Trợ lý nhỏ hoảng sợ khủng khiếp, run rẩy nắm lấy vạt áo Tom khóc òa lên, nói năng lộn xộn, "Anh Tom, anh Tom, làm sao bây giờ? Tạ ca chạy vào trong đó rồi... Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?"
Nước mắt không thể khống chế tuôn ào ạt, lẽ ra cô không nên nói bừa, không nên nhắc tới đã nhìn thấy Úc Thiến, nếu như Tạ ca có chuyện gì, cô sẽ tự trách cả đời.
Ngay lúc này đây, gương mặt anh chàng người Mỹ cũng trắng bệch.
Hắn điên cuồng vò đầu bức tai, còn đâu bộ dáng cẩn thận tỉ mỉ ngày thường.
"Anh Tom... Làm sao bây giờ..."
Trợ lý khóc đến mơ hồ, cô lặp đi lặp lại cũng chỉ mỗi câu này, nước mắt nước mũi hòa với máu tươi, cả khuôn mặt bết nhầy gớm ghiết.
Di động trong túi Tom vang lên liên tục, bây giờ hắn chẳng có tâm trí để tiếp điện thoại của ai cả, tất cả mọi sự chú ý đều tập trung về phía quảng trường.
Cầu trời đất phù hộ, mau chóng dẹp loạn sự kiện tan thương chết chót này.
Tạ, hy vọng anh có thể sống sót ra khỏi đó.
Đột nhiên "Oành" một tiếng, khói bụi cuồn cuộn dầy đặc, khu vực nào đó lân cận tự nhiên phát nổ.
Mọi người xung quanh vẫn chưa kịp tỉnh hồn lại la hét chói tai, có người rào khóc, có kẻ mắng rủa, cũng có người phát điên lên, hiện trường vô cùng hỗn loạn.
Tom run miệng, từ trong hàm răng khẹt ra hai chữ, "Đồ điên!"
Không biết là chỉ những tên khủng bố kia, hay là kẻ đi tìm chết Tạ Sở nữa.
Quảng trường máu chảy thành sông, vài tên khủng bố vẫn đang đi săn những sinh mạng vô tội, bọn họ không hề đeo mặt nạ che chắn, trên gương mặt là vẻ lạnh lùng đến đáng sợ.
Những người không kịp chạy trốn từng lớp bị thương ngã xuống, những kẻ đó lại bắn giết từng người một.
Úc Thiến quỳ rạp trên mặt đất, trên người cô trúng một phát đạn, không nói đến việc tranh thủ chạy đi, hiện tại chỉ đứng lên, bước từng bước một đã hết sức khó khăn rồi.
Hô hấp dần dần nặng nề, Úc Thiến nghe thấy âm thanh giết chóc xung quanh mình, tiếng cầu cứu, tiếng khóc than, giãy giụa, khẩn cầu trước khi chết, cô thanh tỉnh lại từ trong mùi vị tanh tưởi khiến người khác phát nôn.
Tối nay, cô đáp ứng lời mời của một người bạn, đến xem vở kịch cuối cùng của cô ấy trước khi giải nghệ, một đêm hết sức bình thường, các cô còn bảo, sau khi kết thúc vở diễn sẽ nhậu một trận.
Nhưng mới vừa rồi thôi, chỉ một hai phút trước, người bạn kia đang nhiệt tình biểu diễn trên sân khấu, một phát trúng ngực, cái gì cũng không biết ngã xuống, cô ngồi trên ghế nhìn thấy rõ ràng, đầu óc bỗng chốc trống rỗng, đây là mơ sao?
Úc Thiến thích thành phố này, nếu không sẽ không trú chân sinh hoạt nhiều năm như vậy.
Hiện tại mỗi một khắc trôi qua đều như đang khiêu chiến sức thừa nhận của cô.
Tiếng bước chân hỗn loạn đến gần, dần xa, sau đó dừng lại.
Một cô gái trẻ cố gắng chạy trốn đã kết thúc sinh mạng tại đây.
Thính giác Úc Thiến rất tốt, cô nghe rõ tiếng tim đập của mình, mọi động tĩnh xung quanh cũng đều lọt vào tai, người trong rạp hát còn rất nhiều, bất cứ người nào bất cứ lúc nào cũng có thể trở thành bia bắn của đám người khủng bố, cảnh vệ sẽ không tùy tiện xông vào, bọn họ còn nhiều băn khoăn, phải cực kỳ thận trọng.
Úc Thiến nuốt nước bọt một cái, cô không biết rõ mình có thể cầm cự đến lúc được cứu được hay không, còn có thể nhìn thấy ánh dương ngày mai hay chăng.
Cô đã đặt vé máy bay ngày mai, dự định mang theo món quà tự tay tỉ mỉ lựa chọn về nước gặp đứa cháu gái bé bỏng, hy vọng sẽ không trở thành tiếc nuối vĩnh viễn.
Bên tai có tiếng thở dốc hồng hộc nặng nhọc của đàn ông, Úc Thiến biết đó là một người trung niên mập mạp ngồi cạnh cô, khi mũi súng quét tới, ông ta kinh hoảng đứng lên muốn chạy, bị bắn trúng bắp đùi.
"help... shit..."
Người ấy đang chen lấn để di chuyển thân thể, muốn chốn dưới ghế ngồi, nhưng ông ta quá mập, căn bản không thể nào chen vào, ông ta như thể biến hình của quả bóng cao su, vừa tức vừa sợ, che miệng khóc lên.
Mặt Úc Thiến kề sát mặt đất, cô cảm giác mình chảy rất nhiều máu, bắt đầu sinh ra cảm giác choáng váng.
Một giây, hai giây...
Ầm một tiếng, người trung niên mập mạp ngừng khóc, cũng không động đậy được nữa.
Có một dòng máu chảy đến bên mặt, là của người trung niên mập mạp ấy, hình như có tầm mắt ở đỉnh đầu cô, cô biết rõ tiếp theo chính là mình.
Giờ phút này, trong đầu Úc Thiến chợt lóe qua rất nhiều hình ảnh.
Cũng chẳng có bất ngờ gì, đa số đều là sắc thái tình cảm giữa cô và người đàn ông ấy.
Năm ấy cô còn rất trẻ, anh ấy cũng giống vậy.
Bọn họ gặp nhau ngay tại thời điểm thanh xuân đẹp đẽ nhất, đến hôm nay, tất cả đều tuột dốc, chỉ còn sót lại những hình ảnh đẹp ở quá khứ.
Úc Thiến không cố găng khống chế hồi tưởng như trước kia, cô nghĩ, đây là lần cuối cùng rồi, kiếp sau cô sẽ không gặp lại người đàn ông này nữa đâu.
Họng súng nhắm ngay đầu Úc Thiến, gã tập kích càn rỡ cười to, cũng không chửi tục, hắn bình tĩnh hưởng thụ dáng vẻ tuyệt vọng thống khổ của mọi người.
Giống như lúc này.
Hắn chờ người phụ nữ dưới đất xin tha.
Sau đó mới giết chết. (biến thái)
Gã tập kích đợi hai giây, hắn có chút ít kinh ngạc, đối phương rất yên tĩnh, bất quá cũng chỉ là thời gian ngắn ngủi.
Trước một khắc đạn ra khỏi nòng súng, cổ tay của gã bị một đồ vật ném trúng, viên đạn bắn lệch đi, không trúng đầu Úc Thiến, mà là bắnra một cái lỗ dưới đất.
