Cô Đã Trở Lại

Chương 77: Phiên ngoại Đại tiểu thư pk Tạ ảnh đế (P3)




Hàng xóm Úc Thiến dọn nhà, người mới chuyển đến chính là Tạ Sở.

Một hôm cô mở cửa ra ngoài đổ rác, trông thấy anh bước ra từ cánh cửa cách vách, sững sờ hồi lâu.

Tạ ảnh đế một tay chống khung cửa, nở nụ cười mê người.

Úc Thiến xoay mặt xuống lầu, ném rác xong đi dạo quanh tiểu khu.

Cuối thu, lá vàng xơ xát, một con gió bùng đến xuyên qua những tán lá khiến ngọn cây khẽ đung đưa, vài chiếc lá yếu ớt rời cành, đánh vòng trên không trung, rồi khẽ khàng đáp xuống mặt đất.

Bây giờ là buổi chiều, từng rặng mây đỏ chồng chất ở chân trời, trải dài ra muôn phương.

Úc Thiến khoác chiếc áo len màu xám, cô vừa mới cắt tóc, mái tóc dài gợn sóng trước kia bị cắt phăng, đuôi tóc hiện thời chỉ vừa chấm vai, bị khuấy động lung tung theo chiều gió, bực bội, cực kỳ hối hận vì đã cắt cái kiểu tóc không dài không ngắn này.

Ngồi xuống một đầu chiếc ghế dài đặt bên sân cỏ, Úc Thiến xoa bóp ngón tay, lúc nãy đóng cửa không chú ý, ngón trỏ bị kẹp một cái, cô nhíu nhíu mày, Tạ Sở xuất hiện làm cô bất ngờ.

Ngày đó, anh hỏi cô, có thể bắt đầu lại một lần nữa hay không, cô nói không thể.

Hai người gộp lại đã sắp tám mươi tuổi, đã qua hơn phân nửa đời người, bắt đầu lại, thì phải bắt đầu từ đâu đây...

Chiếc ghế dài cô ngồi quay lưng về phía dãy nhà, nên cô không biết anh đang đi về hướng này, dừng lại sau lưng cô, cho đến khi có một đôi vợ chồng già đi đến ngồi đối diện, vẫy tay với cô và người đằng sau.

Có lẽ ánh nhìn của anh dành cho cô quá chăm chú, quá trìu mến như cái nhìn của những người yêu nhau, vì thế mà khiến đôi vợ chồng già ấy tưởng hai người là một đôi.

Mà còn rất nhiệt tình chào hỏi nữa.

Úc Thiến nói, "Chúng con không phải người yêu."

Trong nháy mắt vẻ mặt Tạ Sở cứng ngắt, anh hé miệng, "Chúng con là hàng xóm."

Đôi vợ chồng già kinh ngạc, nhìn lầm sao, bọn họ châu đầu ghé tai, có thể thấy được tình cảm rất tốt, hai bên rất yêu thương, tôn trọng lẫn nhau.

Tạ Sở đi vòng qua, ngồi xuống bên cạnh Úc Thiến.

"Sau này chúng ta là hàng xóm."

Úc Thiến nhìn chú chó săn lảng vảng dưới chân đôi vợ chồng già, "Anh định rút khỏi giới giải trí à?"

"Không sao cả." cánh tay Tạ Sở tùy ý đặt ở trên ghế dựa, "Tiền của anh kiếp sau, kiếp sau sau nữa cũng xài không hết, không cần kiếm thêm làm gì."

Anh cố ý nói như vậy để làm dịu bầu không khí ngột ngạt quay quanh họ, nhưng mà hiệu quả lại không đáng kể.



Chú chó săn chậm rãi dạo trước mặt Úc Thiến và Tạ Sở, vòng một vòng vây bọn họ, tựa hồ tò mò.

"Đây là chó săn biên cảnh." Tạ Sở làm như hiểu biết, "Khôn lắm đấy."

Anh vươn một chân ra, chú chó săn lui về phía sau một bước, cảnh giác khẽ sủa.

