Thừa dịp trong lúc Nhậm Duẫn Phi gọi điện thoại, Trọng Dã kéo tay cô đến cửa phòng thay đồ nữ.
Trọng Dã cắn chặt răng đẩy cô vào phòng: "Đi vào đợi, em không gọi thì không được đi ra!"
Anh xoay người, lại bị Sơ Nặc giữ chặt cổ tay áo sơmi, môi anh đào khẽ run, ôn tồn khuyên anh: "Em... Em đừng đánh nhau, khiến bọn họ rời đi là được."
Thiếu niên cuồng vọng dường như tiếp nhận mệnh lệnh, bóng dáng cao lớn tạm dừng một lát, ngữ khí nói chuyện cũng không còn tàn nhẫn như vừa rồi.
Trọng Dã không quay đầu lại, lạnh nhạt khiến người ta không nghe ra bất cứ cảm xúc gì: "Được, em không đánh nhau, chị đi vào đó trước, bao giờ em kêu mới được ra."
Nghe thấy anh đáp ứng, Sơ Nặc mới chậm rãi buông tay ra, xoay người đi vào phòng, ngồi trên ghế nhỏ, trong gương phản chiếu lại dung nhan kiều diễm của cô.
Cô vẫn lo lắng Trọng Dã không khống chế được, giờ khắc này anh như con báo điên cuồng đang cố áp chế lửa giận.
Tuy rằng trước đây cô vì anh mà cãi lại Trọng Trạch, nhưng đáy lòng cô cũng biết rõ, Trọng Dã thật sự có chút vấn đề.
Năm cô 13 tuổi, vừa tới Trọng gia tháng thứ nhất, cô đã thấy qua bộ dáng Trọng Dã hung ác mất khống chế.
Khi đó Trọng Dã mới 12 tuổi, đem đối phương còn đang sống sờ sờ đánh gãy xương.
Cô vẫn nhớ rõ lúc ấy trong mắt anh chằng chịt tơ máu, đấm xuống từng quyền trí mạng, căn bản không quan tâm đối phương sống hay chết, một mực chỉ muốn phát tiết.
Anh nổi điên, hoàn toàn mất đi lý trí, như một cỗ máy thô bạo không hề có tình người.
Cuối cùng ba Trọng cho hai vệ sĩ thật khoẻ mới kéo được anh ra, kết quả đối phương đã gãy hai cái xương sườn, còn Trọng Dã thì bị nhốt lại, một tuần không được gặp ai.
Cũng từ lúc ấy trở đi, cô mới cố tình giữ khoảng cách với Trọng Dã, ở nhà sẽ tránh né anh, rất hiếm khi mới cùng anh nói chuyện.
Cô thừa nhận, đời trước Trọng Dã phạm tội và bị xử bắn, có một nửa là do cô sai.
Nếu cô nói cùng anh thêm mấy câu thì có sao?
Ít nhất anh cũng sẽ không cô độc như vậy.
Trong mắt cô tràn ngập hối hận, nhưng đồng thời cũng thấy may mắn. Một mình cô chờ đợi trong phòng thay quần áo, nếu Trọng Dã đã đáp ứng cô sẽ không đánh người thì chắc chắn anh sẽ giữ lời.
Dù sao từ trước tới nay, anh vẫn rất nghe lời chị gái.
Cô đối xử tốt với anh, quan tâm anh, anh đều biết.
10 phút đã trôi qua, bên ngoài yên tĩnh có chút không bình thường, cô thậm chí còn không nghe được bất kỳ âm thanh gì trong tiệm.
Cô vừa định ra ngoài nhìn thử, bỗng nghe thấy tiếng gõ cửa.
Sau đó là giọng nói khàn khàn lạnh như băng: "Thay quần áo đi, về nhà."
Tuy rằng cách một cánh cửa, Sơ Nặc vẫn có thể cảm nhận được cơn giận còn sót lại của Trọng Dã, cô cái gì cũng không hỏi, tập trung thay quần áo của mình.