Nhìn khuôn mặt đậm nét Á Đông đang hướng tới, trên mặt gã tập kích xuất hiện vẻ kinh ngạc
Có lẽ là hắn cảm thấy tất cả mọi người đều muốn chạy như điên, không nghĩ tới thế nhưng có người chạy ngược về.
Có một người đến phủ phục trên người cô, là đàn ông, bị thương ư, Úc Thiến khẽ nghiêng đầu, một chiếc đồng hồ xuất hiện ở trong tầm nhìn của cô.
Cô cố sức nháy mắt, tầm mắt mơ hồ rõ ràng một chút, ánh mắt trừng to, nhận ra đó là đồng hồ quen thuộc người nào đó hay đeo.
Sắp chết, lại xuất hiện ảo giác.
Úc Thiến tự giễu buồn cười, nhưng chỉ giật nhẹ khóe miệng.
Người đó sao có thể xuất hiện ở quảng trường.
Cho dù biết cô bị nhốt trong đây, cũng sẽ không làm vậy.
Cô hiểu, người đó từ trước đến nay luôn ích kỷ, rất yêu mạng sống, chỉ cảm mạo một chút hoặc chỗ nào bị thương nhẹ, sẽ coi trọng dị thường, tuyệt đối sẽ không đẩy mình hãm sâu hiểm cảnh.
Là ai vậy?
Đeo đồng hồ cùng kiểu với người kia.
Úc Thiến bị áp chế chặt chẽ, phát giác từng thớ thịt trên người đàn ông đều căng thẳng.
Gã tập kích cuối cùng mở miệng, giọng nói rất trẻ, còn có vẻ ngây thơ hơn so với gương mặt hắn, có thể chỉ mới mới mười bảy mười tám tuổi.
Nghe đối phương nói tôi sẽ tiễn hai người đi gặp thượng đế, Úc Thiến ngẩn ra, không phải ảo giác chứ?
Hơi thở ẩm ướt áp vào tai cô, kèm theo một tiếng chửi nhỏ.
Tiếng nói quen thuộc đột nhiên đâm rách bối cảnh huyên náo, thẳng vào màng nhĩ, lại vọt vào trong đầu.
Cô đột nhiên mất đi năng lực suy tư.
Cái chết đến gần, Tạ Sở chẳng làm gì khác, anh chỉ ôm chặt Úc Thiến trong vòng tay.
Anh nhận ra từ lúc bắt đầu mình đã sai rồi, trận mưa đó, anh không nên bởi vì cái tính tò mò mà trêu ghẹo cô gái đứng ven đường ấy.
Trước kia liên tục không muốn thừa nhận, không muốn đối mặt, con mẹ nó toàn bộ bị một lần cưỡng chế xé toạt ra.
Anh không thể xoay người đón xe rời đi khi biết rõ cô vẫn còn ở trong đây.
Tạ Sở cắn chặt răng, bộ mặt lạnh lùng kiên quyết.
Anh cố gắng tranh thủ thời gian, kéo dài một giây tốt một giây.
Tiếng súng vang lên.
Thanh âm kia Úc Thiến đã nghe quá nhiều lần trong một thời gian cực ngắn, lần này cô nghe thấy, cả người đều run lên.
Lại một tiếng nữa.
Người nằm trên cô co giật một cái, có rất nhiều máu phun đến gáy cô.
Rõ ràng chỉ có mấy giây, lại như kéo dài vô hạn
Đau khổ, luống cuống, tâm tình phức tạp trong nháy mắt tràn ngập ý vị, Úc Thiến ngất đi.
Gã tập kích tựa hồ cảm thấy chơi thật thú vị, hắn chuẩn bị bắn phát thứ ba, thân thể nhoáng một cái, trong con mắt phóng đại thân ảnh Tạ Sở và Úc Thiến.
Cảnh viên xông tới đá văng kẻ tập kích, cẩn thận xem xét bốn phía.
Tạ Sở vẫn duy trì tư thế nằm ở đó, bên tai có tiếng chửi rủa, tiếng nói chuyện với nhau.
Kéo dài chừng năm phút sự kiện khủng bố kết thúc.
"Tạ!"
Sau khi thương lượng, Tom lo lắng đi theo sau cảnh sát lo lắng đào người xem có phải Tạ Sở hay không, đầu hắn túa đầy mồ hôi.
Lần thứ hai mươi Tom cầu khẩn, hắn tìm được Tạ Sở.
"Tạ, anh còn ổn không?"
Tom trừng hai con mắt, bốn phía xung quanh Tạ Sở đều là máu, chạy đến cổ thi thể bên cạnh, cả người hắn nằm trong vũng máu, màu sắc áo sơ mi đã nhìn không ra, không biết rõ đến tột cùng bị thương mấy chỗ.
Liên tục kêu vài tiếng, Tạ Sở mới chậm rãi ngẩng đầu nhìn Tom.
"Sao rồi?"
Anh mở miệng giọng nói khàn khàn.
Tom không rõ ý của anh, con mắt không ngừng nhìn quét, kinh hoàng khiếp sợ, "Cái gì sao rồi?"
Tạ Sở nhấc người qua một chút, "Cô ấy."
Cô gái được anhbảo vệ lộ ra, lúc nãy Tom không thấy được.
Cô ấy nhắm chặt mắt, sắc mặt bị máu tưới rất khó coi, đầu lệch nghiêng trên mặt đất, quần áo dính một mảng lớn một mảng lớn máu, trên mặt trên cổ đều là máu, nhìn thấy mà giật mình.
Tom thở hốc vì kinh ngạc, chấn động nói không ra lời, hơn nữa là Tạ Sở thế mà làm thật.
"Cô ấy sao rồi?"
Tạ Sở lại hỏi một câu, tay anh khoát bả vai Úc Thiến liên tục run rẩy, không biết rõ là bởi vì vết thương trên người mình, hay là do không xác định tình huống của cô.
Anh không dám nhìn, sợ tự mình xem, phát hiện cô không còn thở nữa.
Toàn thân anh chỗ nào cũng đau, quả thực xui xẻo tám đời mà, trước một ngày về nước còn gặp phải chuyện như vậy.
Đến cuối cùng, anh và cô đều chạy qua một vòng tử môn quan, lại chạy về trần gian.
Nhân viên cứu hộ nhanh chóng lần lượt đem người bị thương đưa đi chạy chữa, cùng chạy đua với thời gian
Có mấy người đến gần, thấy hai người Á Châu trên người đều có bị thương, người nam vô cùng nghiêm trọng, bọn họ lập tức tiến lên.
Tạ Sở cầm tay Úc Thiến.
Tom rống lớn, "Tạ, giao Úc Thiến cho bác sĩ đi."
Tạ Sở khẩn siết chặt tay Úc Thiến, máu chảy đầm đìa, dính cùng một chỗ, cho dù người khác kéo gỡ thế nào đều không mở ra được.
Tom một đấm nện vào trên mặt Tạ Sở, "Tạ!"
Tạ Sở nhổ ra một búng máu.
Tom mí mắt nhảy nhót, liền tranh thủ đỡ anh đến băng ca.
"Úc Thiến chỉ ngất đi thôi."
Tạ Sở trong hơi thở đều là vị máu tanh, "Đi."
Đề tài chuyển quá nhanh, Tom nhất thời không kịp phản ứng, hỏi lại"Đi đâu?"
Tạ Sở nói, "Bệnh viện."
Anh đau đến nổi mặt mày nhăn nhúm, "Tôi còn chưa muốn chết."
Tom, "..." Tôi thấy ấy chính là muốn chết.
Qua đêm nay, có một số việc đều sẽ thay đổi.
Nên tiếp tục hay là không tiếp tục nữa.
