Có Chồng Là Thần y

Chương 690




Yên Kinh.

Nam Cung Mộ Phong Lâm vẻ mặt âm trầm ngồi trên xe lăn.

Nam Cung Đức Triệu hết sức tức giận, đi đi lại lại trong phòng. "Hồ đồ, quá hồ đồ!" Nam Cung Đức Triệu tức giận phát run, ngực phập phồng không ngừng: "Thế mà con lại vụng trộm mang người đi..."

Nam Cung Mộ Phong Lâm vẻ mặt thản nhiên: "Con cảm thấy không có gì vấn đề gì cả, người của Lãng Hải Ninh làm việc... "Làm việc thế nào? Làm việc rất sạch sẽ, không dấu vết gì à, nhưng giờ cũng không phải lúc ra tay!" Nam Cung Đức Triệu tức giận cắt lời Nam Cung Mộ Phong Lâm. "Không lâu trước kia Lãng Hải Ninh đụng vào thần y Sở đến bây giờ thời gian dài như vậy chúng ta cũng không kiếm được gì, không được bổ cho phép mà con đã đi gây chuyện, quá ngu xuẩn! Hồ đồ!" "Sao tôi lại có đứa con không biết nhìn rõ vấn đề như vậy chứ? Con có nghĩ tới hậu quả nếu sự việc bại lộ chưa?”

Nam Cung Đức Triệu chán nản nhìn Nam Cung Mộ Phong Lâm. "Cho dù sự việc bại lộ thì đã sao? Lúc trước việc của Lãng Hải Ninh, thần y Sở nên đoán được ngay là tay chân của chúng ta, nhưng không phải là cái gì anh ta cũng không làm sao?" Nam Cung Mộ Phong Lâm lơ đễnh nói.

Nam Cung Đức Triệu nghe vậy có lẽ cảm thấy có lý. Ông ta trầm mặc một lúc lâu sau đó gương mặt âm trầm quét mắt nhìn Nam Cung Mộ Phong Lâm, hít sâu một hơi, giọng nói lạnh lùng. "Không cần biết như thế nào, từ giờ trở đi, chuyện này không có bất cứ liên quan gì đến con nữa, cho dù ai hỏi con cái gì con đều phải nói không biết, không phải con! Hiểu chưa?"

Nam Cung Mộ Phong Lâm nhíu mày, nhưng vẫn nhận lời. "Còn nữa, nếu đã làm thì phải làm cho sạch sẽ, Vương Văn Biên cũng không cần giữ lại nữa đâu."

Giọng Nam Cung Đức Triệu lạnh lùng. Cho dù thế nào thì cũng không thể để lại nhược điểm gì trong chuyện này!

Trước tiên bọn họ phải xử lý sạch sẽ việc này đã Nam Cung Mộ Phong Lâm lên tiếng trả lời, liền lấy ra điện thoại từ trong ngực.

Trên số pha, Vương Văn Biên không ngừng run rẩy, vẻ mặt ngưng trọng.

Anh ta đã gọi rất nhiều cuộc cho người giải quyết việc ở phía bên kia, nhưng không cách nào gọi được, cho nên trong lòng vô cùng không yên tâm.

Ngay vào lúc anh ta do dự không biết làm cái gì bây

Ngoài cửa truyền đến động tĩnh nhỏ.

Thần kinh Vương Văn Biên lập tức căng thẳng, đột nhiên đứng dậy nhìn về phía ngoài cửa sổ, cả kinh nói: "Ai Rất nhanh sau đó, một người đàn ông toàn thân mặc đồ đen lắc mình nhảy vào trong.

Vương Văn Biên thấy thế sắc mặt liền trầm xuống. Anh ta đề phòng lui về phía sau vài bước, hỏi: "Anh là ai? Đang làm gì? Là ai phái anh tới đây?"

Người mặc áo đen cười lạnh một tiếng: "Có người bỏ tiền ra muốn mạng của anh!"

Vương Văn Biên nghe vậy liền chạy đi theo bản năng. Nhưng tốc độ của người mặc áo đen nhanh hơn, đã sớm đoán được hành động của đối phương: "Khuyên anh một câu, đừng uổng phí sức lực làm gì, anh trốn không thoát đầu."

Nói xong, anh ta lấy ra một con dao găm từ trong lòng ngực, quơ qua quơ lại, thân dao phản xạ ra một luồng ánh sáng lạnh.

Vương Văn Biên sợ hãi toàn thân run rẩy, nớm nớp lo sợ cầu xin: "Anh trai à, có phải anh nhầm rồi không? Nếu anh muốn tiền thì tôi có, anh muốn bao nhiêu? Muốn bao nhiêu cũng được, chỉ cầu xin anh tha cho tôi một con đường sống...

Người mặc áo đen cười lạnh ra tiếng: "Ngại quá, anh đưa không nổi đâu."

Nói xong, bàn tay cầm con dao găm của người mặc áo đen liền giơ cao lên, cầm thẳng về phía lồng ngực Vương Văn Biên. "A!"

Vương Văn Biên hét thảm lên một tiếng, theo bản năng nhạm chặt hai mất, chờ đợi tử thần sắp đến.

Lach cach!

Chỉ nghe thấy một tiếng giòn vang.

Đúng lúc này đột nhiên nghe được một tiếng kim loại rơi xuống đất. Ngoài ra còn có một âm thanh nhẹ của kim bạc rơi. "Hả?" Người bịt mặt sửng sốt, lập tức ý thức được điều gì, quay đầu nhìn về phía ngoài cửa. Chỉ thấy trong đêm đen có một bóng người đi tới. Sở Quốc Thiên lạnh lùng nhìn hai người trong phòng, không nói gì. "Anh là ai!" Người bịt nhăn mặt lại hỏi.

Sở Quốc Thiên cười lạnh một tiếng, trầm giọng nói: "Anh không có tư cách biết."

Người bịt mặt lên tinh thần đề phòng, quát khẽ: "Đừng xen vào việc của người khác! Nếu không thì anh sẽ phải chết"

Người nọ nói xong, trong nháy mắt liền nhặt con dao gầm rơi xuống đất lên, xoay người lao thẳng về phía Sở Quốc Thiên.