Có Chồng Là Thần y

Chương 689




Phịch!

Chỉ thấy Sở Quốc Thiên lại đột nhiên nhấc chân một lần nữa, hung hăng đá vào đầu gối của chân bên kia, trực tiếp bức người này quỳ trên mặt đất.

Trong nháy mắt tiếng kêu thảm thiết của người đàn ông cao to đã vang vọng khắp thung lũng. "Nói cho rõ ràng, ai sai anh làm ?" Sở Quốc Thiên nhấc chân dẫm lên vai anh ta, nghiến răng nghiến lợi hỏi.

Người đàn ông run lên vì đau, trả lời với vẻ kinh hoàng. "Chuyện này... Chuyện này... Chuyện này không liên quan gì đến tôi, tôi chỉ lấy tiền làm việc, chỉ... chỉ nghe lệnh trói cô Lâm ở đây mà thôi, còn lại chúng tôi không hề làm gì nữa cả." "Tôi hỏi anh, ai sai anh làm việc, ai sai anh tới đây!" Sở Quốc Thiên gầm lên một tiếng, sắc mặt âm trầm.

Người đàn ông cao to nhất thời bị dọa cho run rẩy, chảy cả nước tiểu.

Vẻ mặt anh ta hoảng sợ nói: "Anh trai tha mạng cho tôi, tha mạng cho tôi, tôi sai rồi, tôi nói... cái gì tôi cũng nói. " "Là Vương Văn Biên sai tôi làm, là Vương Văn biên... " Người đàn ông nhịn cơn đau nói. "Vương Toàn?" Sở Quốc Thiên nhăn mày: "Vương Văn Biên là ai?" "Là trợ thủ của Lãng Hải Ninh." Người kia lắc lư run rẩy nói ra miệng. Nghe được hai chữ Lãng Hải Ninh cơn giận của Sở

Quốc Thiên trong nháy mắt liền tăng vọt. "Hóa ra là ông ta! Nam Cung, là nhà Nam Cung!"

Giờ khắc này quanh thân Sở Quốc Thiên bao phủ một tầng ý lạnh, hai mắt tràn ngập sát khí.

Thế mà lại là nhà Nam Cung! "Anh trai ơi, tôi thật sự chưa hề làm gì, tôi không làm gì cô Lâm cả, tôi chỉ nhận tiền làm việc thôi, xin anh tha cho tôi.”

Người đàn ông cao to vội vàng cầu xin tha thứ. "Anh dám bắt cóc vợ tôi thì đã không còn đường sống rồi!" Giọng nói Sở Quốc Thiên lạnh lùng.

Người đàn ông nghe vậy thì nhất thời sợ hãi liên tục kêu rên: "Tôi sai rồi, tôi sai rồi, cầu xin anh cho tôi một con đường sống đi..."

Phịch!

Mặt Sở Quốc Thiên bình tĩnh, tung ra một cú, đá bay người này đi, anh ta bay thẳng ra phía sau, nên mạnh lên tường. "Lại để cho tôi nhìn thấy anh một lần nữa thì sẽ là cái chết đấy

Sau khi nói xong Sở Quốc Thiên vội vàng đi tới trước mặt Lâm Thanh Di, vẻ mặt thân thiết: "Không có việc gì chứ, khiến cho người bị sợ hãi rồi, xin lỗi em."

Lâm Thanh Di bị dọa sợ không nhẹ, tuy rằng trước kia đã từng trải qua một lần, nhưng chuyện như vậy lại xảy ra một lần nữa thì vẫn cô sẽ sợ hãi.

Sở Quốc Thiên giơ tay cởi dây thừng trên người Lâm Thanh Di. "Em không sao, anh đừng lo lắng!" Lâm Thanh Di cố gắng áp chế cơn run rẩy trong đáy lòng.

Sở Quốc Thiên thở dài, nhẹ giọng nói: "Về sau sẽ không như vậy nữa, sẽ không bao giờ xảy ra chuyện này lần thứ ba nữa."

Lâm Thanh Di há miệng thở dốc, cuối cùng cười nói: "Không sao, chúng ta trở về đi."

Sở Quốc Thiên không nói gì nữa, ôm lấy Lâm Thanh Di, đặt cô lên xe: "Được, anh đưa em về nhà." Xe chạy như bay thẳng một đường về nhà, rất nhanh đã về đến cửa nhà Lâm Thanh Di.

Trên mặt trợ lý và bảo vệ đều lo lắng, đang đứng tại chỗ, Quách Tiên Nhan cũng trùng hợp đi qua đây. "Tổng giám đốc Lâm, cô không sao chứ." Trợ lý sốt ruột vội vàng đi đến bên người Lâm Thanh Di, mặt đầy quan tâm hỏi.

Lâm Thanh Di nhìn qua, ra hiệu cho đối phương yên tâm. "Anh." Quách Tiên Nhan đã đi tới, lập tức nhìn qua Lâm Thanh Di đang bước xuống từ trên xe, nhẹ nhàng thở ra: "Chị dâu không sao chứ."

Lâm Thanh Di sửng sốt, ngượng ngùng gật đầu: "Không sao." "Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi." Quách Tiên Nhan đáp lời. "Tìm vài người chăm sóc cho Thanh Di." Sở Quốc

Thiên đứng một bên nói. "Vâng!" Quách Tiên Nhan lên tiếng trả lời.

Em về nghỉ ngơi cho tốt đi." Sở Quốc Thiên quay đầu nhìn Lâm Thanh Di nói. "Anh muốn đi đâu?" Lâm Thanh Di bất an nhìn Sở

Quốc Thiên. "Việc riêng thôi, em yên tâm." Sở Quốc Thiên thở ra một hơi, đáy mắt có một tia sáng âm u lóe qua. "Hôm nay em bị kinh hãi rồi, thời gian cũng không còn sớm, mau nghỉ ngơi đi." "Được, vậy anh chú ý an toàn đấy..." Lâm Thanh Di cắn môi dưới nói.

Sở Quốc Thiên vuốt cằm, gương mặt trầm mặc, rời đi cùng Quách Tiên Nhan