Cô Đã Trở Lại

Chương 67




Nếu bạn rất mong đợi đến một sự kiện nào đó, chất chiu hy vọng từng ngày, từng giờ, từng khắc, cứ thế mãi cho đến cực hạn.

Đó là một loại đầu tư tình cảm

Nhưng đến một ngày, bất ngờ không kịp đề phòng, thứ bạn mong đợi đó đột nhiên không còn bất kỳ ý nghĩa nào, hy vọng đong đầy lâu dài trở thành công dã tràng.

Sẽ không chết được, nhưng nỗi đau ấy, dễ dàng khiến người ta mất hết can đảm, chẳng khác gì chết qua một lần.

Úc Thiến rất để ý đứa con này, lúc đầu coi nó là cái cớ cột Tạ Sở dính vào mình, muốn hắn mất đi lợi thế lựa chọn, đến sau này huyết nhục tương liên ràng buộc suốt tám tháng trời khiến cô lãnh hội đủ.

Vì chào mừng đứa bé, Úc Thiến chuẩn bị đủ thứ, cô muốn làm một người mẹ tốt, rất khát khao tương lai thuộc về cô và con.

Cô mua sắm chuẩn bị cho con rất nhiều đồ dùng, thậm chí trường mầm non cho con cô cũng đã an bài sẵn.

Không ai có thể hiểu cô tuyệt vọng đến dường nào.

Úc Thiến lựa chọn sinh đẻ tự nhiên, cô muốn tiễn con đi một đoạn đường cuối cùng, trải qua đau đớn khi làm mẹ, ở trên người như cắt một dao, lại không may mắn hưởng phước phần hạnh phúc mà một người mẹ nên có.

Úc Trạch và Úc Thành Đức hai người đàn ông không tiện ở trong phòng bệnh chăm sóc, bọn họ trở về tiến hành hậu sự cho đứa nhỏ kia, là một bé trai, bốn cân bảy hai. (~2kg4)

Tuy rằng đứa nhỏ không có phúc khí nhìn thấy thế giới này, nhưng cũng là một phần tử của Úc gia.

Lúc Úc Thiến muốn nhìn con, mọi người đều ngăn cản, sợ cô chịu không nổi, nhưng cô rất kiên quyết, sau khi nhìn, Úc Thiến ngất xỉu.

Sinh mệnh nhỏ kia không còn, mỗi người đều rất đau lòng, trước mắt quan trọng nhất là thân thể Úc Thiến.

Úc Nguyện liên hệ trung tâm chăm sóc sức khỏe phụ nữ sau sinh.

Còn Chu Tử Tri và Khâu Dung ở lại chăm sóc cho Úc Thiến.

Trong phòng bệnh tràn ngập mùi máu tanh, khó chịu hơn nữa là trong không khí vẫn cứ lượn lờ hơi thở tĩnh mịch chết lặng.

Hai mắt Khâu Dung sưng tấy, người chăm lo hình tượng như bà giờ này không còn tâm trạng đâu mà lo cho bản thân nữa, khuôn mặt tiều tụy hẳn đi.

Nằm ở trên giường Úc Thiến nhắm nghiền mắt, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, cô không khóc không nháo, cứ nằm yên như thể đã chết rồi.

Vài y tá tiến vào kiểm tra nhiệt độ cơ thể Úc Thiến.

"37.5 độ, độ ấm bình thường." Y tá đem nhiệt kế điện tử đặt lên bàn,"Úc tiểu thư, tôi cần kiểm tra tình huống của cô một chút."

Úc Thiến vẫn không nhúc nhích.



Mấy y tá đều không biết làm sao.

Các cô mỗi ngày đều kiểm tra phòng, chứng kiến một đám sản phụ cùng người nhà chờ mong như thế nào, khẩn trương, bất an, vui sướng, cũng thấy một ít tình huống không may mắn, bi ai khóc lóc như thế nào.

Bất lực lắm, các cô cũng không làm được gì, chỉ có thể nói vài lời an ủi.

Lần đầu y tá nhìn thấy phản ứng như đại tiểu thư Úc gia, mất con, không khóc không nháo, giống như không có việc gì, đó là một kiểu bình tĩnh ai thấy đều cảm thấy lo lắng.

Thấy Úc Thiến như vậy, Chu Tử Tri nói,"Để tôi giúp một tay, phải làm gì?"

Bệnh viện này thường tiếp đãi ngôi sao và cả những nhân vật hiển hách,đã quen rồi, không giống những người khác hoảng hốt giật mình, các y tá bình tĩnh nhìn Chu Tử Tri.

Chu Tử Tri xốc chăn trên người Úc Thiến lên, mùi khó ngửi nồng đậm phả ngay vào mặt, bên dưới đệm có rất nhiều máu, trên mặt cô không hề lộ ra một tia chán ghét phản cảm.

Khâu Dung ở một bên lấy giấy lau người cho Úc Thiến, tạm sạch rồi lùi ra sau.

Trong đó một y tá lớn tuổi cúi lưng nhìn nhìn, áp tay lên bụng Úc Thiến,"Miệng vết thương khôi phục rất tốt."

