Trước khi Mộc Trà ra ngoài, nàng đã cẩn thận lấy dụng cụ nẹp cổ chân cho Thiên Ý, mặc kệ sự phản kháng vô ích của cô.
Trước đó Thiên Ý không muốn đeo với lý do là nóng, đeo vào trông xấu, mất mỹ quan.
Mặc dù Thiên Ý đã hứa hẹn là hạn chế di chuyển nhưng Mộc Trà vẫn không yên tâm nên cứ đeo vào cho chắc, khi di chuyển thì cũng sẽ giảm bớt một phần đau đớn cho Thiên Ý.
...
Ở trong một căn phòng riêng sang trọng của nhà hàng. Người đàn ông trẻ tuổi ngồi trên ghế, tay lắc lư ly rượu đưa lên môi nhấp một ngụm
"Việc tôi giao, khi nào thì cô hoàn thành?"
"Mới có mấy ngày, anh vội gì chứ. Tôi cần thời gian để lấy được sự tín nhiệm của cô ấy"
Mộc Trà bình tĩnh trả lời, nàng cũng đã tự có tính toán ở trong đầu.
"Hai tuần, không thể lâu hơn được nữa"
"Được, mong đến lúc đó anh thực hiện lời hứa của mình"
Người đàn ông bước đến bên Mộc Trà rồi ngồi xuống bên cạnh nàng.
"Đương nhiên rồi nhưng mà..." gã ngừng lại, đưa tay lên vuốt ve khuôn mặt của Mộc Trà "nếu khó quá em có thể quay về phương án trước, tôi trước giờ chưa từng ép ai cả, nhất là với những cô gái xinh đẹp".
Mộc Trà vội đứng lên tránh bàn tay dơ bẩn của hắn, mặt gã biến sắc tỏ ý không hài lòng.
Mộc Trà biết, nàng chỉ là một quân tốt nhỏ bé trong bàn cờ, làm gì có sự lựa chọn nào khác nhưng sớm thôi nàng sẽ được tự do.
"Vậy tôi xin phép về trước, tránh để cô ấy nghi ngờ"
Nói rồi Mộc Trà vội vã rời khỏi phòng, chỉ còn lại gã đàn ông ngồi trên ghế, hắn nhìn nàng khẽ nở một nụ cười thâm hiểm.
Mộc Trà vừa rời khỏi thì lập tức một tên đàn ông khác bước vào, trông bộ dáng khúm núm thì có vẻ người này chỉ là tay sai cho gã ở trong phòng.
"Cậu chủ, lần này có tin tưởng được không?" tên tay sai đó dè dặt hỏi.
"Anh thấy cô ta thất bại khi nào chưa?"
Gã đàn ông suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu "Dạ chưa. Vậy nếu cô ta thành công, cậu sẽ tha cho cô ta sao?"
Người đàn ông đứng dậy tiến đến chỗ người tay sai, đưa tay vỗ vỗ bả vai hắn rồi đi vụt qua, gã tay chân lật đật chạy theo.
"Anh có thấy trước giờ những người tôi nhắm tới, có ai tôi buông tha cho chưa?. Về thôi, chờ nhận tin tốt của cô ta".
Mộc Trà trên đường đi về thuận tiện tạt vào siêu thị mua ít đồ, không biết Thiên Ý thích ăn gì nên mỗi thứ nàng lại mua một ít.
Mỗi thứ một ít thành ra lại đầy xe, Mộc Trà đẩy xe đi qua quầy bánh kẹo bình thường nàng sẽ đi qua luôn, nhưng hôm nay nàng lại dừng lại. Ngẫm nghĩ thế nào, Mộc Trà túm lấy mấy gói kẹo bỏ vào trong xe rồi nhanh chóng đi ra quầy thanh toán.
Cảm giác nóng ruột khi có người ở nhà mong, đã thế trước khi nàng đi Thiên Ý còn nhắn mau về sớm khiến Mộc Trà không dám chậm trễ.
