Chiếc giường gấp đôi bình thường chiếm gần hết diện tích căn phòng, không gian thoáng đạt ban đầu trở nên eo hẹp, Chu Tử Tri hỏi có thể đổi trả lại hay không.
Nhân viên nói,"Dạ, có thể đổi được ạ, chị vui lòng cho em xin lại hóa đơn."
Chu Tử Tri do dự một chút, tìm điện thoại gọi cho Úc Trạch, cuộc gọi chủ động đầu tiên kể từ khi hai người quen biết.
Bên kia Úc Trạch đang họp, một bản nhạc violon vang lên bất thình lình, quản lý cấp cao các bộ ngành mở to mắt nhìn người đàn ông nghiêm nghị ngồi ở ghế chủ nhiệm thản nhiên móc điện thoại ra khỏi túi, đáy mắt trồi lên ý cười.
Bọn họ nhìn nhau, ở công ty công tác lâu vậy mới nghe tiếng nhạc chuông của boss lần đầu đó.
Hơn nữa, không phải yêu cầu nghiêm khắc khi tiến vào phòng họp là cấm mang điện thoại sao?
"Anh đây." Úc Trạch kéo cửa phòng họp ra ngoài.
Nhóm quản lý cấp cao mất tự nhiên một lúc, kiềm chế không đặng chụm đầu khe khẽ nói nhỏ, có thể khiến boss phá bỏ nguyên tắc, cuộc gọi đó khẳng định là của con gái rồi, nhưng với boss chính xác phải nói là của một cô gái rất đặc biệt.
Chu Tử Tri hỏi,"Hóa đơn mua giường anh còn giữ chứ?"
Úc Trạch chớp mắt,"Anh quăng bỏ rồi." Gọi cho anh vì chuyện này sao?
Chu Tử Tri nói,"Vậy cúp đây."
Thật dứt khoát, Úc Trạch bước chân hướng về phòng họp dăm bước lại chuyển phương hướng, trở về văn phòng, lấy hóa đơn xé làm đôi ném vào thùng rác.
Chu Tử Tri thở dài nhìn những đồ vật trang trí đơn giản đối lập với chiếc giường lớn xa hoa, lần đầu gặp gỡ chàng trai ấy khoác trên mình chiếc áo mềm mại, lại từ đó cứng rắn xen vào cuộc sống của cô, vô thức chiếm lấy một vị trí.
Thủ đoạn thông minh, không chút sơ hở.
Quét mắt nhìn đồng hồ treo tường, chín giờ mười lăm, Chu Tử Tri khoác chiếc áo màu xám sẫm rộng rãi, xỏ đôi giày vàng nhạt ra ngoài.
Sương mù tán đi, nhiệt độ tăng dần, đường phố rộn ràng nhộn nhịp.
Chu Tử Tri đến siêu thị mua một chút thức ăn, lúc đi ngang qua một cửa tiệm thú cưng, cô dừng lại nhìn một chút rồi nhấc chân bước vào.
Giờ này còn sớm, trong tiệm không có người khách nào, nhân viên túm tụm đùa giỡn, trên mặt lờ mờ như vẫn chưa ngủ đủ giấc.
"Xin chào quý khách, xin hỏi quý khách cần hỗ trợ gì không ạ?"
Chu Tử Tri kéo kéo vành nón,"Tôi muốn xem Husky, Labrador và mèo Kim Mao một chút."
"Dạ, ở bên này ạ."
Nhân viên nhiệt tình dẫn Chu Tử Tri vào bên trong, đưa tay chỉ hướng một lồng sắt,"Bên kia là Kim Mao, vẫn chưa đến ba tháng tuổi, rất đáng yêu."
Mèo con nằm trong lồng sắt tựa hồ vừa tỉnh ngủ, đưa bụng hướng lên trên, duỗi thân.
Chu Tử Tri bị kim mao hấp dẫn, nhân viên còn nói cái gì sau đó nữa nhưng cô chẳng nghe được chữ nào vào tai.