Cô đeo bao tay, các y tá khác hỗ trợ, tiêu độc miệng vết thương.

"Thả lỏng một chút."

Úc Thiến thờ ơ.

Toàn bộ quá trình giằng co chừng mười phút, đương sự giống như mất đi tri giác.

Các hộ sĩ vừa đi, Khâu Dung đến buồng vệ sinh múc nước cho Úc Thiến rửa ráy, Chu Tử Tri lấy khăn mặt đến giúp bà.

"Con không đi quay phim sao?"

Khâu Dung nhìn con dâu tương lai, lúc này có thể bỏ rơi công việc của mình mà xuất hiện, ngoài ý muốn bà cảm thấy được an ủi phần nào.

"Dạ, không sao." Chu Tử Tri nói,"Con đã quay xong gần hết rồi."

Cô nhớ tới cái gì,"Vừa rồi y tá có hỏi chị Thiến có đại tiểu tiện gì hay không?"

"Không có." Khâu Dung thở dài,"Nó không ăn không uống, cũng không nói năng gì." Phụ nữ sinh con rất tổn hại thân thể, gần như đi nửa cái mạng, nếu điều dưỡng không tốt, thân thể rất dễ suy yếu.

"Thiến Nhi, đau lòng thì khóc đi con, đừng để nghẹn ở trong lòng."

Chu Tử Tri cũng góp lời,"Chị Thiến, chị vẫn có thể có con mà, bác sĩ nói, chỉ cần dưỡng thân thể tốt, đừng tự trách mình nữa, không phải chị làm không đủ tốt, là đứa nhóc nghịch ngợm, chạy về Thiên Đường, không muốn xuống trần gian thôi."

Úc Thiến không đáp lời, một giọt nước mắt từ khóe mắt trượt xuống, chôn vào gối đầu.

Chu Tử Tri cùng Khâu Dung thay quần áo cho Úc Thiến, Chu Tử Tri muốn rút bỏ cái đệm đẫm máu ở dưới, cô nghĩ nghĩ, hay là hỏi y tá trước đã.

Y tá nói cần để đó một thời gian, giao cho bác sĩ xem lượng máu đổ.

Chu Tử Tri đành phải yên lặng đặt về chỗ cũ.

Phòng bệnh im ắng một lát, bên ngoài có tiếng khóc con nít truyền đến.

Trên giường Úc Thiến đột nhiên mở to mắt.

Chu Tử Tri cùng Khâu Dung đều sửng sốt, ngay sau đó, Chu Tử Tri lập tức đóng kín cửa, đề phòng nhìn Úc Thiến.

Không ngồi dậy, Úc Thiến vẫn nằm, không có động tác khác thường gì lớn, cô nhìn chằm chằm trần nhà, trong ánh mắt tràn ngập tơ máu, khiến người ta sợ hãi.

Đứa nhỏ khóc không ngừng, có thể là đói, cũng có khả năng là chỗ nào không thoải mái, vẫn đang khóc.

Một lát sau, tiếng khóc rốt cuộc đình chỉ.



Chu Tử Tri buông lỏng một hơi.

Khâu Dung cũng thở phào, vừa rồi dọa bà đem dao gọt hoa quả cất hết vào túi áo, thứ đó không thể để đây, mang về tương đối ổn hơn.

Buổi tối Chu Tử Tri trở về, không khí trong nhà cũng không tốt hơn ở bệnh viện bao nhiêu, nhóm người làm đều cảm thấy đáng tiếc, chân tay đứa bé đều phát triển tốt mà.

Cho nên mới càng khó qua.

Úc Thành Đức không có khẩu vị, động hai đũa liền buông,"Mọi người nghỉ ngơi sớm đi."

Ông đứng dậy trở về phòng, phảng phất lập tức già đi mười tuổi.

Úc Nguyện chùi miệng,"Chị ra ngoài một chuyến."

Trên bàn còn sót lại Chu Tử Tri và Úc Trạch, Chu Tử Tri trở về xin phép, may mà đến phần hậu kỳ rồi, Vương Phú không nói hai lời liền đồng ý, việc khác đều giao cho Thiệu Nghiệp ứng phó.

Úc Trạch đem canh xương còn dư hơn phân nửa bưng đến trước mặt Chu Tử Tri,"uống thêm canh đi em?"

Chu Tử Tri lắc đầu,"Em ăn không vô."

Cô bỗng nhiên nói,"Úc Trạch, sẽ không sao chứ?"

Tính tình Úc Thiến đã khó chịu, giờ nhận đả kích lớn như thế, muốn mọi việc trôi qua nhẹ nhàng chỉ sợ không dễ dàng như vậy.

"Anh đã dặn dò bên phía bệnh viện rồi." Úc Trạch cau mày,"Chúng ta không giúp được gì, phải xem bản thân chị ấy thôi."

Chu Tử Tri nói,"Tạ Sở tới có thể tốt hơn không?"

"Sẽ không đâu." Úc Trạch mím môi, theo như những gì anh hiểu về chị cả, lúc này nếu Tạ Sở đến thăm, chị nhất định sẽ nghĩ hắn tới cười nhạo thất bại của chị, làm sao chịu nổi.