Tạ Sở dư quang khóa lại Úc Thiến, tay của anh nhích sang bả vai cô.

Sắp đụng đến, Úc Thiến đứng dậy rời đi.

Sắc mặt Tạ Sở cứng đờ, anh thổi thổi tóc mái, thất vọng thở dài.

Sau khi trở thành hàng xóm, quan hệ của bọn họ cũng không tiến triển thêm bước nào.

Tạ Sở suy nghĩ đơn giản chính là gần quan hưởng lộc, anh tạm dừng tất cả công tác, quyết định kia làm cho công ty và Tom đều vô cùng khó hiểu, đám fan hâm mộ cũng kinh hãi.

Nhưng Tạ Sở luôn luôn thích làm gì thì làm, tính tình bướng bỉnh, chẳng ai quản nổi.

Thứ sáu, sau khi tan việc Úc Thiến không về ngay, cô đến tham gia hôn lễ của một người bạn.

Cuộc sống bây giờ của Úc Thiến không buồn tẻ vô vị như trước kia. Hồi đấy, cô chỉ biết dựa vào chút kỷ niệm suốt thời dài chung đụng với Tạ Sở mà vượt qua những đêm dài tĩnh lặng.

Hiện tại cô đã thoát khỏi cái vòng chết đó, biết cách hưởng thụ cuộc sống, thỉnh thoảng tìm một chút niềm vui, tự tin gặp gỡ những mối quan hệ mới.

Một người đàn ông tuấn tú tiêu sái hướng về Úc Thiến nâng ly, đây là người thứ tư rồi.

Úc Thiến nhấp rượu, mặt mày trong trẻo nhưng lạnh lùng, cự tuyệt người ngàn dặm.

Tiền bạc, của cải, cô đều có, không cần người khác cho cô cảm giác an toàn.

Úc Thiến nhàn nhạt nhìn lướt qua cái người nhiệt tình mời mọc mình, cô sống tới tuổi này, sẽ không hành động theo cảm tình, càng sẽ không hành hạ tinh thần và thân xác mình để trả thù Tạ Sở, quá ngây thơ, nếu như cô của năm hai mươi tuổi, đại khái có thể tùy tiện một chút.

Cô không có mất niềm tin vào tình yêu, chỉ là đem hết thảy giao cho cảm giác, duyên phận.

Trải qua nhiều, Úc Thiến đã thông suốt, tình cảm phải tùy duyên, cố cưỡng cầu cũng không được.

Thời điểm cô dâu ném hoa cưới, Úc Thiến khoanh tay đứng xa xa, không tham dự.

Ngày xưa yêu nhau, mỗi lần tham gia hôn lễ, cô cũng như mọi người, đến đoạt hoa cưới, sự thực chứng minh, hạnh phúc không dễ dàng lây lan.

"Úc tổng, cô không lên sao?"

Bên trái truyền đến một giọng nam, Úc Thiến nghiêng đầu nhìn, trí nhớ của cô rất tốt, liền nhận ra là chú của chú rể, xếp hàng thứ ba, tài chính vượt trội, phong lưu so với Tạ Sở chỉ có hơn chứ không kém.

Những thứ khác, không thể bình luận, bởi vì hoàn toàn không thể so sánh.

Úc Thiến lắc đầu, "Không."

"Mạo muội làm phiền." Người đàn ông lộ ra tư thái tự cho rằng chững chạc, "Úc tổng, tối nay cô có rãnh không?"

Úc Thiến nói, "Xin lỗi nhé."

Lần đầu tiên bị trực tiếp cự tuyệt, người đàn ông cũng không có trở mặt, tuổi của hắn hiện rõ ở nếp nhăn đuôi mắt và cả trên khuôn mặt.

" Úc tiểu thư là người thích hợp với sắc đỏ nhất trong những người mà tôi từng gặp."

Người nọ nhìn bộ lễ phục đỏ trên người Ức Thiến, trong mắt kinh diễm nhìn một cái không sót gì, "Rất hợp với cô."