Nhân viên thấy vậy, nghĩ vụ mua bán này có nhiều khả năng thành công, vội vàng mở lồng sắt ôm bé mèo ra, càng thêm ra sức giới thiệu.
Chu Tử Tri đưa tay vuốt ve bộ lông mềm mại ấm áp trên lưng kim mao, cô không tự chủ khều khều bụng bé mèo.
"Cửa hàng đang có đợt giảm giá, tặng kèm một lần kiểm tra miễn phí cho thú cưng trong một tháng đấy ạ."
Dư quang nhìn hạng mục công việc chú ý dán trên tường, Chu Tử Tri tâm tình kích động nhất thời biến mất, cô thất vọng rút tay khỏi kim mao, muốn nuôi thú cưng nhất định phải tận tình chăm sóc, thời gian và tinh lực đều là vấn đề.
Là cô không suy xét chu đáo.
Chu Tử Tri mua một gói thức ăn cho thú sau đó đến công viên cho chó hoang mèo hoang ăn, khi quay về không dự đoán được sẽ gặp phải Trần Gia, hai bên đều rất ngoài ý muốn.
Trần Gia là sinh viên, chuẩn bị về trường lên lớp, cởi bỏ hàng hiệu từ đầu đến chân, tính trẻ con tự nhiên hiển hiện.
Một chiếc ô tô đánh thẳng về phía trước, gào thét xẹt ngang qua trước mặt, Chu Tử Tri cảm giác trận gió kia như muốn cắn xé mình, đau đớn khiến cô lùi mấy bước, đôi chân mềm nhũn, tim muốn nhảy lên cổ họng văng ra ngoài.
Thấy Chu Tử Tri mặt cắt không còn giọt máu, Trần Gia hít một hơi,"Ê, chị có bị đụng trúng đâu không vậy?" cô còn chưa chuẩn bị tốt lời nói dạo đầu, sao tự nhiên gặp chuyện ngay lúc này.
Chu Tử Tri trán phủ đầy mồ hôi lạnh, sau kính đen là đôi mắt trống rỗng, vô hồn không có tí thần sắc, một câu cũng không nói được.
Nhìn nhìn bốn phía, Trần Gia đỡ Chu tử Tri đến thềm đá ven đường, chẳng ai đem hai cô gái giản dị trước mắt liên hệ với hai ngôi sao sáng trên thị trường giải trí lúc bấy giờ.
"sáng nay ra ngoài tôi nhém đạp trúng phân chó......" Phát hiện lời này không hợp tình cảnh, Trần Gia kịp thời phanh lại, cô đánh giá cô gái thất thường cực độ trước mắt, tựa hồ bị cái gì kích thích.
Cả người phát run, lộ rõ sợ hãi cùng bất an.
Trần Gia không biết phải làm gì, cô miết điện thoại,"Chu Tử Tri, chị muốn đến bệnh viện không?"
Chu Tử Tri giống như hồn lìa khỏi xác, còn lại chút tinh thần, khẽ nói như đứt hơi,"Không cần đâu."
Trần Gia đột nhiên nhớ đến chuyện Chu Tử Tri từng bị tai nạn vài năm trước, cô thầm nghĩ, sẽ không phải lưu lại di chứng gì chứ?
"Vậy, tôi có mang nước và bánh mì nè."
Trần Gia ngữ khí có chút mất tự nhiên, mặc dù ở chung đoàn phim mấy tháng, nhưng cô và Chu Tử Tri ngoại trừ đối thoại trong phim ra, chỉ nói với nhau mấy câu không có ý nghĩa.
Hai người ngấm ngầm đối kỵ nhau, quan hệ thậm chí không được xem là bình thường.
Chu Tử Tri gỡ kính đen, đưa tay lau mồ hôi trên mặt, lại đeo kính đen lên,"Có thể cho tôi xin một chai nước không?"
Trần Gia từ trong túi lấy ra một chai nước khoáng mở nắp đưa cô.
