Gió rất lớn, không ngừng làm phiền những sợi tóc lòa xòa trước trán.
Chu Tử Tri bỗng thấy lạnh run, cho hai tay vào túi áo khoác để sưởi ấm.
Cũng không biết phát lạnh là do nhiệt độ ban đêm hay vì lo lắng cho Úc Thiến đứng cách đó không xa.
Thế gian luôn có thể liên kết những chuyện bi thảm cùng ly kỳ lại với nhau, Chu Tử Tri thở ra làn khói trắng, lấy vị trí cô và Úc Trạch hiện tại nếu Úc Thiến nhảy xuống sẽ không kịp nhảy tới ngăn cản.
Nhưng hai người không thể tùy tiện đến gần, sợ kích thích người phụ nữ đã kề cận làn ranh nguy hiểm.
Chu Tử Tri hơi mím môi, cô là người từng trải, tuy thứ tuyệt vọng cô trải qua có chút khác biệt với Úc Thiến, thế nhưng ít nhiều cũng cảm nhận được một chút, ngay lúc này đây, người ngoài nói gì, làm gì cũng đều vô dụng.
Phải tự dựa vào bản thân đối mặt với sự thật, chân chính thoát khỏi bóng đêm.
Eo Chu Tử Tri bị một bàn tay ôm lấy, kề sát bên người Úc Trạch, rút ngắn khoảng cách đến mức có thể ngửi thấy hơi thở của anh, cô thấy ấm áp hơn rất nhiều, cũng kiên định trở lại.
Úc Trạch cúi đầu ngậm điếu thuốc, bật lửa mang lên ánh lửa chiếu vào trên mặt anh, góc cạnh kiên nghị, phong thái nghiêm nghị.
"Chị cả, khuya rồi." Úc Trạch thở ra một làn khói,"Gió lớn lắm, trở về phòng đi."
Úc Thiến không đáp lại, cơ thể yếu ớt nghênh diện từng trận gió lạnh gào thét, thổi qua tứ chi, một cái rùng mình chứng tỏ hơi lạnh đang thẩm thấu từng lỗ chân lông, đến tận cốt tủy.
Bởi vì Úc Thiến quay lưng lại Chu Tử Tri và Úc Trạch, bọn họ không thấy được vẻ mặt của cô, cảm xúc bị kèm nén trong bóng đêm đang lan tràn ra ngoài, có chút vặn vẹo.
Úc Trạch cùng Chu Tử Tri trao đổi ánh mắt một chút, trong lúc lên sân thượng họ đã gọi điện bào, chắc hẳn ngay lập tức sẽ có các chuyên gia đến bố trí các biện pháp an toàn, ít nhất có thể bảo đảm tính mệnh.
Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, bọn họ chuẩn bị vẹn toàn, hành động lớn thế này không khỏi sẽ kinh động truyền thông, nhưng không thể nề hà. Dù bây giờ là ban đêm, nhưng Úc Thiến đứng trên thành lan can nãy giờ, cũng đã hấp dẫn nhóm người bên dưới rồi.
Không ít người ngưỡng cổ nhìn, chuyện không liên quan đến mình, chỉ do bản tính hiếu kỳ, cùng người bên cạnh nghị luận một phen, thổn thức không thôi.
Úc Thiến thân thể lay động, cô nhìn xuống dưới, gió đâm thẳng vào mắt, phản xạ có điều kiện cô nhắm mắt lại.
Chu Tử Tri lập tức kéo tay áo Úc Trạch.
"Em có mang canh cá đến, còn có cháo đậu nữa" Úc Trạch hút thuốc, ngữ điệu trầm ổn, nghe không ra một tia khác thường,"Đích thân mẹ nấu cho chị đấy."
Anh có ý đồ phân tán lực chú ý, rón rén tới gần Úc Thiến.
Ở cánh cửa phía sau truyền đến một tiếng kêu kinh hoảng,"Thiến Thiến, con đừng hù mẹ mà--"
Thái dương Úc Trạch run lên nhứt nhói.
