Mộc Trà cũng cảm thấy mâu thuẫn với chính suy nghĩ của mình, nàng cảm thấy mình chưa hiểu gì về Thiên Ý cả, nàng muốn giữ khoảng cách nhưng trái tim lại không nghe theo, cứ hết lần này tới lần khác lại bị Thiên Ý làm cho rung động.
"Tôi biết em cũng có cảm giác với tôi mà, dù sao thời gian của chúng ta vẫn dài, em cứ từ từ mà suy nghĩ".
Thiên Ý dịu dàng vuốt ve mái tóc của Mộc Trà, nhẹ nhàng đặt lên đó một nụ hôn. Thì thầm vào bên tai Mộc Trà.
"Dù sao thì em cũng không thoát khỏi tay tôi đâu".
Nghe đến đây Mộc Trà bất giác nổi da gà, phải chăng Thiên Ý đang ngầm ám chỉ với nàng điều gì đó.
Không biết có phải Mộc Trà gặp ảo giác hay không mà trong một khoảnh khắc nàng lại cảm thấy nụ cười của Thiên Ý có phần nguy hiểm và đáng sợ.
Khi nhìn kĩ lại thì chỉ còn nụ cười dịu dàng ngọt ngào trên môi Thiên Ý, Mộc Trà khẽ lắc đầu, có lẽ nàng đã suy nghĩ nhiều rồi.
*Ding dong dinh dong*
Chuông cửa reo lên từng hồi, Mộc Trà nhanh chân chạy ra ngoài. Nàng muốn vội vàng thoát khỏi bầu không khí ngại ngùng này.
"Xin chào, anh tìm ai ạ?" Mộc Trà hỏi.
Đứng trước mặt Mộc Trà là một chàng trai chắc cũng chạc tuổi nàng. Gương mặt rất đẹp trai kiểu baby, môi hồng, anh chàng để kiểu tóc rẽ ngôi giống trai Hàn. Tay anh ta cầm một bó hoa hồng.
"Chào cô, Tôi tìm Thiên Ý" Chàng trai khẽ gật đầu mỉm cười trả lời Mộc Trà.
"Anh là gì của cô chủ ạ?"
Mộc Trà dè dặt hỏi thêm.
"Tôi là bạn trai của cô ấy".
"Có thật không, sao tôi chưa từng thấy chị ấy nhắc đến?"
Thấy Mộc Trà hỏi nhiều mà lại chưa cho vào nhà anh ta lộ vẻ thiếu kiên nhẫn.
"Em gái hỏi nhiều thế, tránh sang một bên để anh vào nhà nào!"
"Ai vậy em?"
Thiên Ý cất giọng hỏi khi thấy Mộc Trà cứ đứng ở cửa mãi nên cô cũng tập tễnh đi ra xem.
"Chào em, Đã lâu không gặp, nghe tin em bị tai nạn anh liền tới thăm em, tặng em"
Chàng trai cười ngọt ngào chìa bó hoa về phía Thiên Ý. Hình ảnh đó giống như hai người là một đôi tình nhân vậy, trai tài gái sắc rất xứng đôi.
Xưng hô thân mật như vậy, Mộc Trà lộ ra vẻ mặt không vui, có khi nào từng cử chỉ thân mật trong những ngày qua của Thiên Ý chỉ là sự tự ngộ nhận của nàng. Đây mới chính là người mà Thiên Ý yêu.
Nghe tiếng nói vừa quen thuộc vừa xa lạ, lúc này Thiên Ý mới ngạc nhiên nhìn kĩ người đứng đối diện. Thấy rõ người đứng trước mặt là ai Thiên Ý khẽ nhíu mày biểu thị ra bộ mặt chán ghét.
Mộc Trà ở bên cạnh đã thấy rõ sự thay đổi trên sắc mặt của Thiên Ý, nàng càng khẳng định chắc chắn hơn là hai người này quen nhau.
"Tôi không quen hắn, em đuổi hắn về đi".
Thiên Ý nói xong lạnh lùng quay người đi vào trong nhà. Hoàng Nam cũng vội vàng chạy vào theo.