"Cám ơn." Chu Tử Tri uống mấy ngụm nước, từ thềm đá đứng dậy,"Cô về trường đi, tôi không sao."
Trần Gia nhăn nhăn mũi,"Một mình chị vẫn ổn chứ?"
Chu Tử Tri ừ một tiếng, cô lại nói,"Cám ơn nhé."
Trần Gia trở lại ký túc xá đem chuyện mới nãy ra nói,"Mình mới vừa gặp Chu Tử Tri đó."
Ba nữ sinh khác cùng ký túc xá lập tức dời mắt khỏi máy tính, bản tính nhiều chuyện cháy phừng phựt.
"Mấy năm trước không phải chị ấy bị xe đụng sao? Phỏng chừng là có di chứng rồi." Trần Gia vừa chải đầu vừa nói,"Lúc nãy có một chiếc xe phóng ngang trước mặt chị ấy, tài xế kia chắc có men rượu, tốc độ xe nhanh vô cùng, mấy bạn không thấy được chị ấy sợ tới cỡ nào đâu, gương mặt trắng toát như xác chết vậy....."
Nói tới đây, tiếng khóc ở đâu bật ra, Trần Gia quay đầu thì thấy bạn cùng phòng đang gạt lệ, khiến cô trợn trắng mắt.
Nữ sinh ấy là fan Chu Tử Tri, ngồi trên ghế khóc bù lu bù loa, cô ấy rất bất bình lập tức lên web, viết ra một đoạn văn hùng hồn ngược thân ngược tâm về chuyện cũ của Chu Tử Tri.
fans Chu Tử Tri toàn thể xuất động, xỉa xói Phong Bách Dục bỉ ổi, đê tiện, từ tác phẩm đến ngoại hình đều bị phỉ nhổ không thương tiếc.
fans Phong Bách Dục mặc kệ, đã là chuyện năm nảo năm nào rồi, Chu Tử Tri cũng không phải bị Phong Phong nhà ta lái xe đụng, dựa vào cái gì mắng chửi người ta?
fans hai bên đấu khẩu quyết liệt, kinh động rất lớn.
Còn ngại lửa cháy không đủ lớn, liên tục chạy sang nhà đối phương thêm củi thêm dầu.
Scandal tình ái xưa kia luôn được coi là thật, fans Chu Tử Tri và Phong Bách Dục mặc định họ là một đôi, trước kia đụng một chút là hai phái đoàn cùng ra trận, nổi gió, nổi bão, hợp lực tác chiến, mà bây giờ chưa làm rõ vấn đề đã quay sang cấu xé nhau.
Yêu nhau rồi chia tay là chuyện rất bình thường, mấu chốt ở chỗ, Phong Bách Dục lựa lúc Chu Tử Tri hôn mê bất tỉnh từ bỏ cô, thiếu đạo đức, không có nhân phẩm.
Phong Bách Dục ở nhà chăm lo cho con bị đẩy đến đầu ngọn gió, hắn lại một lần quang vinh lên ngôi người đàn ông tệ bạc.
Trong lòng Phong Bách Dục cũng buồn bực không thôi, chiều hôm đó trùng hợp gặp mặt Hà Duyệt Minh, không nói hai lời xông lên.
Hà Duyệt Minh chẳng hiểu gì đã lãnh trọn hai cú đấm, hướng xuống đất nhổ ngụm nước miếng dính máu, xanh mặt,"Phong Bách Dục, mày làm gì vậy hả?"
Phong Bách Dục mắng,"Mày không biết à?" Hắn cất cao thanh âm,"Con mẹ mày không biết sao? Hả?"
Một trước một sau hai câu chất vấn không đầu đuôi, sắc mặt Hà Duyệt Minh đổi đổi.
Đứng đối diện Hà Duyệt Minh, Phong Bách Dục nói,"Mày là súc sinh, bị chửi thay mày nhiều năm như vậy, tao thấy quá ghê tởm, chịu hết nổi rồi."