Anh vừa định ra dấu Khâu Dung đừng kêu, đứng ở trên thành lan can Úc Thiến thân thể lung lay thêm một chút.
Một chút kia khiến không khí đất trời ngưng đọng.
Chu Tử Tri căn bản không kịp phản ứng, một chiếc bóng xẹt qua tầm nhìn của cô, nhanh nhẹn phóng đến hướng Úc Thiến.
Ở phía sau cách vài bước Khâu Dung cũng choáng váng.
Úc Trạch một tay giữ chặt trụ lan can, một tay còn lại giữ được Úc Thiến, cánh tay căng cơ nháy mắt phát lực.
Cổ tay bị nắm lấy, Úc Thiến lơ lửng giữa không trung, phía dưới là một mảnh kinh hô.
Một khắc này, tim người quan sát ở dưới đất đã nhảy lên tới cổ họng.
"Nhảy rồi!"
"Bắt được rồi, giật hết cả mình, cao vậy mà không bắt kịp, rơi xuống chết chắc"
"Cô gái kia là ai vậy? Sao ngốc thế, có cái gì không thể nghĩ thông mà nhảy lầu tự sát chứ."
Mọi người khe khẽ nói nhỏ, đột nhiên có người nói câu,"Nghe nói là Úc gia đại tiểu thư đó."
"Úc gia nào?"
"Liên thân Úc gia chứ còn Úc gia nào nữa?"
Nhóm người sinh hoạt bình dân, phạm vi tiếp cận xã hội không lớn đều lắc đầu, cái gì Úc gia, liên thân, chưa từng nghe qua, bọn họ chỉ nghe qua liên thông thôi.
Số ít người sắc mặt khẽ biến, xoay người rời đi, chuyện của Úc gia không nhìn tốt hơn.
Cảnh sát cùng nhân viên y tế đều nghiêm chỉnh chờ đợi, đội ngũ paparazzi đục nước béo cò khắp nơi, mang tâm lý khơi màu chiến tranh, tin tức nóng thế này ngu sao không lấy.
Thời gian dường như tùy ý con người điều chỉnh, đặc biệt trôi qua thong thả, lại phảng phất hết thảy đều chỉ trong chớp mắt.
"Chị, đưa tay cho em." Úc Trạch nhăn mặt,"Nhanh đi!"
Úc Thiến hai chân không chạm đất, trống rỗng, đung đưa giữa không trung, cô tựa hồ mới thanh tỉnh lại, máu trong người chốt lát tập trung lại.
"Nhanh lên!"
Bàn tay Úc Trạch trượt một chút, xương cốt như bị đao chém.
Giật mình một cái, Úc Thiến đem một tay còn lại giơ lên.
Lập tức nắm chặt lấy, Úc Trạch cắn răng, điều động sức lực toàn thân, mạnh mẽ kéo Úc Thiến lên.
Khâu Dung nghiêng ngả lảo đảo chạy tới, ngồi xổm xuống không ngừng vỗ lưng Úc Thiến, vừa khóc vừa trách,"Thiến Thiến, sao con lại ngu ngốc như vậy chứ!"
Thân thể suy nhược, Úc Thiến ngồi bệt xuống đất, lồng ngực phập phồng kịch liệt, cô chỉ cảm thấy trong phòng bệnh rất ngột ngạt, hít thở khó khăn, muốn lên sân thượng giải khuây một lát thôi. Cô không hề nghĩ sẽ tự sát.
Không biết tại sao, khi nhìn những tầng nhà cao chót vót xa xa cùng bầu trời đêm, liền không tự giác đi về phía trước, đứng trên thành lan can.
Khi cúi đầu nhìn xuống dưới, ngắm nhìn phố xá một hồi, dòng máu nóng hổi xông lên đỉnh đầu, mười năm quấn quýt dày xéo giữa cô và Tạ Sở, cô tưởng sau tất cả có thể lưu lại một đứa con, cứ thế yên bình chậm rãi viết tiếp nửa đời còn lại.