Phía ngoài trợ lý nhìn thấy Tạ Sở của bọn họ, lập tức phá vòng vây hỗn loạn chạy lên.
Phóng viên cũng tới, nguy hiểm đi qua, đến lúc bọn họ tác nghiệp.
"Là Tạ Sở!"
Có người hâm mộ nhận ra, dẫn đến sự chú ý của những người khác.
Chủ yếu vẫn là bởi vì Tom, áo khoác màu vàng chanh, cùng vóc dáng cao lớn, đều quá rõ ràng.
Dị quốc tha hương, mặc dù không phải trong nước, nhưng vì Tạ Sở xuất hiện tại nơi này, thời điểm không tầm thường, còn thảm như vậy.
Tạ Sở nằm trên cáng, lần đầu bị máu đen tô điểm gương mặt, khóe miệng của anh run rẩy, "Tom, cởi áo khoác ra."
Tom hiểu ý Tạ Sở, đem áo khoác của mình thả tới trên băng ca, che kín mặt Tạ Sở.
Người đến gần càng lúc càng nhiều, bọn họ không có rãnh, đều không đếm xỉa đến. Tom xổ tiếng Anh như bão tố, quá sốt ruột, không thèm nói tiếng trung nữa.
Ấn bụng, cái trán Tạ Sở đều là mồ hôi, trong lòng thì chửi bới, hoàn toàn gạch bỏ tên thành phố này trong danh sách địa điểm du lịch của anh.
"Xin nhường một tý!" Trợ lý hét to.
Nhân viên nhấc cáng làm việc cũng hết sức không kiên nhẫn, đã là lúc nào rồi, những người kia nghe tiếng mà còn đến xem, chưa kể còn cầm di động chụp hình nữa.
Trong xe cứu hộ, Tạ Sở hạ mí mắt, tóc trước trán rủ xuống lung tung, tầm mắt anh di chuyển đến mặt Úc Thiến đang nằm trên băng ca bên cạnh, không biết suy nghĩ cái gì.
Đây là lần thứ hai Tạ Sở chứng kiến Úc Thiến suy yếu cùng cực, lần trước là lúc cô mang thai phát sinh đột biến, khác nhau ở chỗ, bây giờ là vẻ yếu ớt tái nhợt.
Từ từ, Tạ Sở dời qua một chút, anh sờ sờ mặt Úc Thiến, lầm bầm lầu bầu, "Chúng ta đều sống rồi."
Không khác gì một kỳ tích.
Lúc anh quay trở lại không có suy nghĩ nhiều như vậy, thời điểm trông thấy họng súng chỉa vào cô, chẳng có suy nghĩ gì được hết.
Không thể trơ mắt nhìn người phụ nữ của anh bị người ta xem như tấm ván gỗ bắn xuyên qua, chết ngay trước mặt được.
Tạ Sở cảm giác có một giọt dịch thể lướt qua gò má, nhỏ giọt bên môi, mặn mặn, không biết là máu, hay mồ hôi, hoặc giả là nước mắt.
Anh nhìn giọt dịch thể kia nhỏ xuống chóp mũi Úc Thiến, rồi sau đó, dịch thể càng ngày càng nhiều, một giọt một giọt, hòa tan vết máu trên mặt cô.
Tạ Sở khiếp sợ ngây người.
Anh khóc.
Quá mức kinh ngạc, Tạ Sở quên cả hô hấp.
Một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi không một tiếng động rơi lệ, vẻ mặt quái dị, làm như đang khóc, hoặc như là đang cười.
Quen phong lưu, tình ái là thứ anh không dám đụng vào.
Tạ Sở đem tay bỏ vào sợi tóc, đầu ngón tay sát qua da đầu, anh nhắm mắt lại, thôi kệ đi...
Tom từ lúc lên xe liền bắt đầu nghe điện thoại, trong nhà, bạn bè, công ty, một cuộc kết thúc lại có một cuộc, hắn cũng không có chú ý tới Tạ Sở khác lạ.
Một bên, trợ lý hai con mắt đảo tới đảo lui trên người Tạ Sở và Úc Thiến, cô may mắn chính mình tránh được một kiếp, rồi bắt đầu suy nghĩ miên man.
Úc Thiến và Tạ ca cũng không biết còn có sau này hay không.
Chắc là có mà, trải qua sống chết, còn có gì quan trọng hơn sống cơ chứ.
Có cái gì quan trọng hơn việc đối phương không tiếc cả mạng sống vì mình.
Trợ lý cầm khăn giấy hỉ mũi, Tạ ca mặc dù chỉ nhỏ hơn cha cô vài tuổi, nhưng Tạ ca có đôi khi y như một đứa trẻ to xát vậy.
Tùy hứng, vừa đạt được, không muốn nhìn thấy cục diện gối gắm, bỏ chạy, trốn mất dạng.
Ngửi thấy mùi vị máu tanh nồng đậm trên người anh, trợ lý do dự một hồi lâu, "Tạ ca, anh không cần nằm hả?"
Bị thương nặng, còn chảy nhiều máu như vậy.
Cô không nhắc còn tốt, nhắc một tiếng, Tạ Sở mới cảm giác toàn thân vô lực, chống đỡ anh là những suy nghĩ kia đều lập tức tan rã.
Tom nghe thấy một tiếng kêu sợ hãi, hắn vứt bỏ điện thoại di động, căng thẳng đến nhìn Tạ Sở mất đi ý thức
Sự kiện khủng bố xả súng liên hoàn và đặt bom kích nổ không chỉ phát sinh ở rạp hát, mà còn tập kích ở vài địa phương khác, đều là những nơi tụ tập đông đúc, đám người khủng bố bị hạ gục tại chỗ hơn phân nửa, một số ít đã tháo chạy.
Sự việc này ảnh hưởng sâu sắc đến người dân địa phương.
Cả thành phố đều vì thế mà nhuốm màu bi thương thống khổ, nhân viên thi hành công vụ cùng nhóm người thiện nguyện trấn an mọi người ở hiện trường, an ủi những người bất hạnh mất đi người thân, tận lực cứu chữa cho nhóm người bị thương và tăng cường quản lý trị an.
Ai nấy đều lo sợ bất an, không dám tùy tiện đi lại khắp phố lớn ngõ nhỏ như trước nữa.
Đối với người có điều kiện, đều rối rít dẫn theo người nhà sớm thoát ly nơi này.
Người tử vong đến từ rất nhiều quốc gia, trong số họ có những người vừa tan sở hoặc mới tan học rủ nhau hẹn hò vui chơi giải trí, cũng có những người căn bản không sinh sống ở đây chỉ là theo người thân gia đình đến du lịch mà thôi.
Bọn họ đều mang tâm tình vui vẻ hứng thú mà đến, rốt cuộc lại bỏ mạng tại nơi này.
Đêm đó, một số hộ dân sinh sống gần địa điểm phát sinh sự kiện, trốn trong nhà quay hình lại, đăng tải trên mạng.
Sự việc tàn khốc bị vạch trần, các quốc gia trên thế giới phản ứng mãnh liệt, dư luận tầng tầng lớp lớp áp đảo mạnh mẽ.
Mọi người nhắc tới đều khiếp sợ cùng cực, không ai có thể bình tĩnh nổi, việc đầu tiên sau khi nghe biết tin là liên lạc với người thân, bạn bè của mình ở đó, xác nhận xem có an toàn hay không.
Úc Trạch gọi cho Úc Thiến nhưng không liên lạc được, sau đó mới kết nối được với trợ lý của chị, nhận được một tin tức xấu, nhưng trong cái rủi có cái may.
