Giản Dư há hốc miệng,"Trong hợp đồng có ghi cái này hả?"
"Không hề." Thiệu Nghiệp ngáp một cái, nheo mắt,"Nhưng có vẻ phản ứng không tệ."
Chăm chú nhìn màn hình lớn, Giản Dư tậc tậc lưỡi, đâu chỉ không tệ, quả thực khiến người xem kiềm chế không đặng mà, làm hại kẻ ế lâu năm như cô cũng muốn yêu đương đây này.
Trên đài, Chu Tử Tri trố mắt nhìn lên màn ảnh, trông rất ngốc.
Giữa những tràn pháo tay hoan hô nhiệt liệt, giọng nói nam tính trầm thấp ôn nhu vang lên,"Là tôi theo đuổi em ấy."
Thạch Lan đá ánh mắt qua Chu Tử Tri, đoạn phỏng vấn này cô cũng không hay biết gì hết nha, vừa mới nhận thông báo tức thời thôi. Bỏ qua chức nghiệp và lập trường, chỉ với tư cách là một người phụ nữ, cô cũng hâm mộ ghê gớm, được người đàn ông xuất sắc kiên trì mặc kệ mọi rào cản yêu mình, hạnh phúc cỡ nào a.
Hiện trường dần an tĩnh lại, tất cả mọi người chăm chú nhìn màn hình, nhìn gương mặt góc cạnh dần dần trở nên nhu hòa, dùng một giọng điệu cưng chiều chảy nước hình dung cô gái mình yêu.
"Tôi là fan hâm mộ của em, mọi người gọi là fan cuồng cũng đúng, lần đầu tiên đối mặt tôi lại không nhận ra em ấy." Úc Trạch trên mặt chợt lóe mấy phần xấu hổ, giây lát lướt qua,"Em luôn có rất nhiều mánh khóe thông minh, tôi rất thích điều đó."
"Ừ...... đóng phim với diễn viên nam? Cảnh thân mật hả? Tôi có để ý chứ, nhưng không thể để em biết."
Góc phải khung hình toát ra hình đầu Chu Tử Tri, văng ra một hàng chữ: "Em đã biết."
Nhất thời không còn chút nghiêm túc nào nữa, khán giả cười ha hả.
Chu Tử Tri trong mắt cũng trồi lên ý cười, Úc Trạch rất hay ghen, cố tình bày đặt giả vờ không quan trọng lắm, mỗi lần như thế cô đều làm bộ như không hay biết gì.
"Bởi vì em sẽ không vui, đó là công việc của em ấy mà, tôi nhất định phải tín nhiệm em ấy, tôn trọng em ấy thôi."
Giọng nói trầm thấp từ tính bộc lộ chút ủy khuất, khiến khán giả nữ hận không thể moi tim dâng cho anh.
Úc Trạch khoan hậu ngửa lưng ra sau, biếng nhác dựa lưng ghế, chậm rãi nói,"Về khuyết điểm......"
Ngửa đầu nhìn màn hình, Chu Tử Tri ngừng thở chờ đợi đáp án, đồng dạng, Thạch Lan, nhân viên công tác phía sau khán đài đứng trước TV, cùng với khán giả có mặt đều đang ngóng trông.
Người đàn ông nhếch môi cười cười,"Em ấy có hơi lười."
Trong mắt anh không có một tia một hào trách cứ, tất cả đều là yêu thương trìu mến.
Chu Tử Tri nghe tiếng tim mình đập bang bang trong lồng ngực, lòng bàn tay có hơi nhớt nhợt,vì đã phủ nhẹ một tầng mồ hôi.
Người phỏng vấn tựa hồ lại hỏi cái gì đó, tiếng nói không được thu rõ.
"Rất muốn em ấy dựa dẫm vào tôi nhiều hơn." Úc Trạch nghĩ nghĩ,"Bình thường có chuyện gì em ấy cũng tự xử lý, không hề kể với tôi, bạn trai như tôi đều bị quên mất."
"Mỗi bộ phim em ấy đóng tôi đều sẽ xem, album lần này cũng có nghe, không có gì không tốt, trải nghiệm nhiều thứ, cuộc sống mới phong phú."