Lời này hắn đã sớm muốn nói, lúc Chu Tử Tri nằm ở bệnh viện sinh tử không rõ, Hà Duyệt Minh và An Ý Như lại vui vẻ khoát tay ra ra vào vào có nhau.
Nghẹn mấy năm mới xả ra được, sung sướng hết cả người.
Hà Duyệt Minh siết chặt nắm tay, xương cốt rung động.
Hắn vẫn chú ý hướng đi của Chu Tử Tri, thậm chí đăng kí theo dõi tin tức về cô, cho nên mỗi sáng bảng tin liên quan đến cô luôn đứng đầu trên mảng tin đang quan tâm của hắn.
Năm đó là những hồi ức hắn không muốn nhớ tới, bối rối, kinh hoảng, điên cuồng, tuyệt vọng, đó là một cơn ác mộng đối với hắn và Chu Tử Tri.
Mặc kệ lý do gì đi chăng nữa, hắn đã buông tay Chu Tử Tri ngay tại thời điểm không thích hợp nhất.
Về nhà, Hà Duyệt Minh đẩy An Ý Như xuống giường, không có nhẹ nhàng thắm thiết, cũng không nói lời ngon tiếng ngọt, chẳng khác nào giao hoan giữa hai kẻ xa lạ, động tác đông cứng từ đầu tới đuôi.
Phát tiết xong, mặt Hà Duyệt Minh không chút thay đổi xoay người xuống giường, nhốt mình trong phòng tắm.
An Ý Như tóc tai bù xù chống mép giường chậm rãi ngồi dậy, cô cúi đầu sửa sang làn váy nhăn nhúm, móng tay hung hăng đâm sâu thịt trong lòng bàn tay.
Con đường này là do cô chọn, cho dù máu tươi đầm đìa, cô cũng muốn kéo theo Hà Duyệt Minh cùng nhau đi tiếp.
Tuyệt đối sẽ không trả Hà Duyệt Minh cho Chu Tử Tri.
- -----------------------------
Chu Tử Tri biết chuyện là do Giản Dư gọi điện thoại kể lại, lúc ấy cô đang ở trong bếp lựa thực đơn tương xứng với đồ ăn mới mua, nhất thời không còn tâm tình.
"Chị Tử Tri, boss đã gửi tin đến các tòa soạn để xử lý, nhưng mức độ khuếch tán quá nhanh, tình hình bây giờ rất nghiêm trọng." Giản Dư nói," weibo Phong Bách Dục bị nổ tanh bành luôn."
Ngắn ngủi vài phút, Chu Tử Tri ra một quyết định.
Ngày hôm sau Chu Tử Tri cùng công ty thương lượng tổ chức buổi chiêu đãi ký giả, lần đầu đối ngoại thẳng thắng nói về mối quan hệ giữa cô và Phong Bách Dục, đối mặt với các loại vấn đề xảo quyệt của phóng viên truyền thông, Chu Tử Tri chậm rãi trả lời từng câu một, từ đầu chí cuối đều rất kiên nhẫn.
"Tôi với anh ấy trước giờ vẫn chỉ là bạn bè thân thiết." Chu Tử Tri nói,"Hi vọng mọi người đừng gây phiền phức cho anh ấy và gia đình anh ấy nữa."
Có phóng viên hỏi,"Nghĩa là cô thừa nhận lợi dụng Phong Bách Dục đánh bóng tên tuổi?"
Phong Bách Dục nổi tiếng từ thời niên thiếu, khi Chu Tử Tri mới bước chân vào giới giải trí, hắn đã có lực ảnh hưởng rất lớn trong ngành điện ảnh.
Chu Tử Tri nhíu mi,"Không phải lợi dụng, khi đó tuổi trẻ, suy nghĩ quá mức đơn giản, cho rằng không giải thích chính là lời giải thích tốt nhất."
"Bộ phim cô tái xuất [ hiệp đường ] sắp đến ngày công chiếu, có phải đây là một chiêu trò để tuyên truyền không?"
"Tuyên truyền? Đó không phải công việc của tôi." Chu Tử Tri nói,"Tôi là diễn viên, chỉ phụ trách thể hiện tốt nhân vật của mình."