Khâu Dung muốn đến chăm sóc Úc Thiến, nhưng bà lại không yên lòng cháu gái nhỏ của mình, phân vân khó xử.
Chu Tử Tri còn đang ở cữ, vừa nghe nói cũng không nằm yên nổi "Mẹ, con có dì Trương với các cô giúp việc hỗ trợ rồi, không sao đâu."
"Chao ôi." Khâu Dung đôi mắt vẫn còn đỏ hồng, "Vậy mẹ đi thăm chị cả tụi con trước nhé."
Bà quay sang dặn dò Úc Trạch, "Chuyện công ty có thể lùi thì lùi, trong nhà quan trọng hơn."
Khâu Dung ngẫm lại, bà nói cũng như không, con trai mình quan tâm Tử Tri cỡ nào bà đều nhìn thấy rồi đó, nhất định sẽ sắp xếp thỏa đáng, không sai đâu.
Ra khỏi phòng, ở trong hành lang, Khâu Dung làm công tác chuẩn bị.
"A Trạch, con thấy khả năng trao đổi của mẹ thế nào?" Khâu Dung lại nói thêm một câu, "Có cần mang theo thông dịch viên không?"
Bà dùng tiếng Anh nói, bỏ qua ngữ pháp sai bét thì ngữ điệu địa phương cũng không biết là hương vị của ngôn ngữ nước nào nữa.
Nhìn mẹ mình, bắt phải ánh mắt tràn ngập tự tin, Úc Trạch buồn cười, "Miễn cưỡng cũng được."
Khâu Dung, "..."
"Con về phòng đi, mẹ đi soạn đồ."
Tiếng khóc trẻ con từ trong phòng truyền đến, Úc Trạch mở cửa đi vào, "Làm sao vậy?"
Chu Tử Tri cho vú nuôi ra ngoài, cô vuốt vuốt lưng con gái, "Bị sặc sữa."
Úc Trạch ngồi xuống bên giường, đưa tay xoa bóp cánh tay mập mạp chắc thịt của con gái, "Tham ăn như vậy làm gì, cha đâu có giành với con."
Chu Tử Tri, "..."
"Em mới xem tin tức, Tạ Sở cũng ở đó."
"Ừ." Úc Trạch gật đầu, "Có người thấy anh ấy và chị cả cùng nhau ra khỏi quảng trường."
Chu Tử Tri giương mắt, đối mặt Úc Trạch, qua một cái chớp mắt, cả hai đều thông hiểu ý nhau
"Tùy Nhi hình như trắng mơn mởn lên rồi." Úc Trạch đi tới gần, trên cái trán bé hôn một cái, anh rất muốn bẹo má mũm mĩm của con, nhưng ba mẹ vợ đã đặc biệt dặn dò không thể sờ nắn nhiều, nếu không sau này sẽ chảy nước vãi.
Lời nói dù không có căn cứ, anh vẫn không thể không nghe.
Chu Tử Tri ừm một tiếng, dựa lưng vào gối đầu, cổ áo mở phân nửa, khí sắc rất tốt.
Úc Trạch chơi với cục cưng, "Cục cưng, kêu ba ba, ba, ba."
Anh trêu chọc một hồi, đột nhiên nói, "Tử Tri, chị cả với Tạ Sở có lẽ sẽ có biến hóa."
Chu Tử Tri nghĩ thầm, không phải có lẽ, là nhất định.
"Anh đi rót nước ấm cho con đi."
Úc Trạch chống tay đứng dậy, "Bình sữa đâu?"
Chu Tử Tri vỗ nhẹ cánh tay hoạt náo của con, "Chắc ở trong phòng khách đó."
Cô không thích không khí trong trung tâm phục hồi, muốn dưỡng thân ở nhà, tất cả mọi người không hề cưỡng ép, chỉ là thuê mướn nhân viên chuyên nghiệp đến tận nhà luôn, chịu trách nhiệm về phương diện ẩm thực và khôi phục thân thể cho cô.
"Nhớ thử độ ấm nha."
Chu Tử Tri dặn dò, có một số việc cô muốn Úc Trạch tự mình làm, cô cũng thế, cảm nhận sâu sắc sự phát triển của con từng ngày một, mỗi giai đoạn đều có thú vui riêng, nếu giao cho vú em hay người giúp việc làm hết, bọn họ sẽ bỏ lỡ rất nhiều khoảng khắc quý báu.
Úc Trạch đi ra cửa, "Ok."
Anh xuống lầu lấy bình sữa, thuần thục cọ rửa, rót nước, nhỏ giọt hai giọt nước nơi cổ tay, xác định nhiệt độ.
Dì Trương nói, "Úc tiên sinh, cần tôi giúp gì không?"
Úc Trạch nói, "Không cần đâu."
Anh ở trước mặt người ngoài luôn lạnh nhạt, không hay cười, cũng không bình dị gần gũi.
Dì Trương biết không cần phải nhiều lời nữa, dì xếp chồng khăn mặt, len lén quan sát cái người còn ở đó vọc bình sữa.
Trước khi đến dì Trương còn lo, nhà người có tiền dì tiếp xúc nhiều rồi, lúc này cố chủ là ông chủ công ty của con dì, dì sẽ không vờ ngớ ngẩn đi tặng quà, chỉ cần làm tốt công việc của mình, chăm sóc tốt đứa nhỏ, không để người ta bới móc ra tật xấu nào.
Úc Trạch không để ý ánh mắt lướt qua người mình, cầm bình sữa về phòng.
"Thế này có nhiều quá không?"
Chu Tử Tri ngẩng đầu nhìn lên, có non nửa bình, cô không đả kích tính tích cực của anh, "Nhiều một chút cũng không sao, uống không hết thì đổ được mà."
Úc Trạch thở nhẹ một hơi.
Thời điểm mớm nước, Úc Trạch ghé sát vào nhìn, "Uống chưa?"
Chu Tử Tri lắc đầu, "Chưa."
Cô nói, "Cục cưng không thích uống nước."
Mới vừa làm cha mẹ bọn họ đều là đang tập tành, hỏi nhiều làm nhiều.
Úc Trạch và Chu Tử Tri vây quanh con, hai người nhìn tay con một chút, lại xem mũi nhỏ mắt nhỏ màu mắt một chút, con của mình, sao mà nhìn cái gì cũng đẹp mắt, đến ngáp cũng thấy đáng yêu vô đối.
"Tùy Nhi mắt hai mí." Úc Trạch cười nhẹ, "Giống em."
Chu Tử Tri khóe miệng cong lên, "Anh sờ thử xem, tóc mềm thích lắm."
Bàn tay Úc Trạch dán lên đầu tóc con, ôn nhu vuốt ve, "Nhìn con có thể rút ra một kết luận."
Chu Tử Tri nhìn anh, "Là gì?"
Úc Trạch nghiêm túc nói, "Gen tốt."
Đứa nhỏ dùng đầu lưỡi chống đỡ núm vú bình sữa, chân nhỏ đá một cước lên đùi Úc Trạch, có chút lực.
"Khí lực không nhỏ nha." Úc Trạch dùng tay giữ cái chân nhỏ, "Lớn lên giống ông bà ngoại, làm vận động viên phải không, hử?"
Chu Tử Tri nhìn cảnh này, trong lòng ấm áp.
Cô đem bình sữa lấy ra, ôm con, thả vào lòng Úc Trạch, nhường anh ôm ôm, "Chị cả bị thương có nặng lắm không?"
Úc Trạch cố gắng thả lỏng tay đung đưa nhẹ nhàng, một tay đặt gáy con, một tay đỡ ngang lưng, hai tay tạo thành vòng nâng niu.