Giật mình choàng tỉnh khỏi giấc mộng dài, duy nhất chỉ có mình cô là tự nguyện.
Đồng tử Úc Thiến rã rời dần dần có tiêu cự, nước mắt tràn mi, như nước vỡ đê tràn bờ.
Khoảnh khắc thân thể mất cân bằng, chân giẫm lên không trung, mọi thứ xảy ra quá nhanh, một khắc kia, gió quét ngang tai, cô không nghĩ gì nữa cả.
Là người thân của cô không để ý an nguy bản thân, nhào lên bắt lấy cô, từ ánh mắt đến lực đạo, đều cố định trăm phần trăm.
Sau chuyện này, Úc Thiến bỏ xuống chấp niệm rồi. . 𝖭ha𝐧h 𝐧hấ𝑡 𝑡ại [ T𝐫𝗨 𝓶T𝐫uye𝐧﹒V𝖭 ]
Khâu Dung tiếp tục vỗ về Úc Thiến,"Đứa ngốc này, chết rồi thì cái gì cũng hết."
Bà khóc thở hổn hển,"Nếu con muốn Tạ Sở, không phải cậu ta thì không sống nổi, chúng ta liền đi tìm cậu ấy cho con, bắt ép không được thì cầu xin sẽ được mà.................."
Úc Thiến nhẹ nhàng lắc đầu, nửa đời trước đó là sự thật, nửa đời sau cô muốn học cách chăm chút cho bản thân.
Mà Khâu Dung không phát hiện, chỉ lo đau lòng cho con gái.
Lúc này thân thể mới vừa động qua dao kéo, lại gặp chuyện thế này, thân thể không dưỡng tốt, về sau sẽ có bệnh căn, vậy coi như xong.
Bỗng nhiên, tiếng khóc tê tâm liệt phế từ Úc Thiến phát ra.
Trong âm thanh nức nở đó tràn ngập quá nhiều tình cảm không thể nói rõ, toàn bộ yêu hận tình thù, ly hợp bi hoan, phảng phất đều theo nước mắt mà ào ào trôi dạt ra, trút xuống sạch sẽ.
Chu Tử Tri đứng bên cạnh Úc Trạch, tay được Úc Trạch bao lấy, hơi hơi run rẩy, vì hoảng hồn một phen.
Động tĩnh vừa nãy quá huyên náo, tuy Úc Trạch kịp thời áp chế vẫn còn tiếng gió lọt ra lưu truyền ồn ào, Úc Thiến tựa hồ cũng không quan tâm, cô im lặng, tắm rửa, ăn cơm uống canh.
Xung quanh người cô không còn tuyệt vọng, chỉ lưu lại bi thương.
Một sinh mệnh nhỏ bé gắn liền với cô vừa biến mất khỏi cõi đời, không thể nói quên liền quên.
Úc Thành Đức nhận được tin tức, sau khi biết được tình huống cặn kẽ, ở trong phòng chắp tay sau lưng bước đi thong thả, ông suy nghĩ lão trạch bên kia chắc sẽ hỏi đến, vừa nghĩ vậy, vài anh chị em ngay tức khắc gọi điện thoại tới hỏi thăm
Ba phần khiếp sợ, ba phần thân thiết, còn lại bốn phần đều là khuấy đảo nhiều chuyện, dù sao mất mặt không phải bọn họ, sự việc càng phấn khích càng thích coi.
"Chú Tám, không nhọc chú phí tâm."
Úc Thành Đức ngữ khí không mặn không nhạt, đáp trả như vậy, người khác đối với ông như thế nào, ông sẽ nguyên dạng rập khuôn trả lại y như thế.
Đầu kia điện thoại truyền đến giọng điệu có chút chân thành,"Anh hai, anh đừng khách khí, dù sao chúng ta cũng là người một nhà, Thiến Thiến xảy ra chuyện, tụi em cũng rất đau lòng, thằng oắt Tạ Sở kia đúng là không biết tốt xấu, Úc gia chúng ta là ai? Nó chỉ là một diễn viên...... Em đã nói mà, con hát vô tình, đóng phim thì có thể có cái thành quả gì, anh hai, còn có cái gì Chu Tử Tri......"