Kế tiếp, người nọ liên tục khen ngợi phẩm vị của cô, thủ đoạn câu dẫn lão làng, Úc Thiến lại thờ ơ không hợp tác, cô từng chứng kiến thủ đoạn cao minh hơn cơ.

Ngoài nhà hàng, Tạ Sở dựa cửa xe hút thuốc, tầng tầng sương mù quanh quẩn gương mặt, làm mơ hồ không thấy rõ nét mặt anh.

Điếu thuốc anh ngậm trên miệng đã cháy hơn phân nửa, phần tàn thuốc ánh lên sắc lửa màu da cam lúc sáng lúc tối.



Chiếc xe thể thao giá trị xa xỉ, người đàn ông ngoại hình xuất chúng, cách ăn mặc thành thục gọn gàng, mặt mày trong lúc không kiềm chế vẫn có vẻ trầm ổn, hai thứ mâu thuẫn nhau lại tập trung ở trên cùng một người.

Tạ Sở thấy mấy cô bé cứ nhìn mình, anh hít một hơi thuốc, vẻ lười nhác đều biến mất, bóng dáng càng thêm thâm trầm.

Mấy cô bé người này đẩy đẩy người kia, người kia đẩy đẩy ngươi nọ, đều muốn đi xác nhận một cái xem đó có phải minh tinh Tạ Sở không.

Cuối cùng họ vẫn không dám tiến lên thu kết quả cuối cùng.

Bởi vì khí tràng bên cạnh xe quá thấp.

Chờ Úc Thiến đi ra, bên chân Tạ Sở là một bãi tàn thuốc rơi lả tả (xả rác =))), cổ họng khô khốc, anh nuốt xuống ngụm khói trong miệng, sải bước đi qua.

Úc Thiến tửu lượng rất tốt, cho tới bây giờ cô chưa từng say xỉn đến mất ý thức, vừa rồi ở khách sạn uống mấy ly, đầu óc vẫn rất tỉnh táo.

Nhìn người trước mặt không nên xuất hiện ở đây, cô nhíu mày, "Sao anh lại ở đây?"

Anh không yên tâm em, lời nói lên đến cổ họng lại nuốt xuống, Tạ Sở hai tay đút túi quần, "Đây là nhà hàng, anh đương nhiên đến để ăn cơm."

Úc Thiến à một tiếng, cô xử lý đầu tóc bị gió thổi loạn, hít một hơi không khí lạnh mang theo mùi thuốc lá nhàn nhạt.

Tạ Sở nói, "Em uống rượu, không thể lái xe."

Anh vừa muốn nói "Anh đưa em về", liền nghe Úc Thiến nói, "Có trợ lý đón mà."

Tạ Sở, "..."

Anh ở tại chỗ mở to mắt nhìn bóng lưng Úc Thiến, nghiến răng, muốn nhào tới, ra sức níu lấy, nhấn trong lòng, cắn một cái.

Phần tình cảm trước kia Úc Thiến cho, trọn vẹn, Tạ Sở không cần.

Hiện tại Tạ Sở liều mạng muốn, Úc Thiến không cho được nữa.

Đây là bi thương cỡ nào.

Sáng sớm hôm sau, Tạ Sở mua rất nhiều nguyên liệu nấu ăn, anh dựa theo sách dạy nấu ăn tập tành vào bếp.

Sách viết là một chuyện, áp dụng là một chuyện khác.

Tạ Sở nấu mộc nhĩ xào thịt, là món Úc Thiến thích, anh cầm muỗng múc muối, con mắt nhìn nghiêng vào sách, "Một chút muối..."

Một chút là bao nhiêu?

Tạ Sở suy nghĩ, múc một muỗng bỏ vào chảo, cảm thấy chưa đủ, lại thêm một muỗng.

Đối chiếu thời gian trên sách, Tạ Sở canh đúng giờ tắt lửa, cầm đũa gắp mộc nhĩ, bỏ vào miệng, anh ẹo ói vào trong giỏ rác, chạy nhanh uống nước, mặn quá.