"Cô im lặng nhầm mượn những lời văn phán đoán lúc đó để bảo vệ người khác đúng không?"
Chu Tử Tri mắt nhìn phóng viên đặt vấn đề, một cô gái trẻ, cơ trí sắc bén, cô không dấu vết siết chặt các ngón tay.
"Mời trả lời!"
Nữ phóng viên đó toát ra vẻ khí thế ép người.
Thật lâu sau, Chu Tử Tri giương mắt, ánh mắt trầm tĩnh,"Phải."
Hội trường ồ lên.
"Đã là quá khứ rồi, nhắc lại cũng không còn ý nghĩa."
"Hiện tại nếu gặp được người thích hợp, tôi sẽ không che che lấp lấp." Chu Tử Tri cười cười,"Tình yêu tương lai của tôi nhất định sẽ công khai dưới ánh mặt trời, sẽ cùng mọi người chia sẻ."
Giản Dư đứng sau cánh gà xem mà tâm kinh run sợ, mấy vấn đề đó thật khắc nghiệt, có mấy lần cô cho rằng chị gái trên sân khấu kia sẽ giả bộ nổi giận rút lui.
Hào quang khán giả mang đến đâu có dễ dàng đeo lên người.
Phong Bách Dục biết tin lập tức gọi điện thoại cho Chu Tử Tri,"Nên để anh ra mặt cùng em mới phải." Scandal trước kia hai người cùng bàn bạc quyết định, đáp ứng nhu cầu của hai bên, hiện tại chỉ mình cô thừa nhận với thẩm phán ngoại giới, hắn cảm thấy mình bị thua thiệt cái gì đó.
Chu Tử Tri rất nhẹ nhàng,"Em một mình nói ra cũng được rồi, anh có nhiều khả năng sẽ bị nghi ngờ theo dõi một thời gian đó, lưu ý chút."
Trước khi cúp máy, Chu Tử Tri nhẹ giọng nói,"Bách Dục, xin lỗi anh."
Phong Bách Dục ngẩn người, bật cười lên tiếng,"Em đừng nói vậy, đâu phải anh không lợi dụng em bảo hộ bà xã đâu."
Hắn lại hỏi,"Thân thể em không sao chứ?"
"Không sao." Chu Tử Tri nói hai câu liền đem điện thoại treo.
Phong Bách Dục đăng một tin cùng ý với cô trên weibo, dư luận giằng co nhiều năm rốt cuộc có manh mối bình ổn, có người thất vọng, cảm khái giới giải trí như phim ảnh thật thật giả giả chẳng biết đâu mà lần, cũng có người vui vẻ, đã bảo Chu Tử Tri và Phong Bách Dục không hợp mà lỵ.
Trong giới không có bí mật gì, nhất là những câu chuyện ồn ào nhốn nháo.
Phùng Hạo và Hà Duyệt Minh cùng uống rượu, hắn tùy ý hỏi," Chu Tử Tri và Phong Bách Dục chỉ là bạn, anh tin không?"
Hà Duyệt Minh từ trong miệng thốt ra một chữ,"Tin."
Phùng Hạo kinh ngạc ngẩng đầu, khẳng định vậy sao? Hắn trêu đùa nói,"Duyệt Minh, chẳng lẽ anh biết nội tình?"
Hà Duyệt Minh không nói chuyện, ngả đầu trút ly rượu đổ hết vào miệng, hắn uống quá nhanh, rượu cay xè khiến đáy mắt ứa ra một giọt lệ.
Chuyện này từ lúc phát sinh đến chấm dứt, Úc Trạch cũng chưa nhúng tay, anh biết rõ con người của Chu Tử Tri, một khi anh can thiệp,đảm bảo đối phương không những không cảm kích mà còn càng ngày càng cách xa anh ra.
"Anh đã liên hệ với một người bạn ở nước ngoài, cô ấy sẽ sớm về nước." Úc Trạch trầm giọng nói,"Tử Tri, em cần làm một cuộc kiểm tra toàn thân."