Bộp, Úc Thành Đức cúp máy.
Con gái, con dâu ông từ lúc nào đến phiên người khác nhận xét, đánh giá chứ.
Tiếng đập cửa vang lên, Úc Nguyện đứng ở cửa, cô tựa hồ mới vừa về, bởi vì vội,cả giày cùng áo khoác cũng chưa cởi.
"Ba, bên chị con sao rồi?"
"A Trạch mới gọi về." Úc Thành Đức nói,"Bảo là cảm xúc nó ổn rồi."
Úc Nguyện thả lỏng, trong lòng rất giật mình, nhiều năm như vậy, chấp niệm của chị cả vẫn không buông rơi, nhưng cô không ngờ chị cả sẽ làm loại chuyện ngu xuẩn kia.
Tình yêu với cô mà nói, gặp, có được, sẽ nhập tâm đối xử, rất tốt đẹp.
Một khi tan rã, cô sẽ dứt khoát rời khỏi.
Cô rất rõ ràng cái gì quan trọng nhất, có lẽ giống như bạn trai trước của cô nói, người cô yêu nhất trên đời này chính là bản thân mình.
"Ba, con đến bệnh viện thăm chị nha."
Úc Thành Đức xua tay,"Hôm nay muộn rồi, ngày mai đi cùng ba luôn."
Úc Nguyện nói,"Dạ vậy cũng được."
Lúc cô xoay người lại hỏi,"Mấy ông già bên công ty......"
Úc Thành Đức nghiêm mặt,"Bọn họ đều là chú bác con!"
Úc Nguyện vuốt mái tóc ngắn cho vô nếp, bĩu môi, thỏa hiệp trước mặt cha mình,"ừ thì chú bác."
"Mặc kệ họ." Úc Thành Đức trầm ngâm,"Chẳng thể làm ra chuyện gì."
Ông thở dài,"Nguyện Nhi, lần này con thấy chị con có qua nổi không?"
"Trèo cao, ngã đau." Úc Nguyện nói "Những thăng trầm lớn coi như chị đã trải qua hết rồi"
Trong ngoài cách nhau cánh cửa, hai cha con đều trầm mặc một hồi, không có cách nào khác hình dung, cũng đồng dạng không thể hiểu, nếu đổi lại gia sự người khác, bọn họ đều không thèm nhìn tới, thật giày vò người mà.
- ---------------------------------
Trong phòng bệnh, Úc Thiến đã nằm ngủ, trừ bỏ gương mặt tái nhợt, một giấc ngủ an bình.
Khâu Dung ngồi xuống bên cạnh chăm lo cho cô.
Chu Tử Tri lấy ra mấy quyển sách trong túi,"Bác gái, đây là bạn con đưa cho n, có thể cho chị Thiến tham khảo."
"Phụ nữ mới sinh không nên dùng mắt quá nhiều, ảnh hưởng đến thị lực." Có lẽ phát giác bản thân nói hơi nặng, lời nói Khâu Dung uyển chuyển một cái,"Bác sẽ đọc cho nó nghe, qua tháng cử rồi có thể tự xem, các con về ngủ sớm một chút đi."
Mấy ngày nay đều mệt nhọc.
Khâu Dung nhìn Úc Trạch, lại quay đầu lại nhìn Chu Tử Tri,"Đã trễ thế này, cũng đừng về bên chỗ con nữa, cùng Úc Trạch về nhà ngủ đi."
Chu Tử Tri gật đầu, không nói sáng mai cô có thông cáo nữa.
Cô cũng muốn ở bên Úc Trạch, nhất là sau chuyện phát sinh đêm nay.
Chu Tử Tri đến bây giờ vẫn còn thấy sợ.