Có lẽ Tạ Sở cũng biết điểm này.

Chu Tử Tri như có chút đăm chiêu, cũng phải, Úc Thiến luôn kiêu ngạo, đặc biệt là đối với Tạ Sở.

Tình huống bây giờ, gặp càng khó chịu hơn không gặp.

Huống hồ Tạ Sở cũng không thể ăn nói khép nép trước Úc Thiến hay khiêu khích người, mà nếu hắn nói năng nhỏ nhẹ thật lại khiến Úc Thiến đau lòng hơn.

"Anh ra ngoài hút điếu thuốc."

Úc Trạch xoa xoa tóc Chu Tử Tri, đi ra ngoài, anh không hiểu chuyện phụ nữ sinh đẻ, không ngờ sẽ phức tạp như thế, trước sau đều rất quan trọng, vô ý một tí sẽ mắc bệnh trầm cảm, nghiêm trọng còn có thể tự làm mình bị thương.

Anh cần chuẩn bị tốt trước đã.

Ban đêm Chu Tử Tri tỉnh lại mấy lần, đại khái là nước uống nhiều, cô đi vệ sinh mấy chuyến, hết cơn buồn ngủ.

Bên cạnh Úc Trạch bị đánh thức,"Đã trễ thế này sao em không ngủ, đang nghĩ cái gì vậy?"

Chu Tử Tri nằm nghiêng,"Suy nghĩ một chút chuyện."

Úc Trạch,"......"

Anh đem Chu Tử Tri kéo về trong ổ chăn, dùng chân kẹp hai chân cô, cánh tay ôm eo cô, khống chế hoàn toàn.

Chu Tử Tri giẫy hai cái, liền kệ anh.

Ngày hôm sau, Chu Tử Tri đến trường quay, cô không gặp Tạ Sở nói đến chuyện Úc Thiến, trên mạng đều đưa tin, theo lý thuyết loại chuyện này không nên tuyên dương bốn phía, không phải tin tức giải trí gì đó, thế nhưng người thiếu đạo đức không phải không có.

Tên phóng viên tung tin bị Tạ Sở đánh gần chết.



Giản Dư nhỏ giọng nói,"Chị Tử Tri, mọi người đều đang bàn tán kìa."

Chu Tử Tri xoa mi tâm,"Bình thường thôi."

Lớn chuyện như vậy, liên lụy đến ảnh đế Tạ Sở, Úc gia, trở thành đề tài nóng bỏng không thể tránh né, muốn giấu cũng không giấu được.

Chắc chắn ông nội cũng biết rồi.

Giản Dư hướng Tạ Sở bên kia bĩu môi,"Anh ta vẫn nói nói cười cười, giống như chẳng quan tâm gì hết."

Cô còn nói,"Đàn ông quả nhiên đều xấu xa, một chút cũng không biết thương xót cho phụ nữ."

Thiệu Nghiệp mắt trợn trắng.

Trung tâm dư luận, nhân vật chính Tạ Sở nên quay phim thì quay phim, nhìn không ra có cảm xúc biến hóa gì, càng không có vẻ đau lòng vì mất con.

Kiều Nam cũng thấy tin tức, cô đem toàn bộ sách hướng dẫn vượt qua bệnh trầm cảm lúc trước mua khi bản thân mang thai đưa hết cho Chu Tử Tri.

"Thật đáng tiếc."

Kiều Nam trong điện thoại nói,"Trung tâm chăm sóc sức khỏe phụ nữ sau sinh này danh tiếng rất tốt, chủ yếu là Úc Thiến phải lạc quan lên."

Chu Tử Tri nói,"Phỏng chừng khó lắm."

Cô cùng Kiều Nam hàn huyên một lát liền bận, khi đi ngang qua người Tạ Sở nhìn thoáng qua, thật sự không để ý chút nào sao?

Chu Tử Tri vừa nghĩ như vậy, Tạ Sở thẳng tắp đập đầu vào tường.

Thấy cảnh này còn có vài nhân viên, mọi người đã sớm vụng trộm quan sát Tạ Sở, nhìn thấy hắn như vậy, bọn họ sửng sốt một chút, tâm trạng kia giống như đang chờ đợi một kết quả, đợi đến lúc có kết quả rồi, lại kích động vì không được như ý muốn.

Trên trán Tạ Sở bầm tím, phải đánh phần dày để che lấp.

Thời điểm trao đổi lời thoại, Tạ Sở đột nhiên nói một câu không đầu không đuôi,"Vẫn khỏe chứ?"

Chu Tử Tri cúi đầu nhìn kịch bản, nghe vậy cũng không ngẩng đầu,"Từ hôm đó, chị Thiến chưa từng mở miệng."

Tạ Sở xiết chặt kịch bản, hắn không lên tiếng nữa.

Kết thúc vào ban đêm, Chu Tử Tri cùng Úc Trạch mang theo sách đến bệnh viện, Úc Thiến không nằm trong phòng bệnh.

Bọn họ chạy đến sân thượng, Úc Thiến đang đứng ở đó.