Chu Tử Tri nói,"Trong nước cũng có thể kiểm tra mà."
Úc Trạch không muốn nổi giận, anh ra ngoài hút điếu thuốc đợi bình tĩnh mới trở về,"cô ấy là bác sĩ tâm lý."
Chu Tử Tri rũ mắt,"Chừng nào?"
Úc Trạch nhịn xuống xúc động muốn ôm cô gái trước mặt khảm vào trong ngực: "Muộn nhất là trong tháng này."
Chu Tử Tri xoay người, định đi rót nước, một cánh tay từ sau lưng khoác qua bả vai, cô rơi vào một cái ôm ấm áp.
Đỉnh đầu phát ra giọng nói khàn khàn,"Đừng nhúc nhích."
Khi Chu Tử Tri muốn tránh thoát, Úc Trạch đã lui ra phía sau,"Xin lỗi, anh không nhịn được."
[ hiệp đường ] chưa chiếu đã gây sốt, trên mạng công bố bản tỉnh lược (trailer) dài hai phút, kịch tình phập phồng lên xuống, cảnh tượng duy mĩ, nhận được vô số khen ngợi.
Chu Tử Tri cùng vài vị diễn viên bắt đầu lao tới các thành phố lớn tuyên truyền, một ngày gần như phải đến hai ba tỉnh thành, thời gian trống gần như tận dụng trên máy bay.
Bình thường ba bốn giờ phải bắt đầu trang điểm, dậy sớm hơn gà, ngủ muộn hơn chó.
Trong giai đoạn trước khi [ hiệp đường ] công chiếu, cả bọn tham gia thu hình tiết mục phát trong khung giờ cao điểm, tiết mục trò chuyện còn đỡ, ngồi trên sô pha tùy tiện tán gẫu, chú ý không nói nhiều, không nói sai là được, tương đối mệt là gặp tiết mục giải trí, phải tham dự tích cực, cố gắng biểu hiện tinh thần thích thú, vui vẻ.
Nếu lộ ra một chút cự tuyệt, vẻ mặt không tình nguyện, cực dễ dàng bị chỉ trích chảng chọe, khác người.
[Happy Camp] là chương trình giải trí quốc nội có ratings khá cao, mà đám người Chu Tử Tri được sắp xếp tham gia hôm nay.
Khi diễn tập, cặp đôi diễn viên chính, Trần Gia cùng Phùng Hạo ra sân trước, Chu Tử Tri và Trần Công Khắc phải đợi một lát mới ra, hai người sau cánh gà chụm đầu ăn như hổ đói, mới từ thành phố M bay qua, một ngụm nước cũng chưa uống, bụng đói kêu vang cả lên.
Trần Công Khắc vừa ăn vừa hỏi,"Tử Tri, những lúc rãnh rỗi không phải quay phim thì em thích làm gì?"
Hắn cũng là người trong giới, biết scandal đều là chân chân giả giả phân không rõ, có khi muốn thỏa mãn phán đoán khán giả, có khi vì tuyên truyền cần, bởi vậy hắn chẳng có suy xét gì đối với tin đồn của Chu Tử Tri và Phong Bách Dục cả.
Thứ hắn nhìn thấy là Chu Tử Tri gặp sự cố thập tử nhất sinh, tỉnh lại một cách thần kỳ, tái khởi nghiệp và tính tình vô cùng kiên nhẫn.
Chu Tử Tri vớt mấy cọng mỳ cuối cùng, đáp,"Chơi game đó."
Trần Công Khắc cảm thấy mới lạ,"Anh cũng có chơi, em chơi game gì?" Có lẽ bọn họ chơi cùng một game thì sao.
Chu Tử Tri nói,"Đấu địa chủ."
Trần Công Khắc,"...... Rất tốt."
Giản Dư và trợ lý Vương San của Trần Công Khắc cũng đang cố nhai cố nuốt, làm trợ lý luôn phải đồng hành khổ sướng (đau khổ - sung sướng) cùng với diễn viên mà.