Nếu Úc Trạch không chạy qua kịp, chậm một bước, Úc Thiến sẽ thế nào.
Cô biết phía dưới có công tác an toàn, nhưng ai chắc chắn không xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Hoặc là lúc Úc Trạch nhào qua thân mình không ổn định, không cố định được Úc Thiến ngược lại cùng chị ngã xuống dưới thì sao.
Chu Tử Tri trong lòng thở dài.
Không tự giác, cô đem phần tâm tư nho nhỏ lộ ra ngoài.
Úc Trạch và Chu Tử Tri bước vào thang máy, nhấn nút đóng cửa và chọn tầng "Sao lại than ngắn thở dài thế?"
Chu Tử Tri giương mắt, nhìn cửa thang máy,"Em muốn ăn mì anh nấu."
Úc Trạch sửng sốt,"Mì nước?"
Anh nhếch nhếch môi cười, ái muội không rõ,"Em muốn ăn gì cũng được."
Chu Tử Tri không phản ứng, vừa vào trong xe, dây an toàn chưa thắt, liền nghiêng người ôm cổ Úc Trạch, hôn cằm anh.
Thời điểm vợ chủ động cũng không nhiều, Úc Trạch rất kinh ngạc, sau đó kích động cùng sung sướng, hưởng thụ.
Ngửa thân ra sau, một tay khoát lên trên lưng ghế dựa, tư thái thả lỏng, tiện thể cường hôn Chu Tử Tri
Trong khoang miệng tràn đầy hơi thở không thuộc về cô, mang theo thoang thoảng mùi thuốc lá, Chu Tử Tri mới thấy bình tĩnh, theo đói là quẫn bách cùng thẹn thùng, cô muốn rút lui, cuối cùng lại đánh mất ý niệm.
Tại hầu kết Úc Trạch hôn thêm một chút.
Một cái rất nhẹ, giống lông vũ vuốt ve, nội tâm Úc Trạch muốn bùng nổ, vợ anh càng lúc càng lão luyện nha.
Từ góc độ Úc Trạch nhìn xuống, hoàn toàn có thể thấy chiếc cổ trắng ngần xinh đẹp cô gái trong lòng, xương quai xanh tinh xảo, nhìn xuống chút nữa, từ cổ áo áo lông đi xuống......
Úc Trạch hai mắt mị mị, bàn tay đi vào.
Xoa nhẹ một hồi, lại cảm thấy không đủ tận hứng, ngón tay Úc Trạch cầm khều một mắc khóa, ngựa quen đường cũ me theo khe hở bên cạnh, cuối cùng vừa lòng anh.
Chu Tử Tri mi mắt bán rũ, tựa vào trên người Úc Trạch, hít thở gấp gáp, ẩm ướt.
Chầm chậm vỗ phía sau lưng Chu Tử Tri, Úc Trạch biết cô sợ cái gì, ôn nhu trấn an nói,"Anh không sao."
Hai người bọn họ ở trong xe quấn quít một hồi lâu mới về nhà.
Úc Thành Đức cùng Úc Nguyện đều ngủ rồi, người hầu trong nhà còn đang dọn dẹp, Úc Trạch không cần người hỗ trợ, tự nấu mì cho Chu Tử Tri.
Thịt heo có sẵn, rau xanh cũng có, mì sợi còn dư hơn phân nửa, đều rất đầy đủ.
Tay nghề Chu Tử Tri không tốt, riêng công phu dao kéo thì còn xài được, cô phụ trách lột vỏ tỏi gọt vỏ gừng, xắt bầm ổn rồi cho vào chén nhỏ.
Úc Trạch đem nồi đốt nóng thả một chút dầu, cho toàn bộ tỏi cho vào trong nồi, nắm bắt chính xác thời điểm, cho thịt đã rửa sạch vào, đảo đều.
Hương vị nháy mắt lan tỏa.
Úc Trạch nhìn nồi, Chu Tử Tri nhìn Úc Trạch.
"Đưa rau xanh cho anh."