Ở phòng bếp lùm bùm một lát, Tạ Sở đổ sạch mộc nhĩ xào thịt trong chảo, rửa chảo, cũng may anh có dự kiến trước, ngâm một chậu mộc nhĩ lận.

Bận rộn gần hai tiếng đồng hồ, Tạ Sở xào ra hai món ăn, có thể ăn.

Anh dâng trào cảm giác thành tựu, lập tức thừa thế xông lên, xào thêm một món trứng sốt cà.

Bưng các món ăn lên bàn, lấy ra một chai rượu đỏ, bố trí phòng khách xong, hoàn thành, Tạ Sở cởi bỏ tạp dề, đi ấn chuông cửa Úc Thiến.

Anh ấn một hồi lâu, bên trong chẳng có động tĩnh gì.

Tạ Sở lắp đặt đèn điện tử cảm biến, có thể soi sáng cả dãy hành lang này, anh biết rõ Úc Thiến về từ đêm qua, chưa bước ra khỏi cửa.

Hơn nữa anh cũng rõ ràng, Úc Thiến không biết nấu cơm, trước đây sẽ không, bây giờ vẫn sẽ không.

Tạ Sở nhíu mày, trở về lấy di động gọi điện thoại.



Trong phòng Úc Thiến đầu óc choáng váng, cô bị cảm rồi.

Cô theo thói quen gượng chống đỡ cho qua, ngủ một giấc có thể bớt bệnh.

Chuông cửa vang lên thật lâu, Úc Thiến không đi mở cửa, cô quấn mình ở trong chăn, xuất mồ hôi hết là không sao.

Chẳng biết qua bao lâu, Úc Thiến cảm giác có bàn tay đặt ở trên trán cô, cô mở choàng mắt, đáy mắt có tơ máu, lúc này cô mới phát hiện trời đã tối rồi.

"Anh vào bằng cách nào?"

"Sân thượng."

Úc Thiến nhìn Tạ Sở như nhìn người điên, đây là lầu mười sáu đó.

"Cả ngày em không ra khỏi cửa, cũng sẽ không nấu cơm, gọi điện thoại di động không ai nghe, gõ cửa, nhấn chuông cửa đều vô dụng."

Tạ Sở không ngừng nói, giữa lông mày khắc vô cùng sâu, áp chế lửa giận, "Anh thấy cửa sổ ngoài sân thượng bên em mở, liền trèo qua."

Anh làm cơm trưa, kết quả kéo đến ban đêm.

"Em đang phát sốt." Tạ Sở đặt cái túi đang cầm trong tay xuống, trong túi đều là thuốc thường dùng, anh lo trước phòng hờ, trước khi đến anh nghĩ, nếu Úc Thiến ngã bệnh thật, vậy thì có công dụng, còn không có bệnh, vậy anh liền nói là thuận tay mua nhiều, hỏi cô có muốn hay không chia bớt cho. =))))

Úc Thiến bị cảm, mặt nóng đỏ bừng, "Anh ra ngoài đi."

Tạ Sở nói, "Bị bệnh rồi đừng cậy mạnh nữa."

Anh xoay người đi nấu nước, chân hai bước, lại đột nhiên quay ngược lại, nhanh chóng dọn cái ly thủy tinh đặt ở đầu tủ.

Cô gái này thích nhất là đập ly thủy tinh đấy.

Lúc đi tới cửa, Tạ Sở ho một tiếng, "Em ngủ vẫn không mặc áo lót."

Úc Thiến nằm lại trên giường, kéo áo ngủ lên.

Không lâu sau, Tạ Sở bưng nước ấm vào, đưa thuốc cảm cho Úc Thiến.

Uống thuốc, Úc Thiến mơ mơ màng màng, mí mắt nặng trĩu.

Tạ Sở ngồi xổm trước giường, cằm gác ở trên chăn đầu giường, nhìn ngủ say Úc Thiến.

Giờ khắc này, năm tháng ngừng lại, thật tốt.