"San San, Trần Công Khắc cao tới 1m7 không vậy?"
Vương San không lưỡng lự,"Đương nhiên, ảnh 1m7 hai!"
Giản Dư run run bả vai,"Mình còn thực sự tin lời trên mạng nói, ảnh một mét tám đó."
Vương San,"......" vẻ mặt đau khổ nhỏ giọng nói,"Giản Dư, lời mình nói bạn nghe rồi quên đi nha, trăm ngàn lần đừng ra ngoài nói nha."
"Yên tâm, mình hiểu mà." Giản Dư hướng cô nháy mắt.
Hai cô gái tám chuyện cũng không khống chế âm lượng, Chu Tử Tri và Trần Công Khắc đều nghe thấy được.
"Ba mẹ anh còn chưa qua 1m6." Trần Công Khắc cũng không xấu hổ, nói đùa,"Anh cao hơn 1m7, đã vượt xa sự phát huy của người bình thường rồi."
Chu Tử Tri cười,"Tình huống của em thì ngược lại, ba mẹ em là vận động viên về hưu, kể cả họ hàng anh em chú bác ai nấy đều rất cao, em thấp nhất, 1m63, rất hợp để họ ôm vào lòng...."
Bọn họ sau cánh gà thoải mái nói chuyện phiếm, trước sân khấu sắp có trận cãi vã.
Giai đoạn trò chơi thứ hai, cần nam cõng nữ vượt qua sáu thanh chắn, đi qua cầu độc mộc lấy đủ sáu quả bóng treo trên đầu. Còn phải hoàn thành trong thời gian quy định mới được tính thành công, kế hoạch được thiết kế rất làm khó người.
Trần Gia và Phùng Hạo phối hợp không ăn ý lắm, liên tục thất bại hơn mười lần, té đau khắp người khiến Trần Gia không muốn thử nữa, nói muốn bỏ cuộc.
Trường hợp này khiến cục diện rơi vào bế tắc.
Tình hình Trần Gia gần đây tương đối thảm thương, cô là người mới, kỹ xảo biểu diễn ngây ngô, trong đoạn trailer vừa chiếu, cảnh của cô bị cắt xén rất nhiều, khiến ai nấy đều nghi ngờ cô dựa vào gương mặt dùng quy tắc ngầm lấy được vị trí này, sau đó có người moi ra gia thế, tư liệu trưởng thành, tình huống học tập, cùng với mối quan hệ với công ty Liên Thân, bị nhất trí định là cạp váy ( giống ô dù), có hậu phương lớn, hoàn toàn phủ định cố gắng của cô.
Trần Gia buồn bực đến sụt cân, kết quả cô vừa xuất hiện trước công chúng, mấy tờ báo lá cải lại đưa tin tức cô phẫu thuật thẩm mỹ, mang ảnh chụp trước và sau so sánh, miêu tả sinh động y như thật.
Cô biết trên mạng mắng chửi cô rất nhiều, nhưng khống chế không đặng muốn xem thế nào, cứ thích tự tìm ngược.
Nhân viên trên dưới đài đều mở to mắt nhìn, mấy người MC định hóa giải cục diện, lại không cứu vớt nổi.
Sự chống đối tích lũy một thời gian dài bộc phát, sắc mặt Trần Gia rất tệ, tuyên bố không chơi nữa, cô thật tình khiến người chung quanh khó tiêu hóa mà.
Phùng Hạo lay tóc,"Đổi một chút đi, tôi với Tử Tri một tổ."
Người đại diện không tán đồng, hai diễn viên chính biểu hiện càng ái muội, khán giả lại càng thích xem, tách ra không có hiệu quả, thế nhưng xem tình hình trước mắt, chỉ có thể đổi thử xem.