Bị tiếng cười êm tai khiến Chu Tử Tri hồi thần, đưa rổ rau xanh cho Úc Trạch.
Úc Trạch cho rau xanh vào hơn phân nửa, nêm nếm muối, gia vị và chút hạt tiêu, sao một hồi liền giả bộ xong.
Một bên Chu Tử Tri hỏi,"Đổ nước vào được chưa anh?"
"Ừ," Úc Trạch nói,"Cũng biết quá hén."
Chu Tử Tri,"......"
Món ăn nhanh chóng hoàn thành, Úc Trạch múc ra một chén, anh không thèm, thế nhưng nhìn Chu Tử Tri ăn, anh nhịn không được cầm đũa ăn ké hai miếng, mùi vị rất không tệ.
"Tử Tri, em thật hạnh phúc."
Chu Tử Tri miệng ăn nhục ti,"Dạ?"
Úc Trạch chống cằm,"Có nửa kia tài năng quá nè."
"......" Chu Tử Tri nuốt thức ăn xuống,"Có cần em trao bằng khen cho anh không?"
"Khỏi cần đâu." Úc Trạch chớp mắt,"Dùng hành động thực tế đi."
Chu Tử Tri yên lặng húp nước lèo, lại yên lặng bưng bát đi rửa.
Bên cạnh bàn Úc Trạch còn đang đợi cô hành động,"......"
Chu Tử Tri tắt đèn phòng bếp, nhìn xung quanh, thấy không có người hầu, liền ôm đầu Úc Trạch, dùng sức hôn một cái,"Lên lầu thôi anh."
Nhận thưởng rồi, Úc Trạch miễn cưỡng đứng dậy.
Hai người lên lầu hai, thời điểm còn cách một dãy bậc thang, Úc Trạch nhấc bổng Chu Tử Tri lên, chạy nhanh lên lầu.
Chu Tử Tri vỗ cánh tay anh, anh hô lên một tiếng.
"Sao thế?" Chu Tử Tri kỳ quái hỏi Úc Trạch, thấy anh mày cau, lập tức thay đổi sắc mặt.
Vừa vào phòng, Chu Tử Tri thái độ cứng rắn cuộn tay áo Úc Trạch lên, cánh tay tróc một khối da rất lớn, rớm máu.
Mắt thấy lớp da của anh, sắc mặt cô trở nên trắng bệch, nháy mắt liền nhíu chặt mày,"Không được, chúng ta đi bệnh viện."
Úc Trạch giữ chặt tay cô,"Chỉ bị thương ngoài da, thoa thuốc là được rồi."
Chu Tử Tri đau lòng, cô đi lấy bông y tế cùng nước tiêu độc, lau rất cẩn thận.
Úc Trạch đem cô ôm đến trên đùi, cái gì cũng không làm, chỉ lẳng lặng ôm.
Tình yêu phân rất nhiều loại, có chết đi sống lại, dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào để chiếm đoạt, có kinh tâm động phách, nghiêng trời lệch đất, cũng có bình bình thản nhiên, tế thủy lưu trường.
Bọn họ thuộc về vế sau, năm tháng bình yên.
Sau đêm đó, Úc Thiến chuyển đến trung tâm sức khỏe phụ nữ sau sinh.
Cô không còn có biểu hiện ra bất cứ dị thường nào, giống như trước, chỉ là khi nghe tiếng con nít khóc, cảm xúc sẽ dao động rõ rệt.
Chu Tử Tri mang sách chất đống trên đầu giường, Úc Thiến cũng có lật xem, nhưng không xem hết một quyến, sách kia có lẽ đối với người khác có hữu ích, nhưng đối cô mà nói, trừ làm cho mắt khô rát, chẳng có tác dụng gì lớn.
Bởi vì đang ở cữ, thân thể yếu đuối, bọn Chu Tử Tri không thường xuyên đi thăm, chỉ là xác định trạng thái Úc Thiến càng ngày càng tốt.