Không nghĩ tới lại nhiều đồ như vậy Mộc Trà đành phải ngậm ngùi bắt taxi để về, dọc đường vừa ngồi nàng vừa ủ rũ lẩm nhẩm tính toán xem tổng thiệt hại của buổi mua sắm hôm nay.
Lúc đi gấp Mộc Trà quên không bảo Thiên Ý ứng tiền trước, nên mọi chi phí đều do nàng ứng tiền túi ra chi trả.
Không biết thì không đau lòng, một buổi mua sắm bằng cả tháng Mộc Trà ăn tiêu, bảo sao nàng lại không sót ruột. Chỉ có nghĩ đến lương tháng tới, Mộc Trà mới dần quên đi nỗi đau thất thoát về tiền bạc.
"Cô chủ, em về rồi"
Vừa vào đến cửa Mộc Trà đã hớn hở cất tiếng gọi Thiên Ý.
Cả buổi Thiên Ý chán chường nằm dài trên ghế, không có tâm trạng nào để làm việc.
Lúc Mộc Trà không có ở nhà, căn nhà lại trở lại vẻ trống vắng vốn có của nó trước kia, tĩnh mịch đến tẻ nhạt.
Không thể phủ nhận, mặc dù mới đến nhưng Thiên Ý đã vô thức quen với sự hiện diện của Mộc Trà trong căn nhà này, có nàng nơi đây bỗng chốc trở nên ấm áp và mới có không khí gia đình. Trước kia với Thiên Ý nhà chỉ là nơi để trú ngụ
Thiên Ý nằm bẹp trên ghế bày ra bộ dạng lười biếng mệt mỏi, khác xa với hình tượng giám đốc trẻ tràn đầy nhiệt huyết và năng lượng mỗi khi ở công ty. Cô ngóng Mộc Trà về giống như "ngóng mẹ về chợ" vậy, cả người như sắp hóa thành Hòn Vọng Phu rồi.
Nghe tiếng mở khóa cửa, Thiên Ý vội ngồi bật dậy mở laptop lên tập trung nhìn vào màn hình, thể hiện mình là một người bận rộn.
"Em về rồi sao?" Thiên Ý hỏi nhưng mắt vẫn chăm chú nhìn vào màn hình.
Nhìn hình ảnh Thiên Ý tập trung làm việc, Mộc Trà sững sờ.
Cặp kính nhỏ làm tô điểm thêm lên gương mặt của Thiên Ý vốn đã đẹp nay lại càng trở nên nổi bật hơn, mái tóc suôn dài được búi vội bằng chiếc bút bi vô tình làm lộ ra chiếc cổ thon dài và bờ vai thon gọn, hai bàn tay Thiên Ý nhẹ nhàng lướt trên bàn phím giống như đang múa vậy. Cả người toát ra vẻ thư thái trang nhã, không có điểm nào là giống với người đang làm việc cả.
Mộc Trà mải mê ngắm nhìn đến thẫn thờ, nàng tự hỏi liệu đây có phải vẻ đẹp của tri thức không. Tại sao nàng lại thấy tư thái khi làm việc của Thiên Ý toát lên vẻ đẹp quyến rũ mê người thế này. Trái tim thiếu nữ của Mộc Trà chưa từng rung động với ai bao giờ, vậy mà giờ phút này bỗng cảm thấy thổn thức.
Chờ mãi mà không thấy đáp lời Thiên Ý mới chậm rãi gỡ mắt kính xuống quay ra nhìn thì phát hiện Mộc Trà vẫn đang ngắm mình đến thất thần.
"Em có sao không, sao nhìn tôi chăm chú vậy?"
"À... Dạ...Em không sao" phát hiện mình thất thố, Mộc Trà ngại ngùng cười gượng cố gắng kiếm đại lấy một lý do để lấp liếm.
"Chị chưa uống thuốc sao?"
"Ừm, tôi bận làm nên quên mất".
"Vậy giờ chị uống luôn đi, không uống thì chân sẽ lâu khỏi"
Mộc Trà cầm lấy tay Thiên Ý, để thuốc vào tay cô. Thiên Ý khẽ giật mình, tay Mộc Trà hơi lạnh nhưng bù lại rất mềm mại Thiên Ý vô thúc nắm chặt tay nàng.