"Muốn nói gì với em ấy hả?" Úc Trạch môi mỏng thoáng mím, ánh mắt thâm thúy biến ôn nhu,"Tử Tri, sau này không cần quá cố sức, chăm lo cho gia đình là chuyện của anh."
Trước khi kết thúc, Úc tiên sinh còn rất săn sóc thay bản thân bạn gái quảng cáo,"Tử Tri, chúc album đầu tiên của em được nhiều đón nhận nhé."
Màn hình đen đi, Chu Tử Tri thu hồi tầm mắt, tầm nhìn có chút mơ hồ.
Hiện trường yên tĩnh một hồi lâu, sau đó vỗ tay kịch liệt.
Phụ nữ đa số cảm tính, không ít khán giả nữ ngồi phía dưới lau nước mắt, tình cảm của người ta tiến triển tốt đẹp, người xem cũng cảm động thay, qua đó mà đối với cuộc sống có nhiều hy vọng hơn.
Thạch Lan cảm thán,"Hạnh phúc quá nha."
Cô cười nói,"Tử Tri, Úc Trạch bình thường sẽ nói những câu ngôn tình như thế hả? Tôi thấy anh ấy không khẩn trương chút nào cả."
Chu Tử Tri thốt ra lời dọa người,"Hình như anh ấy mua rất nhiều truyện ngôn tình đó."
Nghe thấy điều này, Thạch Lan cảm thấy khó tin nổi, thế nên không kịp điều chỉnh vẻ mặt, phải nhờ đạo diễn ở phía dưới nhắc nhở không ngừng mới hồi hồn.
Dẫn chương trình nhiều năm, cô đã không còn để xuất hiện những sai sót như thế nữa, ngoại lệ hôm nay gặp phải Chu Tử Tri.
Thạch Lan nhìn Chu Tử Tri, cô không thể tưởng tượng ra hình ảnh một người đàn ông thường xuất hiện trên bản tin tài chính kinh tế cầm trên tay loại sách thiếu nữ mơ mộng hay đọc, cảnh tượng kia thật.....
Cô thở dài, có thể khiến một người đàn ông vì mình mà làm đến như thế, chỉ sợ đó chính là ao ước của toàn bộ phái nữ.
"Tử Tri, tôi thật lòng chúc hai người càng ngày càng hạnh phúc." Thạch Lan đứng lên, cô tin rằng Chu Tử Tri và Úc Trạch sẽ được như thế.
"Cám ơn."
Thạch Lan nhìn thẻ ghi chú một cái, ngẩng đầu lên giữa thính phòng nói,"Tử Tri, một fan hâm mộ đã gửi lời nhắn đến chương trình muốn chia sẻ một quyển tập tranh về chị, xin hỏi là bạn nào vậy ạ?"
Một cô gái nhỏ ngồi hàng thứ hai đỏ mặt đứng lên, giữa những tràn pháo tay, cô bé cúi đầu rời khỏi chỗ ngồi tiến lên khán đài.
Chu Tử Tri cũng đứng dậy, cô có ấn tượng với bé fan này, trên weibo chính thức có lưu một tập tranh tuyên truyền bộ phim điện ảnh đầu tiên của cô, chính là do cô bé này vẽ, cô bé tên là Quyên Quyên.
Khi Chu Tử Tri gọi tên, cô gái nhỏ che miệng lại, kích động nhảy nhót hai cái.
Thần tượng nhớ mình, đó là một hãnh diện tột cùng, về nhà có thể khoe với bạn bè, chia sẻ với người thân và trở thành kỷ niệm đẹp.
Thạch Lan ở bên cạnh xem ké, lần đầu tiên phỏng vấn Chu Tử Tri, không thể không nói, kỳ này không tệ, tiếc nuối duy nhất là không có cơ hội hỏi quan điểm của cô về tin tức ồn ào không lâu trước đó, một câu cũng không hề nhắc đến.
Chỉ cần cô lộ ra tí manh mối, liền bị Chu Tử Tri phát giác, bất động thanh sắc ngăn chặn.
Cô gái nhỏ cầm một cuốn sổ tay màu lam, cô bé hồi hộp nói với Chu Tử Tri,"Đây là bức tranh em tự vẽ, em muốn tặng chị Tử Tri và anh Trạch."