Sau một liệu trình phục hồi, Úc Thiến về Pháp.
Cô đi rất bình tĩnh, trên người mang theo chút đồ trang sức trang nhã, vẫn như thế lạnh lùng cao quý, kiêu ngạo không ai bì nổi.
Tạ Sở đứng ở một góc sân bay, kính đen chặn hơn phân nửa hình dáng khuôn mặt, khói bụi rớt đến ngực, hắn đưa tay vỗ vỗ, càng làm ô uế.
"Mẹ nó."
Tạ Sở nhìn lại lần nữa, Úc Thiến đã biến mất tại cửa kiểm soát vé
Hắn giật mình, bật cười lầm bầm lầu bầu,"Úc Thiến, em đừng trở lại nữa."
Một vai chính trong tin đồn đã rời đi, dần dần liền nhạt nhòa đề tài mà mọi người trao đổi, lại có nhân vật mới ùa lên tới, đa dạng phong phú, sẽ không bao giờ tẻ ngắt.
- -----------------------------------
Thời tiết chuyển nóng, mắt thấy ngày một tháng sáu càng ngày càng gần, Úc - Chu hai nhà đều vội vàng lo cho hôn sự, hai đương sự ngược lại rất bình thường, có lẽ lúc đầu còn có chút khẩn trương, ngược lại sau này khá bình tĩnh.
Chu Tử Tri cùng Thiệu Nghiệp thương lượng thời gian, dời lịch trình, chừa một tháng dùng để hưởng tuần trăng mật.
Xem kế hoạch Chu Tử Tri chu đáo như thế, Thiệu Nghiệp trêu ghẹo,"Tôi với Giản Dư đưa một hồng bao là đủ rồi nhé."
Chu Tử Tri cũng hùa theo,"Đến lượt chúng tôi cũng đưa lại một cái là huề."
Lời này Thiệu Nghiệp nghe rất vui.
Chu Tử Tri thấy Giản Dư hướng bọn họ bên này, xách bao lớn bao nhỏ, cô còn chưa nói, Thiệu Nghiệp liền chạy đến, lại là một trận phê bình, gì đó đều bị Thiệu Nghiệp lấy đi.
Buổi tối Úc Trạch sớm từ công ty về nhà, mặt đầy hưng phấn, bắt nguồn từ tin nhắn ban ngày.
[Anh tranh thủ về sớm một chút nha]
Úc Thành Đức cùng Khâu Dung đều phát hiện.
"Con trai, hạng mục gần đây của công ty......"
Khâu Dung ngắt ngang lời Úc Thành Đức,"Chẳng liên quan gì tới công việc đâu, ông nhìn kỹ mà xem."
Úc Thành Đức nghe vậy, lại cẩn thận nghiền ngẫm con trai ông, nửa ngày, ông nhìn ra gì đó, phân phó người hầu sớm chuẩn bị cơm chiều, ăn xong trở về phòng, cho bọn họ một không gian thật lớn.
Lúc trước nói một tháng sau trở về sở nghiên cứu, Úc Nguyện vẫn chưa đi, kể cả việc nhắc đến cũng không có.
Cô cũng nhìn ra nguyên nhân, cầm hai tờ tạp chí lên phòng mình.
Chu Tử Tri hết việc trở về, toàn bộ đại sảnh cũng chỉ có một người, đang bắt chéo chân, một bộ dáng vẻ chờ từ lâu.
"Những người khác đâu?" Chu Tử Tri đem túi treo lên, vừa đổi giày vừa hỏi.
Úc Trạch nói,"Ngủ rồi."
Ngủ? Chu Tử Tri sửng sốt,"Sớm vậy?" Còn chưa đến tám giờ mà.
Úc Trạch cất bước qua, dựa tường nhìn Chu Tử Tri, anh cũng không nói gì, chỉ nhìn như thế, ánh mắt như hỏa.
Mặt Chu Tử Tri đỏ lên, xỏ giày cũng không thuận.
Cô có chút khô miệng,"Em uống nước cái đã."