Mộc Trà ngượng ngùng rút tay lại, quay đi lấy cốc nước cho Thiên Ý. Thiên Ý đón lấy cốc nước rồi lại để trên bàn, lại tiếp tục ôm laptop.
Mộc Trà cũng đi làm việc của mình, việc ai nấy làm không khí trong nhà vô cùng hài hòa yên tĩnh.
Đống lộn xộn trong nhà rất nhanh đã được Mộc Trà dọn dẹp xong xuôi, tác phong làm việc của nàng tương đối tháo vát thi thoảng Thiên Ý lại đưa mắt nhìn quan sát nàng làm việc. Chẳng biết trùng hợp thế nào mà từ ngày Mộc Trà dọn đến dì giúp việc cũng xin nghỉ dài ngày luôn. Bây giờ Mộc Trà kiêm tất cả mọi việc dọn dẹp trong nhà.
Mộc Trà dọn dẹp xong mà vẫn thấy Thiên Ý đang gõ phím sợ Thiên Ý quên nàng lại chạy ra nhắc nhở lần nữa, nhưng đáp lại chỉ là lời ậm ừ cho qua của Thiên Ý.
"Cô chủ sợ thuốc đắng à?" thấy Thiên Ý cứ vòng vo mãi không chịu uống thuốc Mộc Trà mạnh dạn hỏi.
Đã hỏi đúng lại còn nói to, Thiên Ý hơi chột dạ chưa biết trả lời sao thì Mộc Trà vụt chạy đi, khi quay lại tay nàng cầm vài chiếc kẹo để vào tay Thiên Ý
"Cô chủ uống thuốc xong rồi ngậm kẹo sẽ không còn đắng nữa".
Nhìn đôi mắt long lanh đầy mong đợi của Mộc Trà, Thiên Ý cầm thuốc lên nhưng vẫn băn khoăn do dự. Mộc Trà lại tiến lên cầm lấy hai viên thuốc trên tay Thiên Ý, chắc chỉ còn lại thuốc đắng, thuốc dạng ngọt thì Thiên Ý đã uống rồi, "Để em đút thuốc cho cô chủ nhé!"
Khóe môi Thiên Ý hơi cong lên, cô cũng ngoan ngoãn phối hợp từ từ hé miệng ra.
Mộc Trà liền đút thuốc cho Thiên Ý rồi bưng cốc nước lên đưa cho Thiên Ý, Thiên Ý nuốt tất cả vào bụng, vị của thuốc rất đắng khiến Thiên Ý khẽ nhíu mày. Mộc Trà vội xé một cái kẹo đưa cho Thiên Ý, vị ngọt của kẹo hòa tan vị đắng của thuốc nên cơ mặt của Thiên Ý cũng dãn ra rất nhiều.
Mộc Trà đứng bên cạnh ngắm nhìn Thiên Ý ăn kẹo cũng thấy vui vẻ theo, hóa ra cô cũng sợ đắng giống như con nít vậy, phải dỗ bằng kẹo ngọt mới chịu uống.
Thiên Ý rất đẹp, nhất là tiếp xúc ở cự li gần nhìn còn đẹp hơn, đôi môi đỏ mọng chúm chím, hai má hồng phồng lên vì ngậm kẹo trông rất đáng yêu, nhìn đến đây Mộc Trà vô thức nuốt nước miếng.
Thiên Ý quay người qua, lần thứ hai bắt gặp vẻ mặt si mê của Mộc Trà nhìn mình, cô nhếch môi nở nụ cười vô cùng ngọt ngào.
"Kẹo ngọt lắm em có muốn thử không?" giọng điệu Thiên Ý nhỏ nhẹ quyến rũ như mời gọi Mộc Trà.