Chu Tử Tri mở tờ bìa ra, bên trong là cô và Úc Trạch được họa thành hình chibi, cô lại xem thêm những bức tranh ở sau, mi mắt đều cong lên thành vầng trăng khuyết.
Cô gái nhỏ thấp thỏm bất an, chờ mong nhìn Chu Tử Tri.
"Em vẽ rất đẹp, chị thích lắm." Chu Tử Tri đưa tay ôm ôm cô gái nhỏ,"Cám ơn em."
Cô gái nhỏ rất phấn khích, cũng không biết có phải tình cảm bộc phát, nghĩ đến chuyện đau lòng nào đó, đột nhiên cô bé thút thít,"Chị Tử Tri, chị và anh Trạch nhất định phải hạnh phúc nha."
Chu Tử Tri tiếp nhận hộp khăn giấy Thạch Lan đưa qua, rút hai tờ lau nước mắt cho cô bé,"Lau nước mắt đi nè, đừng khóc mà."
Cô gái nhỏ ngượng ngùng cúi đầu, Thạch Lan chen vào nói đỡ, hiện trường lại phát triển lên.
Tâm tình Chu Tử Tri khó có thể diễn tả bằng từ ngữ, cô hát thêm một ca khúc chào tạm biệt với các fans, ra phía hậu trường, Giản Dư đưa điện thoại để cô gọi Úc Trạch.
Âm báo máy bận, cô lại bấm phím gói, vẫn là đang trong cuộc gọi khác.
Suy nghĩ giây lát, Chu Tử Tri không gọi tiếp, điện thoại liền vang lên.
"Em mới nói chuyện với ai vậy?" Úc Trạch bên đầu kia nói,"Anh không gọi được."
Chu Tử Tri,"...... Em gọi cho anh đó."
Úc Trạch cười nhẹ lên tiếng,"Thật à."
"Thật mà." Chu Tử Tri xoa hai gò má nóng hổi,"Tiết mục quay xong rồi, em đã xem đoạn video kia, anh quay khi nào vậy hả? Sao không nói cho em biết?" Cô một chút chuẩn bị đều không có.
"Mới hôm trước thôi." Úc Trạch tỏ vẻ vô tội," Tổ tiết mục yêu cầu giữ bí mật mà."
Chu Tử Tri dở khóc dở cười, nếu bản thân Úc Trạch không tình nguyện, tổ tiết mục nói hết nước miếng cũng không có khả năng lay chuyển được anh.
"Biểu hiện của anh thế nào?" Úc Trạch hỏi,"Có nói sai gì không?"
Chu Tử Tri vào phòng nghỉ ngồi trong góc, khóe môi vểnh vểnh lên,"Không có, anh biểu hiện rất tuyệt."
Bên kia đang đi xuống bãi đổ xe, Úc Trạch đột nhiên dừng lại, khí lạnh toàn thân biến mất, ngây ngô cười vài tiếng.
Chu Tử Tri kỳ quái hỏi,"Không phải anh không tiếp nhận phỏng vấn sao?"
"Đó là trước đây, bây giờ khác rồi." Úc Trạch cười nói,"Bây giờ có em phải khác chứ."
Tiếng cười khàn khàn xuyên qua màng tai, trong nháy mắt kia, Chu Tử Tri cảm giác như có một dòng điện len lỏi toàn thân, từng đợt từng đợt hướng về trái tim.
Úc Trạch ngồi vào trong xe,"Anh gọi báo anh tan tầm rồi."
Nghe ra ý của anh, Chu Tử Tri nói,"Vậy anh về nhà nghỉ ngơi sớm đi."
"......" Úc Trạch nhíu mày,"Em không đến ăn cơm sao?"
"Không đi được đâu." Chu Tử Tri mím môi,"Em còn có hoạt động, chắc phải về muộn lắm, nên không đến được."
Cô nở nụ cười,"Ngày mai em đến tìm anh nha."
Người đàn ông vừa thấy mất mát được an ủi ngay lập tức.
Trong lúc chờ thợ trang điểm tẩy trang, nhân viên công tác ôm một bó hồng vào, bảo là nhân viên ở cửa hàng hoa đưa đến.