Úc Trạch ở phía sau cô nói,"Mang giày ngược rồi kìa."
Chu Tử Tri cúi đầu vừa thấy,"......"
Cô yên lặng đổi lại.
"Em bảo anh về sớm." Úc Trạch một mặt thuần khiết,"Là có chuyện gì?"
Chu Tử Tri thiếu chút nữa sặc nước, cô liên tục uống hai ly nước, mới áp chế được phân nửa khẩn trương trong lòng,"Trong nhà có không?"
Câu hỏi không đầu không đuôi này.
Úc Trạch lại lập tức nghe hiểu,"Có." Muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.
Chu Tử Tri quay đầu nhìn không khí, lại nhìn Úc Trạch,"Trên người em đổ mồ hôi, để em đi tắm trước nhé."
Úc Trạch liễm đáy mắt trầm sắc,"Em tắm đi."
Anh đem cái lần trước Kiều Nam đưa lấy ra, lại cầm ra vài cái khác, sớm mua, một đám kề bên một đám, không nhúc nhích.
Úc Trạch nghe tiếng nước buồng tắm, cổ họng lăn lộn một chút,"Tử Tri, anh vào được không?"
Nói là hỏi như thế, lý trí còn sót lại một chút chống đối với chút ương ngạnh kia, nhưng anh quản không nổi đôi chân, người đã đi vào, tay cũng không quản nổi, cởi bỏ toàn bộ vật ngoài gây trở ngại.
Trong phòng tắm sương mù quanh quẩn.
không gian rất lớn, hương vị sữa tắm tràn ngập, tiếng vòi phun nước liên tục không ngừng.
Nơi nơi đều là hơi ẩm, lưng Chu Tử Tri dán vách tường, hai tay choàng qua Úc Trạch, chân như nhũn ra, thiếu chút nữa trượt chân.
Có đôi khi đưa ra quyết định chỉ trong một giây, một ý niệm, hôm nay ban ngày cô đối mặt phóng viên truyền thông, khi họ hỏi Úc Trạch đã làm gì khiến cô cảm động nhất, một khắc kia cô suy nghĩ rất nhiều.
Dục vọng nam nhân đã hình thành từ nhỏ, khả năng chinh phục, chiếm hữu, bao gồm cả tình ái.
Nhưng Úc Trạch chưa từng bắt buộc cô.
Úc Trạch khiến cô cảm động vì anh yêu cô chân thành và cả những điều anh nguyện ý làm vì cô nữa.
Vòng tay trên eo siết chặt, Chu Tử Tri bị lôi kéo trở về.
Chu Tử Tri ở yên trong ngực Úc Trạch, anh cúi đầu hôn cô, đôi môi đảo qua hàng mi run rẩy của cô, mi tâm, sóng mũi, đôi môi, một tấc một tấc.
"Em còn chưa tắm xong."
Chu Tử Tri rỗi rãi, lời nói trong miệng mới thốt ra được.
"Khỏi tắm nữa." Úc Trạch dán tại cô bên tai,"Thơm lắm."
Khi Úc Trạch phủ phục ở phía trên, Chu Tử Tri nhắm chặt hai mắt lại.
"Mở mắt." Úc Trạch nghẹn họng cười,"Anh muốn biết em có thoải mái hay không."
Thân thể so với cái gì cũng đều càng thành thực, trực tiếp hơn, anh muốn thấy rõ ràng, nơi nào có thể khiến Chu Tử Tri dễ chịu.
Đây là lần đầu tiên, Úc Trạch hi vọng cả hai đều có thể vui vẻ, mà không chỉ có mình anh.
Chu Tử Tri đem ánh mắt xốc lên một khe hở, đập vào mắt là cơ ngực phập phồng, cô bỗng nhiên đau xót, ngón tay bấu chặt lưng Úc Trạch.
خc
p/s: Gấp sẽ có lỗi, đọc thấy lỗi sai hoặc khó hiểu note lại dùm mình nhé. Hihi