"Em vẫn giận anh sao? Anh xin lỗi, anh với cô ta chia tay lâu rồi, chúng ta quay lại với nhau nhé!"
"Sao anh biết tôi ở đây?"
Thiên Ý không vội trả lời mà lảng tránh sang vấn đề khác.
"Mấy hôm trước anh có gặp anh Lương ở sân bay, Nghe tin em bị tai nạn anh lo lắm, nên anh vội thu xếp công việc để về đây với em ngay. Đừng giận anh nữa mà!"
Từ đằng xa Mộc Trà đã trông thấy hết, chàng trai nhẹ nhàng nắm tay dịu dàng xoa tóc cô gái. Khi Hoàng Nam nói chuyện cả gương mặt ánh lên vẻ rạng rỡ và lúc anh ta nhìn Thiên Ý đó là ánh mắt dịu dàng, cưng chiều tràn ngập yêu thương. Đó không phải tình yêu thì là gì?.
Mộc Trà như chết lặng, trong đầu nàng hiện lên một kịch bản [nam chính phản bội nữ chính, sau khi biết chuyện nữ chính chia tay, nữ chính bị tai nạn thì quen nữ phụ (Mộc Trà), nữ chính trêu ghẹo nữ phụ. Sau khi chia tay nam chính cũng đã hối hận, biết việc nữ chính bị tai nạn nên anh ta đến thăm và muốn nối lại tình xưa]. Đúng là tình cũ không rủ cũng tới mà, Mộc Trà tự biên tự diễn rồi lại đau khổ với chính suy nghĩ của mình.
Mộc Trà trốn trong một góc nhà nhìn ra thấy hai người nói chuyện, không khí đã hòa hoãn hơn trước.
Vì Thiên Ý ngồi quay lưng, nên Mộc Trà không nhìn thấy được sắc mặt nàng, không biết Thiên Ý nói gì Hoàng Nam lại ôm cô vào lòng rồi cúi đầu xuống hôn Thiên Ý.
Từ góc đứng của Mộc Trà nhìn thấy một màn hai người hôn vô cùng cuồng nhiệt, Mộc Trà thất vọng rời đi đi mang theo trái tim hụt hẫng. Hóa ra là nàng ngộ nhận, càng nghĩ càng sầu não Mộc Trà chạy về phòng mình, đóng cửa lại rồi ngồi bệt xuống đất tựa lưng vào cửa mà thẫn thờ suy nghĩ.
Chút tình cảm mới chớm nở cứ thế mà bị dập tắt, hình ảnh Thiên Ý trong lòng nàng lúc này là một người bắt cá hai tay, trêu đùa con gái nhà lành. Xấu xa đến cực điểm.
5 phút trước.
"Cảm ơn anh, nhờ tôi phước lớn ông bà gồng gánh cho nên chưa chết, anh thất vọng lắm phải không? Người yêu cũ, hay phải gọi anh là tổng giám đốc Phúc An?".
"Anh xin lỗi vì những chuyện trước đây, nhưng anh yêu em, mình quay lại với nhau nhé" Hoàng Nam kéo Thiên Ý ôm vào lòng, Thiên Ý dùng hết sức đẩy Hoàng Nam ra, bất ngờ Hoàng nam cúi xuống thô bạo hôn vào môi Thiên Ý.
*Chát*
Âm thanh giòn rã vang lên, Thiên Ý tức giận tặng cho Hoàng Nam một bạt tai khiến hắn mắt thăng bằng loạng choạng lùi về sao.
Trên gương mặt điển trai in hình dấu năm ngón tay đỏ chót, không còn vẻ mặt thâm tình nữa mà thay vào đó là sự kinh ngạc đau xót tột độ.
"Anh quên rồi sao? Để tôi nhắc lại cho anh nhớ nhé, là ai đã lừa dối lòng tin của tôi. Anh nói anh chấp nhận kết hôn với tôi mặc kệ quá khứ của tôi thế nào, cũng nhờ mối hôn sự này mà anh một bước lên mây, được nhấc lên làm giám đốc của Phúc An, được một chân cạnh tranh ở vị trí người thừa kế tập đoàn. Rồi khi tôi xảy ra chuyện, tôi hạ mình van xin anh giúp đỡ thì anh vội trở mặt. Anh cặp với thiên kim tập đoàn khác nhằm củng cố địa vị của anh. Anh nói anh không hề yêu tôi, tôi chỉ qua là con tốt trong bàn cờ tham vọng của anh"
Thiên Ý khinh bỉ liếc nhìn Hoàng Nam đang cúi đầu đứng ở đó.