Trong bó hoa có kèm một tấm thiệp, Chu Tử Tri lấy ra xem, trên thiệp ghi ba chữ, ngày mai gặp.
Chữ viết mạnh mẽ hữu lực, cô rất quen thuộc.
"Giản Dư, cất hoa vào trong xe cho chị."
"Dạ." Giản Dư bước nhanh ôm bó hoa ra ngoài, đưa tới nhiều ánh mắt chiếu đến, au cũng biết hoa đến từ đâu.
Sáng hôm sau, Chu Tử Tri xuất hiện ở Liên Thân, tuy cô đã ngụy trang kín mít, vẫn bị nhận ra, nói chính xác là vừa vào cổng lớn, bảo an đã phát hiện, rất nhanh truyền khắp toàn bộ công ty.
Đây là lần đầu tiên Chu Tử Tri đến văn phòng Úc Trạch, cô ngồi trên sô pha, trước mặt là ly cà phê nóng hổi Triệu Như mới pha cho cô, hương thơm nồng nàn dễ chịu.
Úc Trạch vừa họp xong, quanh thân tản đầy khí lạnh cấm người đến gần nhưng khi nhìn thấy Chu Tử Tri lập tức biến mất không còn mảnh giáp, anh bước đến gần, cúi người ôm lấy Chu Tử Tri, lắc qua lắc lại.
Triệu Như rất biết thay ông chủ suy nghĩ, rón rén lui về sau, đóng cửa lại.
Chu Tử Tri ghé vào đầu vai Úc Trạch, cánh cửa vừa khép lại, cô bị nâng lên một cách vững vàng, lưng ngã xuống bàn, những cái hôn nồng nhiệt ùn ùn kéo đến.
Hai người ôm hôn một hồi lâu mới tách ra.
Úc Trạch vuốt ve cánh môi hơi sưng của Chu Tử Tri, ngón cái nhẹ nhàng cọ xát, lại nhịn không đặng cúi xuống yêu thương.
"Đủ." Chu Tử Tri chịu không nổi anh tiến công mạnh mẽ như thế, thẹn thùng đẩy đẩy, cách xa lồng ngực rắn chắc của anh một chút.
Úc Trạch khóa chặt ánh mắt, đáy mắt thâm trầm,"Em còn chưa thể thích ứng anh."
"Không phải," Chu Tử Tri quay mặt sang chỗ khác,"Em sợ mình xúc động thôi."
Cô lí nhí, mang theo quẫn bách rõ ràng.
Ngẩn người, Úc Trạch mím môi nhịn cười, một mặt chính sắc,"Em sẽ xúc động thế nào? Hử?"
Chu Tử Tri,"......"
"Em khát nước rồi."
Cô vừa nói ra, hô hấp lại bị đình chỉ.
Một lát sau, Úc Trạch chỉnh nhiệt độ điều hòa xuống thấp, lấy mấy quyển sách cho Chu Tử Tri xem,"Không muốn anh chở em đi vòng vòng à?"
"Không cần đâu." Chu Tử Tri cười nhìn anh,"Em đến chơi với anh mà."
Úc Trạch xoa xoa đỉnh đầu Chu Tử Tri.
Hôm đó Chu Tử Tri chỉ có một tiếng rưỡi rãnh rỗi, toàn thời gian cô dùng để đến bên Úc Trạch, không làm gì cả chỉ lẳng lặng ở bên cạnh nhìn anh làm việc.
Người ta thường nói khi người đàn ông chăm chú làm việc rất có sức hấp dẫn, chính xác như thế.
[ ăn ngay nói thật ] truyền bá, ratings vụt tăng trên diện rộng, đồng thời được phát lại trên những kênh đài khác nhau, đoạn phỏng vấn Úc Trạch chưa đến năm phút đồng hồ được đăng tải trên mạng liền gây sốt, bị netizen bầu chọn là video có tính đả kích FA nhất năm.
Nhân viên trên dưới Liên Thân đối mặt với ánh mắt hâm mộ bạn bè người thân, có khổ mà không nói nên lời, cái người trên video không phải ông chủ bình thường họ hay gặp đâu, bọn họ cũng sốc lắm, nếu không phải xác định đúng tên đúng người, bọn họ còn tưởng rằng ông chủ đã bị đánh tráo cơ.