Trần Gia mặc áo lông vào nghỉ ngơi, ngang qua bên Chu Tử Tri, thanh âm ôn hòa chân thành nhẹ nhàng bay vào lỗ tai, mang theo lời khen ngợi rõ ràng,"Kỷ xảo biểu diễn của cô rất không tệ, có phương pháp kiến giải riêng, không ai có thể bắt chước, Trần Gia, làm tốt việc của mình là được."
Trần Gia sửng sốt, cuống quít phản kích,"Không hiểu chị đang nói cái gì nữa!"
Đi xa, Trần Gia nhỏ giọng nói thầm "Ai cần chị nhiều chuyện", mặt cô hơi hơi đỏ, khóe miệng vểnh vểnh lên.
Cô đơn giản chỉ mong muốn một lời khẳng định thôi, hiện tại có người tự nhiên chủ động cho cô, còn là người cô rất mong chờ Chu Tử Tri.
Giản Dư ở sau có điểm đồng tình quay đầu nhìn bóng dáng Trần Gia, cô thường xuyên soát các diễn đàn lớn, quen nhìn phong ba bão táp trong đó, trừ công kích nam thần của cô và chị Tử Tri, nhìn thấy những người khác máu chảy thành sông, cô chỉ có thể khoanh tay đứng nhìn.
"Muốn đội vương miện, ắt phải chịu được sức nặng của nó", lời này ứng với tất cả mọi người.
Chu Tử Tri thay một bộ đồng phục vận động màu lam, cột tóc cao, khởi động tại chỗ, rồi leo lên lưng Phùng Hạo.
Phùng Hạo duy trì tư thế nửa ngồi quên phải động đậy, vài giây sau mới cõng Chu Tử Tri đứng dậy, có thể hắn quá khẩn trương, thân thể nghiêng hẳn về phía trước, mất cân bằng, té ngã.
Chu Tử Tri từ mặt đất đứng lên.
Phùng Hạo khó nén lo lắng,"Thế nào? Có sao không?"
Chu Tử Tri hoạt động tay chân,"Không hề gì."
Phùng Hạo còn muốn nói gì đó, Chu Tử Tri đã đi rồi.
Thời điểm chính thức thu hình rất thuận lợi, Trần Gia cũng buông lỏng, không tiếp tục rầu rĩ không vui, hưởng ứng trò chơi đến từng khớp xương, hai mắt cô tỏa sáng, đạo diễn dưới đài cử bài nhắc nhở như thế nào đều vô dụng.
Khi kết thúc tiết mục, người chủ trì cố ý hỏi,"Bộ phim này khi nào công chiếu vậy?"
Phùng Hạo nói,"25 tháng 12."
"Ngày đó rất thích hợp ra rạp xem phim." Người chủ trì lớn tiếng hỏi,"Mọi người có muốn lễ Giáng Sinh dẫn theo bạn bè người thân ủng hộ [ hiệp đường ] không?"
Khán giả nhiệt liệt hưởng ứng,"Muốn!"
Người chủ trì nói,"Các bạn vì bộ phim điện ảnh này nói một câu đi nào."
Trần Gia mở miệng trước tiên, cô lộ ra một nụ cười," 25 tháng 12, không gặp không về."
Phùng Hạo,"Không gặp không về."
Chu Tử Tri,"Hi vọng mọi người ủng hộ [ hiệp đường ]"
Trần Công Khắc,"Ủng hộ thật nhiều nhé."
Người chủ trì nhịn không được cười ha ha,"các bạn thật vụng về."
Khán giả cũng cùng cười vang.
Chu Tử Tri ghi xong tiết mục trở về, Úc Trạch đang đợi cô, bên người còn dẫn theo một cô gái lạ, đồng tử đen hơn so với người thường, bị cô ấy nhìn chăm chú thực không thoải mái.
Cô gái hướng Chu Tử Tri vươn ra một bàn tay, tiếng nói trong trẻo,"Đàm Âm."
Chu Tử Tri cười cầm lấy,"Chu Tử Tri."
Đàm Âm vén tóc hai bên má ra sau tai,"Nghe nhắc đến đã lâu." Cô nói, "Vậy chúng ta bắt đầu đi."
p3j�y�(,