"Chị bị thương bên vai trái." Úc Trạch nói, "Viên đạn đã lấy ra rồi."
Chu Tử Tri nằm lại trên giường, eo của cô có chút nhứt, "Còn Tạ Sở? Tình huống của anh ấy như thế nào?"
Úc Trạch mím môi, "Còn chưa rõ lắm."
Chu Tử Tri sững sờ, cô sờ điện thoại di động, tay còn chưa chạm đến, điện thoại di động liền vang lên.
Gọi tới là Giản Dư.
"Chị Tử Tri, tối đó em với Thiệu Nghiệp ở gần chỗ khủng bố."
Chu Tử Tri con mắt hơi mở, "Hai đứa không sao chứ?"
Giản Dư nghẹn ngào nói, "Chị Tử Tri, tụi em thiếu chút nữa không về được rồi."
Cô kích động kể lại.
Trước khi phát sinh vụ nổ, Giản Dư và Thiệu Nghiệp ở ngay vị trí đặt bom, hai người bọn họ cãi nhau bởi vì bất đồng ý kiến về địa điểm ăn tối.
Giản Dư quay đầu bỏ chạy, Thiệu Nghiệp đuổi theo.
Sau khi bọn họ vừa đi khỏi, chỗ đó nổ tung, hoàn toàn thay đổi hình dạng.
Nếu như bọn họ không đi, đã bị nổ banh xác.
Lần đầu tiên cách tử thần gần như vậy, Giản Dư thực sự sợ hãi, đến bây giờ cô vẫn còn run, may mắn cả đời có lẽ đều dùng hết ở đây.
Nghe xong, Chu Tử Tri lên tiếng trấn an, "Không sao là tốt rồi."
Giản Dư nói, "Chị Tử Tri, em nghe nói chị Thiến Thiến ở bệnh viện, có cái gì cần tụi em thì chị cứ nói nha."
"Được." Chu Tử Tri nói, "Hai đứa nghỉ ngơi sớm."
Cô cúp điện thoại, dự định cùng Úc Trạch nói chuyện một lát, Úc Trạch đặt di động lên bàn liền rung lên.
Úc Trạch đặt nhẹ con xuống giường, với tay lấy di động.
Anh tiếp cuộc gọi từ Nhật Bản, Úc Nguyện gọi đến.
Úc Nguyện vào thẳng chủ đề, "Mẹ định qua bển hả?"
Úc Trạch nói, "Ừ, ngày mai mẹ đi."
Úc Nguyện nói, "Cha có lời muốn nói với cậu."
Sau một khắc, đầu kia chính là giọng nói Úc Thành Đức, "Có cần cha về không?"
Úc Trạch nói, "Tạm thời không cần."
"Vậy con để ý thêm nhé." Úc Thành Đức trầm ngâm nói, "Chuyện chị hai con sắp giải quyết xong rồi."
Ông thở dài, con gái lớn có thể tìm được đường sống trong chỗ chết, không có què chân gãy tay, đã là phúc khí lớn lắm rồi, không phải ai cũng có.
"Con có hỏi thăm họ Tạ kia có xuất hiện thật không..."
"Tình huống cụ thể còn chưa xác định." Úc Trạch nói thật, "Theo lời của cảnh sát và nhân viên cứu hộ kể lại thì là thật."
Tạ Sở ở Paris anh biết rõ, đối phương đã ở rạp hát, việc này thì anh mới vừa biết.
Anh liên lạc với Tom, Tom nói một tràng, tâm tình hết sức kích động, căn bản là chưa khôi phục trạng thái bình thường sau khi trải qua kinh hãi.
Úc Thành Đức nói, "Trước tiên chờ chị cả con tỉnh lại đã."
Úc Thiến nửa đêm tỉnh lạiở, cô mở mắt, nhìn vách tường trước mặt, nhìn thật lâu.
Cô không phát ra động tĩnh gì, chỉ là đang từng chút một hồi tưởng chuyện đã xảy ra trong rạp hát.
Lúc ấy cô nghĩ mình sắp chết rồi, cũng từ bỏ hy vọng sinh tồn.
Sau đó người ấy đột nhiên xuất hiện.
Nghĩ đến hoàn cảnh lúc đó, mí mắt Úc Thiến run rẩy, anh ấy có phải đã...
Cô nhắm mắt lại, muốn ngủ, lại làm sao cũng không ngủ được.
Một đêm này, rất nhiều người đều mất ngủ.
Những con người mất đi người thân bạn bè đau lòng không dứt, ai may mắn sống sót sau tai nạn thì tim đập nhanh đến độ mơ thấy ác mộng liên tục, người may mắn tránh thoát tai nạn cảm khái vạn lần, còn có những kẻ đơn thuần xem náo nhiệt, đọc tin tức cập nhật trên mạng, thức trắng đêm trước máy vi tính.
Ngày hôm sau, Úc Trạch lái xe đưa Khâu Dung đến phi trường.
Anh đến công ty họp xong phải đi khu thương mại, mua nhãn hiệu quần áo Chu Tử Tri thường xuyên diện.
Nhân viên cửa hàng đều xem Úc Trạch là khách VIP, nhiệt tình giới thiệu vài khoản sản phẩm mới.
"Úc tiên sinh, những thứ này đều hết sức phù hợp khí chất Úc phu nhân, cô ấy mặc vào nhất định sẽ thích hợp vô cùng."
Úc Trạch nhếch môi, không có cỡ Chu Tử Tri bây giờ có thể mặc.
"Đều lấy đi." Có thể khích lệ Chu Tử Tri.
Phụ nữ yêu thích cái đẹp, có yêu cầu đối với thân hình của bản thân, hết tháng ở cữ, Chu Tử Tri tất nhiên sẽ rèn luyện, những quần áo này vừa khéo làm mục tiêu cho cô phấn đấu, mặc vừa, vậy chứng tỏ đã khôi phục thể hình.
Nhân viên cửa hàng cười không khép miệng.
Úc Trạch quẹt thẻ, mua đồ xong liền về nhà.
Chu Tử Tri chứng kiến Úc Trạch đem từng món quần áo mới bày ra trong tủ quần áo, khóe mắt cô rất nhỏ kéo ra, đi qua lấy một cái áo một cái váy, ướm trên người nhiều lần.
"Không có size L hả?"
Úc Trạch tiếp tục treo đồ lên, dư quang lộ ra trêu chọc, "Đều là M."
Chu Tử Tri ồ một tiếng, đem váy thả về.
Cô thở dài, "Em tăng tới mười mấy cân." Đây là sau khi sinh con rồi đó, mấy ngày ở cữ thể trọng không tăng, nhưng cũng chẳng giảm được tí nào.
"Nhìn ra được." Úc Trạch duỗi ra một cái tay, vén áo ngủ của cô lên, "Đều tụ ở đây cả."
Chu Tử Tri đỏ mặt, "Đừng có giỡn."
Úc Trạch cúi đầu hít hít cổ cô.
- -------------------------------
Bên kia, Khâu Dung xuất hiện ở bệnh viện, bà vừa vào phòng bệnh, thấy Úc Thiến đã tỉnh, mây đen trên mặt lập tức tiêu tán, "Thiến Thiến, con không sao rồi."
Trong lòng bà thấy may mắn, cũng may vị trí trúng đạn là ở bên trái.
Lại may mắn hơn nữa là, chỉ bị thương có một chỗ.
Nếu không một cô gái như Thiến Thiến, bị thương nặng, cho dù cứu chữa kịp thời, cũng rất nguy hiểm.