Sau đó mở cửa phòng ra, giương mắt chỉ thấy anh đang dựa lưng vào tường, không khí thô bạo xung quanh khiến người ta không dám tới gần.
Sơ Nặc cũng rất sợ hãi nhưng cũng chỉ có thể đi lên trước, mềm nhẹ gọi anh: "Trọng Dã, em không sao chứ?"
Trọng Dã môi mỏng khẽ nhếch, không phát ra bất cứ thanh âm gì, trong mắt cuộn trào vũ bão, ngực phập phồng kịch liệt, tiến lên kéo tay cô đi ra ngoài.
Thiếu niên cao 1m82 cố tình giảm bớt tốc độ, để cho cô đuổi kịp mình.
Sơ Nặc ngây ngốc bị lôi đi, chân không ngừng nện bước theo anh.
Trong tiệm còn có mấy nam sinh cô không quen nhìn cô đầy ẩn ý, khóe miệng còn cười như có như không.
Cô thậm chí còn không có cơ hội xin lỗi quản lí đã bị Trọng Dã kéo đến đầu đường, sau đó bị anh nhét vào ghế phụ Lamborghini.
Trọng Dã mặt vô biểu tình khởi động động cơ, ngón tay thon dài đặt lên tay lái.
Nhưng cô gái bên ghế phụ không để ý nhiều như vậy, chỉ lo lắng về tốc độ lái xe của Trọng Dã, sau đó nhắc nhở anh giảm tốc.
"Em chạy chậm một chút, phía trước có xe!"
"Trọng Dã, Trọng Dã, giảm tốc đi, em chạy chậm thôi, đừng nóng nảy."
"Em dừng xe, chị choáng đầu quá... Muốn nôn..."
Dù cô đã ở Trọng gia được mấy năm, nhưng số lần ngồi xe thể thao cũng không nhiều, bình thường ra ngoài đi học đều ngồi tàu điện ngầm, nào chịu nổi tốc độ không muốn sống của Trọng Dã.
Lamborghini dừng trước một công viên nhỏ, Sơ Nặc liền giơ tay lên vuốt ngực.
Cô còn phải an ủi chính mình: Được rồi, Sơ Nặc, dừng xe rồi, mày không thể nôn ra chỗ sạch sẽ như vậy.
Bất ngờ là Trọng Dã lên tiếng trước, khẩu khí vẫn lãnh đạm đông cứng như vậy: "Đừng đi làm nữa, ở nhà đi."
Cô ngẩn ra, ngơ ngác hỏi: "Quản lí nói không thuê chị nữa sao?" Quả thật xảy ra việc này, là ai cũng sẽ làm như thế, nghĩ vậy cô liền áy náy.
Trọng Dã cũng không thèm hỏi ý kiến, chỉ muốn thông báo cho cô: "Không, là em thay chị xin nghỉ. Về sau chị đừng đi nữa."
Thiếu niên 16 tuổi bá đạo ích kỷ, ánh mặt trời xuyên qua kẽ lá chiếu lên gương mặt đầy phẫn nộ của anh.
"Không sao đâu, chị có thể che mặt mà." Cô cho rằng Trọng Dã chỉ đang lo lắng chuyện này sẽ phát sinh lần nữa, muốn khiến anh yên tâm.
"Nghe không hiểu sao? Em bảo chị ở nhà." Trọng Dã buồn bực xoa xoa huyệt Thái Dương, anh thật sự không muốn nói chuyện với cô.
Ghế phụ không còn truyền đến giọng nói mềm nhẹ ngọt ngào nữa, cô cúi đầu cắn chặt môi, gương mặt có vẻ tái nhợt.
"Chị thiếu tiền sao?"
Trọng Dã chọc trúng nỗi đau của cô, huyết sắc trên mặt cô bỗng rút đi, đôi môi vô lực tái nhợt, cô rũ đầu xuống, một chút tự tôn cũng không còn.
