một đêm ngon giấc."

Không vạch trần, Úc Trạch ăn không thể nói là ngon miêng, thậm chí còn gắp đũa rất ít, chậm rãi nói,"Anh đinh ninh một tháng sau em sẽ là bạn gái anh, chúng mình có thể thân mật giống như các cặp đôi bình thường, nắm tay, ôm nhau, hôn nhau, không có gì giấu nhau, đương nhiên, nếu em có nhu cầu bước thêm một bước nữa, anh cũng có thể giơ tay tán đồng một trăm phần trăm."

"Nhưng mình biết nhau đã bai tháng hai mươi sáu ngày, em vẫn gọi anh với cái tên xa cách Úc tổng, hơn nữa......" Úc Trạch tạm dừng chớp mắt một cái, ánh mắt nóng rực,"Ngay cả bàn tay em anh cũng chưa được nắm." Nụ hôn tối hôm qua là thu hoạch ngoài ý muốn.

Chu Tử Tri đau đầu, sao cô lại nghe ra mùi vị ủy khuất thế nhỉ,"Úc tổng, anh không cảm thấy mình nói nhiều quá sao?"

Úc Trạch hỏi lại,"Em không thích hả?"

Anh như có chút đăm chiêu,"Vì em anh sẽ sửa."

Chu Tử Tri cảm thấy bữa cơm này thật khó nuốt mà.

Cô rửa bát trong bếp, có lúc thò đầu nhìn thoáng qua phòng khách, người kia tự mình ở lại, giống hệt một chú cún to xác quan sát địa bàn của mình.

Chu Tử Tri cầm chén rửa, đối phương đã ngồi ở trước bàn trong phòng cô, tựa hồ đang đợi cô.

Úc Trạch hướng giường nâng nâng cằm,"Giường nhỏ quá."

Chu Tử Tri nói,"Cái này đã một mét tám rồi."

Úc Trạch co ngón tay, gõ nhẹ mặt bàn,"Anh ngủ hay xoay người lắm."

Rồi sao? Chu Tử Tri nghe vào tai trái ra tai phải, một vài ngày sau đó, cô nhận được một chiếc giường sang trọng theo đơn đặt hàng - thiết kế riêng.