Ông chủ ở công ty luôn luôn kiệm lời ít nói, mặt lúc nào cũng lạnh lùng, cũng không biết luyện kỹ năng nói lời thoại tình yêu hồi nào nữa.
Tiếp đến là chuyện Chu Tử Tri tiếp tục hợp tác với đạo diễn Vương Phú trong bộ phim sắp tới, đoàn đội vĩ đại, diễn viên thực lực từ chính tới phụ tề tụ.
Có người đàn ông yêu cô như vậy, sự nghiệp phát triển không ngừng, rất nhiều người đều nói cuộc đời cô quá viên mãn rồi.
Mọi người đều thấy Chu Tử Tri hiện tại có bao nhiêu may mắn, lại quên mất những khó khăn Chu Tử Tri từng trải qua.
Dư luận luôn là thế, chỉ phán xét những thứ phiến diện bên ngoài.
Người sợ nổi tiếng heo sợ mập, đó là một đạo lý từ xưa đến nay, Úc Trạch rất buồn bực, những bình luận của anh đều bị netizen tìm ra và liên tục quấy rầy, anh đành phải lén lút tạo một tài khoản khác.
Úc Trạch cũng không biết bình luận bằng tài khoản mới cũng bị Chu Tử Tri nhận ra, anh cũng không để ý phong cách viết lời bình của mình đều ngắn gọn xúc tích, gần đây đã biết bắt chước người khác để lại các biểu tượng thay lời.
Bí mật của anh chưa bị Chu Tử Tri khai quật, cô bắt đầu chú ý weibo mỗi ngày, tìm bình luận của Úc Trạch, sau đó yên lặng đọc đi đọc lại mấy lần.
Trước một ngày gia nhập đoàn phim, Kiều Nam mấy ngày vẫn không liên hệ đã chịu đến tìm cô, vào cửa đổi giày, câu đầu tiên cô nói lại là,"Mình với Trương Lập ly hôn rồi."
Trong giây lát, Chu Tử Tri không có phản ứng, cô nhất thời không biết nên nói cái gì, qua hồi lâu mới hỏi,"Lỗ mãng thì sao?"
Hai người ly hôn, con cái phải làm sao?
"Mình nuôi." Kiều Nam trên mặt vẫn bình tĩnh, không nhìn ra đau buồn "Mình với Trương Lập đã thỏa thuận."
Làm mẹ đơn thân, nửa đời sau trải qua thế nào?
Nhìn đứa bạn thân lâu năm, Chu Tử Tri thở dài, rót ly nước cho Kiều Nam,"Vậy hiện tại bạn ở đâu?"
"Mẹ mình lên ở chung với mình, tạm thời giúp mình chăm sóc Lỗ Mãng." Kiều Nam nói,"Mình cũng đã rời khỏi câu lạc bộ, muốn tự mở phòng tập thể thao."
Ly hôn chỉ là tạm biệt cuộc sống cũ, bắt đầu cột mốc mới.
Chu Tử Tri ngồi xuống bên cạnh Kiều Nam,"Mình chẳng hay biết gì cả."
"Bạn vừa ra khỏi cửa, rất nhiều ánh mắt dòm ngó, mình lại không muốn nổi tiếng lây, ly hôn không phải việc vui vẻ gì, mình không nói với ai chỉ nói cho bạn biết thôi đấy."
Thoải mái nói giỡn, Kiều Nam tỏ ý xin lỗi, mấy tháng trước cô vẫn ở chung, cự cãi với Trương Lập tối ngày, sức cùng lực kiệt nên không biết những tin tức kia, hai ngày nay mới nhìn thấy, tranh thủ rút thời gian qua đây một chuyến.
"Nhìn thấy bạn thế này, mình yên tâm rồi, hồi trước mình đã biết Úc Trạch thích hợp với bạn mà."
Chu Tử Tri trong lòng cảm khái, năm xưa, cô với Hà Duyệt Minh trong mắt không có người khác, hiện tại là người xa lạ, mà Kiều Nam cùng Trương Lập cãi nhau ầm ĩ, kết hôn sinh con, cô vốn tưởng rằng bọn họ có thể nắm tay đi suốt cuộc đời, kết quả lại ly hôn.