Khâu Dung thấy người trên giường không nói lời nào, bà kéo cái ghế ngồi xuống, mơ hồ đoán được cái gì, nhưng bà không nhắc tới.
"Chờ con khỏe hơn, thì về nước với mẹ, đừng có ở đây nữa, năm ngoái đã xảy ra mấy vụ rồi, năm nay lại có nữa."
Úc Thiến mấp máy đôi môi khô khốc, cô nghe được giọng nói của mình, "Anh ấy chết chưa?"
Khâu Dung sắc mặt thay đổi, quả nhiên vẫn hỏi, bà lắc lắc đầu, "Mẹ không rõ lắm."
Bà nói thật, số người tử vong vẫn còn đang được thống kê, có danh sách chính thức cũng sẽ không công bố, hơn nữa cho dù công bố, bà cũng không biết, những ngày qua liên tục đợi tại bệnh viện, thật sự bà không để ý đến.
"Khoan hãy suy nghĩ những chuyện khác, vết thương quan trọng hơn."
Úc Thiến thanh âm còn có chút suy yếu, nhưng thái độ kiên quyết, "Mẹ, đưa di động con xem một chút."
"Điện thoại di động?" Khâu Dung vuốt tóc, "Mẹ đến gấp quên sạc điện thoại rồi, chừng nào về sạc rồi đem đến cho con."
Úc Thiến không nói thêm gì, chỉ nhìn mẹ mình.
Bị nhìn mất tự nhiên, ngụy trang Khâu Dung tan vỡ, ngồi không nổi, "Mẹ đi vệ sinh."
Sau lưng truyền đến tiếng nói Úc Thiến, "Chiều nay trợ lý của con sẽ đến."
Ngụ ý là cô muốn nhìn nhất định sẽ thấy, không gạt cô được.
Khâu Dung vẻ mặt bất đắc dĩ, bà mở ví da, lấy điện thoại di động ra, xoay người đưa cho Úc Thiến.
Đưa tới nửa đường thu hồi lại, tự mình mở baidu, gõ sự kiện khủng bố trên thanh tìm kiếm, ngẫm nghĩ lại xóa, trực tiếp gõ Tạ Sở.
Trên Websites nhảy ra hàng loạt bảng tin.
Khâu Dung nói, "Để mẹ đọc cho con."
Bà vừa rồi đã xem thử, biết đại khái, tình huống Tạ Sở nghiêm trọng hơn Úc Thiến.
"Không cần." Úc Thiến nói, "Để con tự xem."
Khâu Dung biết nói gì cũng vô dụng, trong lòng thở dài, Thiến Thiến này cứng đầu cứng cổ khẳng định không phải di truyền từ bà.
Điện thoại di động đưa đến trước mặt Úc Thiến, cô dùng cái tay không bị thương cầm lấy, đầu ngón tay quét màn hình, ánh mắt chiếu từ trên hướng xuống.
Không cần hao tốn tâm tư đi tìm tin tức về người ấy, dòng tin đầu tiên đã nhắc đến chuyện tối hôm qua.
Ảnh thị, ảnh đế Kim Mã diễn viên Tạ Sở được đưa đi cấp cứu sau sự kiện khủng bố tại rạp hát lớn, bị thương rất nặng, tình huống không rõ.
Bên cạnh một tấm hình phụ họa, Tạ Sở nằm ở trên cáng, trên người trên mặt đều là máu.
Úc Thiến nhăn mày, bi kịch không chỉ dừng lại trên người Tạ Sở, ở đấy lúc ấy, đoạn thời gian cô trải qua cùng bọn họ, mỗi người đều hết sức bi kịch.
Tương đối mà nói, chỉ là bị thương, không chết là may mắn nhất.
Úc Thiến nghiêm chỉnh xem hết nội dung, cô theo thói quen đang suy tư vấn đề là vo vê ngón tay.
Sức tưởng tượng rất thần kỳ, không có giới hạn.
Chỉ vì chuyện vừa xảy ra tối qua, cô và Tạ Sở hợp lại, chính là hoạn nạn gặp chân tình, thậm chí kết hôn ngầm, những chữ kia đều được đính kèm trong mỗi bài đăng, bị lấy ra nghị luận tuần hoàn.
Mọi người dựa vào trí tưởng tượng của mình sáng lập cái mở đầu mới, lại dựa vào sức tưởng tượng, kết thúc chuyện xưa trọn vẹn.
Bọn họ là nhân vật chính, người trong cuộc ngược lại xem cuộc vui.
Phía ngoài hành lang có một chuỗi tiếng bước chân, Úc Thiến vô ý thức giương mắt, ánh mắt rơi ở trên cửa, giống như là chờ cái gì.
Nhưng mà, đi vào là y tá.
Úc Thiến thu hồi ánh mắt.
Y tá thông lệ kiểm tra hết thảy, dặn dò Khâu Dung một chút điều phải chú ý, liền đi.
"Thiến Thiến, " Khâu Dung nói, "Mẹ đi rót nước cho con nhé."
Úc Thiến lắc đầu, cô ngẩng đầu hỏi, "Mẹ, bây giờ mẹ ở đâu?"
Khâu Dung nói, "Trong khách sạn đó."
Úc Thiến nhăn mày sâu hơn, "Qua chỗ con ở đi."
"Khách sạn đang ở gần đây." Khâu Dung không đồng ý, "Chỗ con cách bệnh viện xa, đâu có tiện."
Úc Thiến muốn nói cô ở một mình cũng được, lại nhịn.
Buổi chiều trợ lý công ty đến, mang theo một vài văn kiện, cùng chân thành ân cần thăm hỏi.
Khâu Dung nhìn Úc Thiến xử lý văn kiện, thỉnh thoảng dặn dò một đôi lời chuyện làm ăn, bà lắc lắc đầu, ngồi trên ghế dựa bên cạnh, không có quấy rầy.
Cùng bệnh viện, cùng một tầng lầu, phòng bệnh đầu tiên bên trái, chàng trai người Mỹ đang chỉ trích anh chàng phương đông vẻ mặt tái nhợt trên giường, cô gái trẻ tuổi bên cạnh thỉnh thoảng gật đầu, đều là vẻ mặt nghiêm túc.
"Tạ, anh là mình đồng da sắt hả? Lấy mình làm lá chắn?"
Tom đi qua đi lại, thiếu điều muốn vỗ ngực như tinh tinh, "Lần này là anh hên lắm đấy nhé, nếu không nửa đời sau sẽ phải...ngồi cái đó.. cái gì..."
Chàng trai người Mỹ lắp bắp.
Trợ lý tuổi không lớn lắm, tâm tư thông thấu, cô kịp thời nhắc, "Xe lăn."
Tom thật nhanh nhảu đưa cho ánh mắt tán thưởng, tiếp tục hướng về người trên giường phun nước bọt tung tóe, "Ngồi xe lăn."
Ước chừng phun gần mười phút đồng hồ.
Tạ Sở thấy người đại diện nổi cơn thịnh nộ dữ dội, nói nhanh và gấp, anh cuối cùng mở miệng, "Nghỉ một lát đi, coi chừng cắn lưỡi."
"..." Tom bị sặc nước miếng.
Hắn vò đầu, sụp bả vai, "Tạ, lần này tụi tôi đều bị anh hù mất hồn mất vía."
Trợ lý kịp thời phát huy cảm giác tồn tại, gật đầu như gà con mổ thóc.