Ai mà nghĩ được, cô 13 tuổi đã được đưa tới Trọng gia, vậy mà lại vì thiếu tiền mà phải ra ngoài làm thuê.
Trọng gia như một cung điện tráng lệ huy hoàng, nhưng cô không phải công chúa, không có tư cách hưởng thụ đãi ngộ đó.
"Chị ngốc à, bị Phương Cẩm Mai lấy tiền, chị cũng không biết tìm em hay ba lấy lại sao? Thật vô dụng..." Trọng Dã nhắc tới người kia liền buồn bực, đấm một quyền vào tay lái, "Trọng Trạch! Trọng Trạch cũng sẽ cho chị mà."
Cô cúi đầu trầm mặc một lúc lâu, sau đó mới yếu ớt lẩm bẩm, "Em có biết duỗi tay đòi tiền rất khó không?"
Trọng Dã chưa từng chìa tay ra xin tiền, tất cả thẻ ngân hàng, siêu xe phiên bản giới hạn, chức hội viên VIP ở các quán bar đều do ba Trọng "bồi thường" cho anh.
Việc Trọng nhị thiếu có tiền tiêu xài phóng túng bên ngoài dù sao cũng liên quan tới thể diện tài chính của Trọng gia.
Cô chẳng qua chỉ là kẻ ăn nhờ ở đậu, dựa vào giao tình của ba mình cùng ba Trọng trước đây mới có thể được đem về nuôi nấng, mới không đến mức bị ném vào cô nhi viện.
Anh móc ví ra, lấy thẻ đen đặt vào trong tay cô.
"Em làm gì vậy?" Cô kinh ngạc nhìn anh, rồi lạil nhìn hoa văn rực rỡ lấp lánh trên tấm thẻ.
Trọng Dã không lên tiếng, thật ra anh cũng khinh thường hành động này của mình.
Anh chỉ không muốn cho cô đi làm thêm, bên ngoài rất không an toàn.
Cô thiếu tiền, anh cho cô tiền, chẳng phải đây là giải pháp hoàn mỹ nhất sao.
Nhiều năm ăn nhờ ở đậu đã đè nặng khiến lưng cô phải cong dần, cô có thể tưởng tượng được một khi mình nhận thẻ Trọng Dã đưa, nếu Phương Cẩm Mai biết sẽ dùng từ gì để vũ nhục cô.
Mấy năm nay, nghe còn chưa đủ hay sao?
"Không!" Bên tai dường như vang lên giọng nói chanh chua của Phương Cẩm Mai, "Không! Không cần! Em lấy lại đi, đây là thẻ của em, chị không thể cầm."
Trọng Dã nhíu mày, anh không hài lòng với việc cô chưa suy nghĩ thêm đã từ chối, lạnh lùng nói: "Em bảo chị cầm!"
"Không, em cầm lấy, chị không cần." Gương mặt cô trở lên nghiêm túc, đem thẻ đen một lần nữa nhét trở lại tay Trọng Dã, thì thầm: "Đây là tiền của Trọng gia, chị không thể dùng, em cầm đi."
Mười sáu năm qua, đây là lần đầu tiên anh muốn trao đi ý tốt lại bị đẩy về.
Thấy cô phân chia ranh giới rõ ràng khiến trong lòng Trọng Dã nháy mắt co chặt, cổ họng khó chịu phát đau.
Trọng Dã không hiểu, anh chỉ vừa mới học được cách biểu đạt sự quan tâm để ý đối với một cô gái, vậy mà luôn bị cô hoặc là nói trắng ra, hoặc là khéo léo từ chối.
"Thời điểm chị quản em lại không có thái độ như vậy." Gương mặt anh tuấn hiện lên ý cười khinh mạn, "Không phải luôn miệng nói chị là chị của em sao?"
Sơ Nặc ghé mắt nhìn anh, ôn tồn nói: "Trọng Dã, không giống nhau."