"Bây giờ anh có tư cách gì mà đòi quay lại, hay nói cách khác là vị trí của anh đang bị lung lay, anh sắp rớt đài rồi".
Hoàng Nam vội lắc đầu, hắn níu lấy tay Thiên Ý nhằm giải thích.
"Không có, chỉ qua lúc đó anh trẻ người non dạ bị cô ta quyến rũ, bao năm qua anh không lúc nào thôi nhớ về em, trái tim anh một lòng một dạ vẫn hướng về em mà"
"Vậy sao, anh mang trái tim anh ra đây cho tôi xem nào" Thiên Ý nở một nụ cười nguy hiểm rồi từ từ tiến lại gần.
Nhìn nụ cười của Thiên Ý, Hoàng Nam chợt cảm thấy nổi da gà, hắn run rẩy sợ hãi vô thức lùi về sau, chỉ có hắn biết nụ cười đẹp đẽ đó đáng sợ đến nhường nào.
Nếu hắn không lùi chỉ sợ Thiên Ý sẽ móc tim hắn ngay lập tức, hắn cũng từng nghe một vài tin đồn của Thiên Ý sau khi bị hắn từ hôn, nhưng hắn không tin.
Giờ phút này Thiên Ý giống như một ác quỷ từ địa ngục chui lên khoác lên mình nụ cười thiên thần.
Thiên Ý đưa ngón tay trêu đùa vuốt ve theo từng đường nét trên gương mặt điển trai đó, rồi lần theo xuống đến yết hầu, cô túm lấy cà vạt. Cổ họng khô khốc, Hoàng Nam khó khăn nuốt nước miếng theo từng chuyển động tay của Thiên Ý.
Hoàng Nam sợ Thiên Ý sẽ bóp cổ mình, hắn muốn phản kháng nhưng trên bảo dưới không nghe, cả người đơ ra vì sợ hãi.
Bất ngờ Thiên Ý siết lấy cà vạt kéo thấp xuống, ghé sát vào bên tai Hoàng Nam thì thầm "Tôi biết ý đồ của anh và của bọn họ, nói với họ: tranh thủ tận hưởng những ngày bình yên cuối cùng đi".
Bị cà vạt siết chặt cổ Hoàng Nam giãy giụa nhưng càng khiến hắn bị siết chặt hơn, cả khôn mặt đã đỏ bừng, Thiên Ý lúc này mới buông tay ra Hoàng Nam ho sặc sụa ra sức hít thở không khí tìm lại sự sống. Vừa rồi sức lực của Thiên Ý rất mạnh, Hoàng Nam tưởng như hắn sắp được đoàn tụ với tổ tiên rồi chứ.
"Về đi và đừng bao giờ lởn vởn trước mặt tôi nữa, nếu không muốn mất vị trí hiện tại".
Hoàng Nam vội vàng ngồi dậy, không kịp chỉnh lại trang phục cứ thế mà vụt chạy ra ngoài.
"Đứng lại" Nghe Thiên Ý gọi Hoàng Nam sợ hãi hít sâu một hơi rồi run rẩy quay người lại.
"Cầm hoa về đi" Thiên Ý lạnh lùng cầm bó hoa lên ném về phía Hoàng Nam. Hoàng Nam ôm bó hoa cắm đầu chạy thẳng không quay đầu.
Nhìn bóng lưng Hoàng Nam rời đi, bất giác Thiên Ý nở một nụ cười mỉa mai.
.....
8 năm trước, Thiên Ý 17 tuổi. Khi đó vẫn là ái nữ của tập đoàn Trường Thịnh.
Thiên Ý được gia đình sắp xếp đính hôn với Hoàng Nam khi cô tròn 20 tuổi.
Vì để bồi dưỡng tình cảm nên hai gia đình thường xuyên tạo cơ hội để đôi trẻ gần gũi nhau hơn.