Sợ muốn chết, tối qua cô mơ thấy ác mộng, mơ thấy trên người mình xuất hiện một cái lỗ máu lớn chừng quả đấm, thấy xuyên thấu qua cái lỗ đó luôn. Tạ ca còn thảm hơn, chính là một cái tổ ong vò vẽ.
Tỉnh lại mà cô vẫn còn khóc hu hu.
Tạ Sở nói, "Xin lỗi."
Tối qua đúng là anh quá lỗ mãng, không có băn khoăn tình huống gì, cũng chưa suy nghĩ chu toàn.
Tom thở hắt ra, "Anh quá xúc động."
"Tình huống lúc ấy thế nào anh không biết sao? Anh không nghĩ tới mình sẽ chết ở trong đó luôn hả?"
Tạ Sở ho một tiếng, không cẩn thận tác động vết thương trên người, đau nhe răng trợn mắt.
Cũng may khi đó hết sức hỗn loạn, chưa kịp suy nghĩ, bởi vì chỉ cần vừa nghĩ đến, anh sẽ lùi bước.
Ai ghét mình sống quá lâu cơ chứ?
Tạ Sở nói, "Úc Thiến sao rồi?"
Tom tức giận đáp lại, "Chị ấy chưa chết được."
"Anh lo cho mình trước đi." Tom trợn mắt, "Đại tình thánh."
Tối qua thiếu chút nữa hắn bị dọa điên, thượng đế không phải lần nào cũng đưa tay cứu vớt.
Lúc Tom chứng kiến Tạ Sở quay lại rạp hát, một khắc kia, hắn đã chuẩn bị tình huống xấu nhất.
Phỏng đoán chấm dứt phát triển tại Trung Quốc.
Tom trừng mắt với người vẻ mặt bình tĩnh trên giường, "Anh nên cảm tạ thượng đế đi."
Lười phản ứng với hắn, Tạ Sở nhìn trợ lý đứng bên cạnh Tom, ánh mắt hỏi thăm tình huống Úc Thiến.
Trợ lý gật đầu.
Úc Thiến phẫu thuật rất nhanh, tối qua cô còn đi xem, đã ổn định.
Trợ lý hơi mở miệng, cô muốn nói mẹ Úc Thiến đến rồi, còn muốn nói Úc Thiến nằm ở tầng này, ra cửa quẹo phải, đi qua vài phòng là tới.
Do dự một hồi, trợ lý vẫn không nói ra.
Cô cảm thấy anh Tom sẽ không nói, nhất định sẽ gạt Tạ ca.
Sau một khắc, Tom đột nhiên toát ra một câu, "Úc Thiến nằm ở phòng 17A."
Trợ lý, "..."
Cô vặn vẹo vẻ mặt, lại vặn vẹo trở về.
Tạ Sở bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười, "Tom, có phải anh rảnh quá rồi không?"
"Rảnh?" Tom cất cao giọng, hắn hừ nói, "bắt đầu từ tối qua đến giờ, điện thoại di động của tôi bị các cuộc gọi trong nước đánh tới muốn hư luôn kìa."
Tạ Sở nói, "Vậy bộ dạng anh giống như chờ tôi biến thành trò hề là sao hả?"
Bị chọc trúng tâm tư, Tom cứng họng.
"Tôi chỉ muốn nói cho anh biết, chị ấy tỉnh từ sớm, không có hỏi tới anh thôi."
Đoán trước được kết quả, Tạ Sở nói, "Tom, hôm nay anh chưa uống thuốc à?"
Anh hướng về trợ lý nói, "Đưa Tom đi uống thuốc đi."
"..." Tom nói, "Tạ, đừng có đùa, anh biết không, nhóm người hâm mộ anh khóc rất thảm thiết, ai có khả năng đều chạy tới đây, bên ngoài bệnh viện kia kìa."
Tạ Sở nhíu mày, "Giúp tôi chiếu cố một chút, nói với họ, ta không sao."
Tom liếc mắt Tạ Sở, trên người mấy cái hố, vậy mà còn nói không sao? Hắn thu thập sổ tay ghi chép vào túi quần, bạo câu nói tục, "Đời này tôi đéo xem nhạc kịch nữa đâu."
Đối thoại xong, Tạ Sở mệt mỏi, tất cả vẻ mặt trên mặt rút đi, rất suy yếu, "Hai người ra ngoài đi."
Chờ trong phòng bệnh chỉ còn lại mình mình, Tạ Sở nhìn trần nhà trắng bệch, không chống đỡ được bao lâu, liền ngủ thật say.
Kết quả sự kiện khủng bố lần này vượt qua dự liệu mọi người, con số thương vong không ngừng gia tăng, mỗi ngành liên quan đều siết chặt thời gian, xác nhận thân phận người chết.
Úc Thiến lưu ý tiến độ mỗi ngày, có lẽ là đích thân trải qua, không phải việc không liên quan đến mình, sau khi cô có thể xuống giường hoạt động, liền đuổi Khâu Dung về nước.
"Con gấp đuổi mẹ về làm gì?" Khâu Dung trưng ra vẻ mặt thương tâm.
"Mụ, " Úc Thiến cười cười, "Con không sao rồi mà."
Cô biết rõ mẹ chưa quen cuộc sống nơi đây, sẽ không có ai tán gẫu, không tự tại bằng ở trong nước.
Khâu Dung không yên tâm, "Cánh tay trái không phải còn chưa cử động linh hoạt sao?"
"Nếu con có đối tượng để mà quan tâm, mẹ cũng bớt lo."
Úc Thiến dừng lại động tác lật tạp chí, lại tiếp tục lật giấy, "Thuận theo tự nhiên đi."
Khâu Dung muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn nói ra, "Con định thăm Tạ Sở hả?"
Úc Thiến nói, "Không có."
"Lần trước mẹ thấy nhiều cô gái ở ngoài phòng bệnh của cậu ta lắm, đều trẻ trung xinh đẹp." Khâu Dung nói, "Hình như là người hâm mộ."
Úc Thiến không nói gì.
Khâu Dung thấy thái độ con gái không rõ ràng, bà uống một ngụm nước, có không ít làn bà định qua thăm Tạ Sở, muốn tiếng cám ơn, mỗi lần sắp đi tới cửa đều quay về đường cũ.
Quan hệ sớm chuyển biến xấu, đến hôm nay ra nông nỗi này, nói cám ơn cũng là già mồm.
Không khéo còn có thể đâò mộ chuyện cũ, dẫn đến cãi vã.
Lại qua hơn nửa tháng, Úc Thiến gần như khôi phục hoàn toàn, liền phân phó trợ lý đưa Khâu Dung trở về nước.
Cô nhìn ra, mẹ của mình hết sức nhớ thương cháu gái rồi.
Trời thì càng ngày càng nóng bức, chuyện đêm đó vẫn là cái đề tài trầm trọng.
Ngày Úc Thiến xuất viện là thứ sáu, có vài người bạn nói muốn tới đón cô, cô uyển chuyển từ chối, một thân một mình thu dọn quần áo rời đi.
Lúc đi ngang qua một cái phòng, bước chân dừng nhẹ nửa nhịp, lại đi tiếp, cô đi đến chỗ thang máy, nhấn nút.
Xác định tiếng bước chân đi xa, Tom nói, "Anh thắng."
Trợ lý lòng đau như cắt lấy ra một tờ một trăm tệ đưa Tom.
Bọn họ đánh cuộc, trước khi xuất viện Úc Thiến có đến thăm Tạ Sở hay không.
Tom cho rằng không thể nào, trên đời phụ nữ chỉ có hai loại, một loại là Úc Thiến, một loại khác không phải là Úc Thiến.