Trọng Dã hừ nhẹ một tiếng, oán trách: "Ha, lại không giống nhau, giống hay không giống đều là do chị quyết định."
Cô đau đầu phức tạp quan sát biểu tình tối tăm của anh, mềm giọng nói: "Chị thật sự không sao mà, một năm nữa chị thành niên sẽ dọn ra khỏi Trọng gia, không giống em, cả đời này đều phải ở Trọng gia, không thể bị Phương Cẩm Mai bắt được nhược điểm."
"Cho chị tiền cũng là nhược điểm?" Còn cái gì mà sau khi thành niên liền dọn khỏi Trọng gia, thà rằng cô đừng nói, nói ra chỉ khiến anh càng thêm tức giận.
Sơ Nặc xoắn chặt tay, đem lời nói trong lòng nhất thời phun ra: "Phương Cẩm Mai tuy rằng ngoài miệng ác độc, nhưng vẫn đang chịu đựng em, bởi vì em là con trai ruột của ba Trọng, vẫn đang ở trong cái vòng kia của bọn họ, vì thế bà ta sẽ cố gắng giả bộ hào phóng. Nhưng đối với Trọng gia, chị không là gì cả."
Anh trầm giọng nói sự thật: "Nhưng Trọng gia cũng đã chăm sóc chị rất nhiều năm."
"Phải! Chị luôn cảm kích Trọng gia đã nuôi chị đến tận bây giờ." Cô gật đầu gật đầu, điều này cô không thể phủ nhận, cười nhạt nói: "Cho nên chị thật lòng hy vọng em sống tốt, hy vọng Trọng gia cũng vậy, bởi vì chị... Thật sự không có gì có thể báo đáp lại Trọng gia."
Đời trước cô vì Trọng gia mà kiếm tiền trả nợ, cũng xuất phát từ cái tâm lý này.
Lúc ba Trọng đem cô từ ổ sói hang hổ mang về, đó đã là phúc đức ba đời của cô.
Mất mát hiện lên trong mắt anh, yết hầu cũng nóng rát khó chịu, loại cảm giác này cực kỳ xa lạ.
Trọng Dã tức cười, gằn giọng nói: "Ha, bởi vì điều này, cho nên gần đây chị mới đối xử tốt với tôi?"
"Không phải..." Sơ Nặc thay đổi cách nói, lẩm bẩm: "...Không phải chỉ bởi vì cái này."
Cô hỗn loạn trả lời không rõ, lại bị anh hiểu thành cô đang cam chịu thừa nhận.
Cũng khiến cho anh hiểu ra, cô thật sự không có tình cảm gì khác với mình.
Anh hận, hận loại ảo giác ấm áp khiến anh dần dần mê luyến.
Khi một con báo cuồng dã xuất kích thì không chết cũng sẽ bị thương, cho dù có là một thiếu niên đã che giấu cảm tình của mình nhiều năm cũng vậy.
Chẳng qua người chết là anh, bị thương cũng chính là anh.
Thiếu niên đang ở trong độ tuổi phản nghịch, anh dùng sức nắm chặt tay lái, trầm mặc một lúc lâu, sau đó lấy di động gọi cho Nhậm Duẫn Phi.
Nhậm Duẫn Phi nghe điện thoại, nhàn nhã nói: "Nhị thiếu, cậu đem xe tớ đi, đừng quên đem nó về."
"Đêm nay chờ tớ ở Bất Dạ Thành."
"CMN! Cậu nói gì? Cậu được khai thông rồi? Không làm hòa thượng nữa?"
Anh cố ý ở trước mặt cô tỏ vẻ chẳng hề để ý, cười tà tứ: "Không phải cậu nói có mấy cô gái mới tới sao? Tớ đi nhìn một chút, nếu nghe lời thì mang đi thuê phòng."
"Đệt, cậu thật sự thông suốt rồi. Đến đến đến, giao cho tớ, tớ đi sắp xếp."