Hoàng Nam cũng chủ động tiếp cận với Thiên Ý, hắn bày đủ trò tán tỉnh nhằm lấy lòng cô.
Dần dà cảm nhận được sự chân thành của Hoàng Nam, Thiên Ý cũng dần mở lòng hơn.
Thiên Ý không yêu Hoàng Nam nhưng vẫn chấp nhận đính hôn, ở trong cái vòng luẩn quẩn của giới hào môn thì tình yêu chỉ là một thứ rẻ mạt. Thích yêu thế nào cũng được nhưng nếu muốn kết hôn thì phải đặt lợi ích của gia tộc, của công ty lên trên đầu. Và liên hôn chính là nấc thang nhanh nhất giúp các tập đoàn công ty thăng tiến, gắn kết với nhau.
Khi Thiên Ý 20 tuổi, tập đoàn Trường Thịnh gặp biến cố lớn, cổ phiếu rớt giá, em gái khi đó 17 tuổi lại dính lùm xùm tai tiếng về tình cảm khiến công ty đã chao đảo rồi nay lại đứng trên bờ vực phá sản.
Mọi gánh nặng đổ dồn lên đôi vai nhỏ bé khiến Thiên Ý muốn gục ngã. Thiên Ý vứt hết tự tôn, sĩ diện, sự kiêu ngạo của bản thân đi cầu cứu Hoàng Nam người chuẩn bị cùng cô đính hôn, lúc này Phúc An đã có chỗ đứng vững chắc trong nước.
Lúc này hắn mới lộ mặt là một kẻ sở khanh, hắn thẳng thừng bội ước, phủ sạch mọi quan hệ với Trường Thịnh.
Quãng thời gian đó rất khó khăn, Thiên Ý phải bay đi bay lại giữa bước này với nước khác, công ty dần ổn định. Thiên Ý vẫn bận rộn với những chuyến bay.
Đến năm 21 tuổi đó là quãng thời gian tăm tối, tồi tệ nhất của cuộc đời Thiên Ý.
Thiên Ý lắc đầu cố gắng xua tan những hình ảnh ở trong đầu, rót thêm một ly rượu đưa lên môi nhấp, rượu hôm nay có vẻ dễ uống hơn mọi ngày.
Rót ly thứ hai chuẩn bị đưa lên miệng thì bị một bàn tay giữ lấy, là Mộc Trà. Thiên Ý buông ly rượu ra rồi lại rót vào một ly khác.
Thấy bên ngoài có vẻ yên tĩnh nên Mộc Trà mới đi ra ngoài xem thì mới biết Hoàng Nam đã đi từ bao giờ rồi, còn Thiên Ý thì đang ngồi uống rượu.
Hai người không nói gì cứ uống hết ly này đến ly khác.
"Em nhìn thấy những gì rồi?"
Mộc Trà chợt thấy chột dạ, không lẽ chuyện nàng nhìn trộm đã bị Thiên Ý phát hiện.
"Em chưa thấy gì cả"
"Thật sao? Sao mắt em lại đỏ?"
Để chứng minh suy nghĩ của mình là đúng, Thiên Ý liền vén tóc Mộc Trà ra lộ ra đôi mắt hoen đỏ.
Bị lật tẩy Mộc Trà bối rối vội lấy tay che rồi xoay mặt qua hướng khác.
"Không có, em bị bụi bay vào mắt thôi"
"Vậy sao?" Thiên Ý cũng không hỏi thêm điều gì, cô nâng ly rượu lên tiếp tục uống.
"Em không có gì muốn hỏi tôi sao?"
Mộc Trà phấn khởi trong lòng, nàng chỉ đợi câu nói này của Thiên Ý để giải đáp hết sự tò mò của nàng.
"Chị sẽ trả lời thật lòng chứ?"
"Còn phải tùy xem em muốn hỏi gì"
Thiên Ý ngả lưng ra ghế, tay khoác lên thành ghế trông vô cùng phóng khoáng.
"Chị quen anh ta sao?"
"Ừ" Thiên Ý không do dự mà trả lời ngay.
"Chị từng yêu anh ta?"