Mộc Trà vẫn đắm chìm trong vẻ đẹp ngọt ngào của Thiên Ý nên cũng không suy nghĩ được nhiều, nàng cầm một cái kẹo lên định bóc thì Thiên Ý vội giành lấy xé vỏ kẹo bỏ vào mồm. . Ngôn Tình Sủng
Mộc Trà còn đang ngơ ngác thì bất ngờ Thiên Ý hôn tới. Đùng, trong đầu Mộc Trà như có hàng ngàn quả pháo hoa đang nổ tung vậy, bất ngờ, sững sờ phấn khích. Thiên Ý khéo léo tách môi nàng ra rồi dùng lưỡi mình đẩy kẹo vào miệng nàng, trước khi dời đi còn không quên trêu trọc lưỡi nàng.
Mộc Trà chưa kịp hiểu chuyện gì thì Thiên Ý đã tách ra trong miệng của nàng chỉ còn lại vị ngọt của kẹo.
Thiên Ý nhìn Mộc Trà khẽ liếm môi, môi của Mộc Trà xác thực rất mềm, cô có chút tiếc nuối.
Thiên Ý mỉm cười ngọt ngào đưa tay lên nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi của Mộc Trà thì thầm vào tai nàng "có ngọt không?".
"Ngọt ạ" hơi nóng phả vào cổ khiến trái tim nhỏ bé của Mộc Trà không tự chủ được mà đập rộn ràng, nàng ngây ngốc cúi đầu trả lời khuôn mặt lúc này đã đỏ bừng đến tận mang tai.
"Tôi hay kẹo ngọt hơn" Mộc Trà xấu hổ đỏ mặt lên vì ngại rồi mà Thiên Ý vẫn không buông tha tiếp tục trêu ghẹo.
Mộc Trà lúng túng không biết trả lời sao, nàng rất muốn nói rằng môi Thiên Ý còn ngọt hơn kẹo rất nhiều nhưng nàng không dám.
"Ha ha ha trêu đùa em rất vui". Thiên Ý bất ngờ cười phá lên xua tay bảo nàng đi nghỉ ngơi đi còn cô tiếp tục công việc.
Nhìn bóng lưng Mộc Trà đi, Thiên Ý bất giác mỉm cười vươn lưỡi liếm môi nơi đó vẫn còn chút cảm xúc mềm mại đọng lại, có cơ hội phải thử lần nữa mới được.
Bất ngờ với suy nghĩ của mình, Thiên Ý vỗ vỗ mặt cho tỉnh táo rồi lại tập trung vào công việc.
Cửa vừa đóng lại Mộc Trà như người mất hồn tựa lưng vào cửa, đưa tay sờ lên ngực nơi trái tim nàng vẫn đang đập loạn lên. Rõ ràng là bị trêu ghẹo mà sao nàng lại có cảm giác hồi hộp phấn khích thế nhỉ. Mộc Trà không biết hình dung tâm trạng của mình lúc này là như thế nào nữa, rung động sao?
Nghĩ đến đây Mộc Trà khẽ nhếch môi cười nhạt không còn là dáng vẻ của cô gái nhút nhát khi nãy nữa. Mộc Trà đâu biết nơi sâu thẳm trong trái tim cô có một hạt giống nhỏ đang từ từ nảy mầm.
Mới phát sinh chuyện chạm môi, tối đó Thiên Ý lại nằm mơ, lần này hình bóng trong mơ rõ ràng hơn, Thiên Ý nhận ra đó là gương mặt của Mộc Trà. Nàng chủ động tiến lên đẩy Thiên Ý ngã xuống giường, ghim hai tay của Thiên Ý ở trên đầu chỉ bằng một tay, cả cơ thể nàng trực tiếp đè lên người Thiên Ý. Cơ thể mềm mại, hơi thở nóng dần, môi lưỡi gấp gáp tìm đến nhau, cơ thể hai người quấn lấy nhau chìm trong mộng ảo.
Thiên Ý giật mình vùng dậy sau cơn mơ, cô nhìn một lượt khắp phòng rồi khẽ thở dài không giấu nổi nỗi thất vọng. Nơi nào đó của cô đã sớm ẩm ướt, tỉnh dậy tinh thần cũng không được tốt. Có lẽ Thiên Ý giống như lời Hoài Thư nói, cô thiếu thốn tình cảm quá lâu nên sinh ra mơ mộng lung tung.