Úc Thiến không làm theo lẽ thường, hắn đoán không, Tạ Sở cũng không hề thua kém.
Trợ lý cảm thấy có khả năng, cô đặt mình ở vị trí Úc Thiến nghĩ, cùng là phụ nữ, là động vật cảm tính, bất kể nói thế nào, ít nhất cũng phải nhìn một cái chứ.
Sự thật là Tom thắng.
Tạ Sở mặt tràn đầy phiền muộn, "Các người xem tôi là vật bài trí à?"
Trong khoảng thời gian này, anh và cô rõ ràng ở cùng một tầng, vậy mà không đến thăm nhau. Anh không tiện đi đi lại lại, cô có thể, nhưng cô không đến.
"Tom, đi hỏi xem, khi nào thì tôi có thể xuất viện."
"Anh còn lâu lắm." Tom nói, "Ngoan ngoãn nằm yên đi."
Tạ Sở chửi nhỏ một tiếng, "Đưa hộp thuốc lá cho tôi."
Trợ lý nói, "Tạ ca, bệnh viện cấm hút thuốc."
Tạ Sở liếc mắt, "Tôi ngậm thôi."
Tom bĩu môi, ném qua, "Ngậm đi."
Tạ Sở rút ra một điếu, ngậm lên miệng, quá nghiện thuốc lá.
Trợ lý nhỏ giọng nói, "Anh Tom, Tạ ca thật đáng thương."
(cut 1 đoạn)
"..." Tạ Sở uốn lưỡi, "Ra ngoài hết cho tôi!"
Anh cắn nghiến đầu lọc thuốc lá, cảm giác mình như kẻ đáng thương.
Tính mạng trải qua ngàn cân treo sợi tóc, suy nghĩ có nhiều thay đổi.
Nhưng, hiện thực đã rách nát bất kham, có nắn tròn được hay không đều không chắc chắn.
Hơn nửa năm, Tạ Sở mới được ra viện.
Cùng ngày Tạ Sở liền về nước.
Anh triệu tập buổi họp báo, khai báo trạng thái sức khỏe của mình đối với người hâm mộ, dùng hành động bác bỏ tin đồn anh rút khỏi màn ảnh, bắt đầu trở lại cuộc sống bình thường, tiếp tục cống hiến diễn xuất, công bố một số kế hoạch lớn tại hiện trường.
Bận rộn suốt một năm như vậy, mẹ Tạ Sở ngã bệnh.
Cũng may Tạ Sở vừa nhận được tin bệnh tình mẹ già trở nặng, lập tức không chần chờ thêm một giây phút nào, từ studio lái xe suốt đêm trở về.
Mẹ già nắm tay Tạ Sở, nói nếu anh cứ đi như vậy hoài, tiếc nuối lớn nhất của bà chính là không nhìn thấy con trai thành gia lập thất.
Tạ Sở áy náy nói thành lời.
"Mẹ, mẹ yên tâm, con sẽ đưa con dâu của mẹ về gặp mẹ."
Đôi mắt vẩn đục của bà sáng ngời, vỗ vỗ mu bàn tay con trai, nước mắt chảy dài, "Được, được."
"Mẹ, " Tạ Sở vuốt sóng mũi, "Con không biết cô ấy có còn muốn ở bên cạnh con không nữa."
Bà từ từ nói, "Thành tâm vào."
Thành tâm, Tạ Sở đem hai chữ kia lưu lại, nghiền ngẫm.
Ngọn lửa tình cảm càng đè nén, lại càng rừng rực.
Cho dù Tạ Sở chạy trốn thế nào, cũng không thể xem nhẹ tiếng lòng.
Sống đến tuổi này, cái gì chưa thấy qua.
Bởi vì vậy, anh cũng là cái gì đều rõ ràng.
- -------------------------
Ở một ngày trời mưa, Úc Thiến ra cửa mua sắm, khi trở về trông thấy một người cầm chiếc ô màu đen đứng ven đường, cô cho là mình nhìn lầm.
Đến gần, cái ô này cùng cái ô kia sắp đụng phải, Úc Thiến thấy rõ khuôn mặt người đàn ông.
Mưa thu hơi lạnh, hạt mưa nặng hạt đua nhau tiếp đất.
Nước mưa thuận theo chiếc ô uốn lượn rớt xuống, lộp độp không ngừng, cái ô hạ xuống, đôi nam nữ đối diện trầm mặc không nói.
Đây là lần đầu tiên bọn họ gặp lại sau tai nạn năm ngoái.
Tạ Sở nắm lấy chuôi ô, "Đã lâu không gặp."
Úc Thiến tâm bình khí hòa, "Ừ."
Tạ Sở hạ mắt nhìn, "Em gầy đi rồi."
Úc Thiến nói, "Tháng trước cùng vài người bạn tự lái xe đi phượt, rất mệt."
Phượt? Còn cùng với vài người bạn? Trong lòng Tạ Sở không biết là tư vị gì, cuộc sống của cô phong phú hơn anh nhiều, hiện tại anh chẳng còn sức lực để làm gì cả.
Úc Thiến lạnh nhạt nói, "Tôi về trước."
"Thời gian dài không gặp." Tạ Sở nhấc chân theo sau, "Không mời anh uống một ly nước được sao?"
Úc Thiến nói, "Không tiện."
nhiệt tình Tạ Sở bị đánh lui một nửa, anh mày dạn mặt dày theo Úc Thiến đi vào tiểu khu, lại cùng Úc Thiến đến dưới mái hiên.
"Trong nhà của em có ai khác à?"
Úc Thiến nói, "Đúng vậy."
Tạ Sở vẻ mặt ngưng đọng.
Úc Thiến mang theo cây dù, "Đại Bạch không thích người lạ."
Đại Bạch? Tạ Sở cảm thấy hẳn là con mèo, cũng có thể là con chó nhỏ, không chắc là chỉ người đàn ông.
Người bên cạnh đã đi đến phía trước, Tạ Sở đột nhiên ở phía sau gọi cô, "Úc Thiến."
Hầu kết lăn lộn, anh thấp giọng nói, "Chúng ta bắt đầu lại nhé."
Úc Thiến lưng cứng còng.
Trong hành lang yên tĩnh, chỉ có tiếng hít thở của hai người, còn có nhịp tim nữa.
Tạ Sở liếm liếm đôi môi khô, "Anh có một fan hâm mộ, cô ấy kể với anh về chuyện cũ của cổ."
"Cô ấy và chồng đã ly hôn hai lần, cũng phục hôn hai lần, hiện tại con của cô ấy sắp thôi nôi rồi."
"Bọn họ vẫn có thể bên nhau vui vẻ, chúng ta cũng có thể bắt đầu lại lần nữa."
Sau khi nói xong, Tạ Sở nghe tim mình đập thùng thùng, giống như bồn chồn, bất cứ lúc nào cũng muốn lao ra khỏi lồng ngực.
Anh bị câu chuyện của fan làm cảm động, rung động, hâm mộ, cũng có dũng khí.
"Không thể nào, " Úc Thiến không quay đầu lại, cô co chặt ngón tay, "Tạ Sở, chúng ta không thể quay lại như trước được."
Đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, những chướng ngại chắn ngang giữa hai người quá nhiều.
Cùng trải qua sinh tử, cô không còn hận, cũng không còn yêu.
Trái tim Tạ Sở rơi xuống đáy cốc.
"Thử một lần thôi." Tạ Sở quỳ một chân trước mặt Úc Thiến, đầu gối chống đỡ mặt đất lạnh buốt, anh thấp giọng khẩn cầu, "Úc Thiến, chúng ta thử một lần nha em."