"Không "
Hai mắt Mộc Trà sáng lên vì phấn khích, nàng chưa vui được lâu thì Thiên Ý lại nói tiếp
"Chỉ xém nữa là kết hôn cùng anh ta thôi"
"Anh ta đẹp trai, nhà giàu, sao chị không quay lại với anh ta?"
"Sao em biết tôi không quay lại với anh ta"
Mộc Trà nhún vai lắc ly rượu trong tay "nếu chị đồng ý quay lại thì đã không ngồi đây mà buồn bã uống rượu thế này..."
"Em nói tiếp đi"
Thiên Ý tay chống cằm hứng thú nhìn Mộc Trà.
"Anh ta đẹp trai, cao to, có điều kiện. Mặc dù em không biết trước đây hai người có hiểu lầm gì, nhưng nhìn thái độ của anh ta đối với chị là biết anh ta vẫn còn tình cảm với chị, người đàn ông như vậy bây giờ hiếm lắm"
"Vậy sao?" Thiên Ý chỉ lạnh nhạt trả lời rồi lại chìm vào suy tư.
Rõ ràng Mộc Trà đã nói ẩn ý vậy mà Thiên Ý vẫn tỏ ra hờ hững. Là do Thiên Ý không hiểu hay cô cố ý không hiểu, Mộc Trà sắp không giữ nổi lòng hiếu kỳ nữa rồi.
"Em muốn tôi quay lại với hắn sao?"
Mộc Trà cúi đầu cắn môi không nói, nàng không biết trả lời sao chỉ biết khi Thiên Ý nói ra câu đó trong lòng nàng có chút cr giác mất mát.
Mộc Trà cảm thấy mình say thật rồi. Nàng thấy gương mặt của Thiên Ý đang từ từ phóng đại ở trước mặt mình, nàng không tránh cứ vậy nhìn khoảng cách hai người đang dần thu lại. Khi khoảng cách còn tầm 1cm bất ngờ nàng xoay mặt đi khiến Thiên Ý hôn trượt lên má.
"Vừa rồi em đã thấy hai người hôn nhau". Ngấu nghiến.
Đây mới là trọng điểm mà Mộc Trà muốn hỏi, nàng không muốn bị đem ra chơi đùa.
Thiên Ý bật cười, rõ ràng đây mới là trọng điểmaf Mộc Trà muốn hỏi, vậy mà nãy giờ nàng cứ vòng vo mãi.
"Sao em bảo em chưa nhìn thấy gì?"
Dường như nhận thấy mình đã quá phận, Mộc Trà cúi đầu giống như đứa trẻ làm sai. "Không có, em đi qua vô tình nhìn thấy thôi".
"Là lỗi của chị đã quá sơ suất..." Thiên Ý ghé sát mặt Mộc Trà, đưa tay lên vuốt ve đôi môi mềm mại của Mộc Trà, trong giọng nói mang theo chút ăn năn "để hắn chiếm hời rồi".
Nói rồi Thiên Ý nhẹ nhàng hôn lên đôi môi mềm mại của Mộc Trà, không cho nàng có cơ hội né tránh. Hương vị của rượu hòa quyện vào nhau. Nụ hôn này Thiên Ý đã thầm ao ước từ lâu, Thiên Ý giống như một nhà phê bình ẩm thực đang chậm rãi thưởng thức món ngon. Cảm giác mềm mại, hương vị ngọt ngào, khó trách Thiên Ý lại lưu luyến mãi không quên, ngày đêm mơ mộng.
Dưới tác dụng của rượu suy nghĩ của Mộc Trà cũng chậm theo, nàng vẫn đang ngẫm nghĩ đến những lời Thiên Ý nói thì bất ngờ bị hôn tới.
Lí trí muốn đẩy Thiên Ý ra nhưng cơ thể lại không nghe lời, Mộc Trà giống như con, thiêu thân cố chấp bay về nơi có ánh sáng, như con ong bay mình về nơi có mật ngọt. Mộc Trà muốn thời gian trôi chậm lại để cảm nhận rõ hơn, giây phút này nàng tình nguyện buông thả đắm chìm trong mật ngọt.
꧁꧂