Từ hôm xảy ra sự kiện chạm môi đó, Mộc Trà vẫn giữ khoảng cách với Thiên Ý. Hạn chế tiếp xúc gần với cô.
Dần dà Thiên Ý cũng nhận ra điểm khác lạ của Mộc Trà.
Mọi khi ăn cơm sẽ ăn chung, nhưng bây giờ Mộc Trà lại kiếm lý do để ăn riêng, đến cả Tivi cũng chẳng buồn xem, làm xong việc là trốn biệt tích ở trong phòng.
Mộc Trà chuẩn bị đóng cửa Thiên Ý vội chặn lại rồi nhanh nhẹn bước luôn vào phòng.
"Em ghét tôi sao, sao lại trốn tránh tôi?" Thiên Ý hỏi
"Không có, em..."
Mộc Trà lúng túng không biết trả lời thế nào, quả thật mấy ngày qua nàng đều cố ý trốn tránh Thiên Ý, nàng sợ sẽ nảy sinh tình cảm với Thiên Ý. Nàng biết điều đó là không được nhưng đó là chuyện bắt buộc trong kế hoạch của nàng, nếu không sao nàng có thể tự do được.
"Em thích tôi sao?"
Bị Thiên Ý hỏi thẳng, Mộc Trà xém tí nữa là sặc nước bọt.
"Không phải" Mộc Trà vội vàng phủ nhận, tình cảm chứ có phải là bỏng ngô đâu mà muốn nở là nở được.
"Không phải sao em lại ngại ngùng khi thấy tôi"
Thiên Ý tiến lên áp sát Mộc Trà vào tường, không cho nàng cơ hội chạy trốn. Thật ra Thiên Ý chỉ đơn thuần muốn biết câu trả lời của Mộc Trà. Nhưng trong mắt nàng đây lại là hành động trêu chọc và không nghiêm túc.
"Chị...chị chân đau đứng lâu không tốt đâu"
Mộc Trà không nói là vội lảng sang chuyện khác. Nàng nhanh nhẹn dìu Thiên Ý vào phòng, dặt cô ngồi xuống giường cẩn thận rồi nâng chân Thiên Ý lên để kiểm tra.
"Chân chị sắp hồi phục rồi"
"Đến lúc đó em sẽ rời khỏi đây sao?"
"Vâng, em ký hợp đồng chỉ là chăm sóc lúc chân chị không tiện đi lại thôi"
"Vậy nếu chân cứ đau mãi em sẽ ở lại sao? hay là..."
Mộc Trà vội bịt miệng Thiên Ý lại, tránh không cho Thiên Ý nói những lời xui xẻo.
"Không cho chị nói lung tung. Chị có biết đôi chân này quí giá bao nhiêu không?".
Thiên Ý gỡ tay Mộc Trà ra, kéo nàng ngồi xuống ngay bên cạnh.
"Tôi không thích người khác ngắt lời hoặc che miệng khi tôi đang nói" Thiên Ý ngừng một chút quan sát sắc mặt Mộc Trà dần dần chuyển sang sợ hãi. "Nhưng em thì ngoại lệ, em có thể dùng hình thức khác để ngắt lời tôi".
Nói rồi Thiên Ý cũng thị phạm luôn, cô dịu dàng nâng cằm Mộc Trà lên rồi hôn xuống, vì quá bất ngờ với hành động đó Mộc Trà vẫn mở to hai mắt đầu kinh ngạc.
Mộc Trà bị dọa cho sợ hãi vội vàng đẩy Thiên Ý ra, rồi ra sức hít thở.
"Sao chị không nói gì với em mà cứ thế hôn vậy, chị bị nghiện à?"
Thiên Ý khẽ liếm môi đầy lưu luyến, mỉm cười quyến rũ nhìn Mộc Trà.
"Nếu xin phép em sẽ đồng ý sao?"
꧁꧂