Một trăm ly trà sữa khiến nhóm nhân viên bận chóng mặt.
May là tiệm trà sữa quy mô không nhỏ, bằng không làm không nổi lượng công việc lớn như thế.
Trọng Dã chọn vị trí an tĩnh bên cạnh cửa sổ, vừa vặn bao trọn được bóng hình xinh đẹp của cô vào trong mắt.
Có điều trước mắt phải tìm cách giải quyết vấn đề một trăm ly trà sữa.
Trọng Dã lấy di động, mở WeChat nhắn tin cho Nhậm Duẫn Phi.
【Tí nữa mang vài người tới phố ăn vặt ở quảng trường Nam một chuyến.】
【Ý gì? Phố ăn vặt????】
【Tớ vừa gọi một trăm ly trà sữa.】
【ĐM, cậu muốn uống đến chết à, uống nhiều mệt thận lắm đấy.】
【Cậu mẹ nó nhanh lăn ra đây! Tớ mà bắt được cậu ở quán bar, ông đây đập chết cậu!】
【Đến, đến, đến. Ngài là tổ tông của tớ được chưa.】
Giải quyết xong vấn đề trà sữa, Trọng Dã đem điện thoại ném lên bàn. Anh nhìn cô gái đang lóng ngóng tính tiền, nhìn cô khách khí lễ phép mỉm cười, đặt đơn cho khách.
Cô thiếu tiền sao?
Vì sao lại tới nơi này làm part-time?
Trọng gia cũng không phải không nuôi nổi cô.
Trọng Dã không tự chủ được rút ví ra, trong ví chứa đầy thẻ ngân hàng.
Anh tùy tiện chọn lấy thẻ đen không giới hạn, nhưng tay vừa cầm thẻ liền tạm dừng động tác, hai ba giây sau dùng sức nhét thẻ trở lại.
Đệt!
Trọng Dã, mày đang muốn không danh không phận bao dưỡng cô ấy sao?!
Thiếu niên nắm chặt tay, tức giận mắng mình khốn nạn.
Mẹ anh vì không danh không phận, kết cục mới bị nhốt vào bệnh viện tâm thần.
Trọng Dã bực bội day lung tung trên trán, anh luôn như thế, có khi quá mức xúc động mà hành động bất chấp hậu quả, điều này khiến anh khó chịu đến mức hận không thể đấm tường cho hả giận.
Quả nhiên, Trọng Trạch nói không sai, anh thật sự bị tâm thần.
******
Hai mươi phút sau, tiệm trà sữa đổi ca, Sơ Nặc có thể nghỉ ngơi một giờ, sau đó lại làm từ 4 giờ đến gần 7 giờ tối thì tan tầm.
Cô đến phòng thay đồ thay quần áo, vừa đổi xong liền nhận được tin nhắn Trọng Dã gửi tới.
【Lát nữa ăn cơm ở đâu? Cơm Tây?】
Sơ Nặc sững sờ ngồi trên ghế nhìn tin nhắn, đáy mắt chứa đầy phiền muộn.
Cô có thể lý giải được tính tình Trọng Dã không ổn định, dễ giận dễ tan, lại không hiểu nổi hành động của anh.
Cô không nói cho anh biết mình ở đâu, anh liền lao lực tìm bằng được cô.
Anh tới đây oanh liệt gọi một trăm ly trà sữa, sau đó nhạt nhẽo ngồi cho hết thời gian.
Sơ Nặc không hiểu suy nghĩ của Trọng Dã, cô đoán có thể là vì mấy hôm trước mình ôm anh nên mới vậy.
Có lẽ Trọng Dã cảm giác được có người đối xử tốt với anh, cho nên anh cũng sẽ quan tâm người khác sao?
Dù sao cũng tốt, cô vui mừng nghĩ, ít nhất Trọng Dã đã biết trên thế gian này vẫn còn những điều ấm áp.
Cô làm chị, thấy em trai đang tích cực thay đổi tất nhiên cũng sẽ vui vẻ.
Cô vừa định trả lời tin nhắn, Trọng Dã lại nhắn tới một tin:【Tùy chị chọn.】
Cô nghĩ nghĩ, đáp:【Ăn mì đi. Gần đây có một quán ăn rất ngon.】
Đối phương lời ít ý nhiều:【Được, ăn mì.】
Cô lại gõ thêm mấy chữ: 【Em có thể ra ngoài trước chờ chị không? 】
Trọng Dã:【Được.】
Sơ Nặc nặng nề thở ra một hơi, đặt đồng phục vào tủ quần áo có tên mình, sau đó sửa sang lại tóc tai.
Cô không phải chột dạ, chỉ là sợ đồn đãi vớ vẩn.
Cô cùng Trọng Dã đi ra ngoài, cả người cô gánh vác trọng trách to lớn thế nào không cần nói cũng rõ.
Trải qua một lần trọng sinh, cô càng cảm quý trọng hiện tại, bình tĩnh mà sống, không muốn lặp lại bất cứ sai lầm gì.
******
Quán ăn chỉ dùng mấy tấm bạt giản dị màu xanh đắp lên, tổng cộng có tám cái bàn, ông chủ cùng bà chủ hai người đang nhanh nhẹn thu dọn bàn ghế.
Trọng Dã biểu tình phức tạp, lấy ánh mắt hoài nghi nhìn cảnh vật xung quanh.
Anh thậm chí muốn hỏi có phải ông chủ không có giấy phép kinh doanh không.
Lại nhìn cô gái vẻ mặt đầy chờ mong đối diện mình, cực kỳ hứng thú đề cử cửa tiệm này với anh, khen tay nghề ông bà chủ.
"Cửa hàng này lần trước chị đã ăn qua, thật sự không tồi. Canh bà chủ nấu không thua gì khách sạn 5 sao. Mỗi ngày đều có rất nhiều khách hàng từ xa cố ý lái xe tới đây..."
"Vì sao lại đi làm công?" Trọng Dã đánh gãy lời cô, nói thẳng vào vấn đề.
Sơ Nặc không thể làm bộ nghe không thấy, không biết nên đáp lại như thế nào.
Muốn che đậy một lời nói dối cần cả nghìn lời nói dối khác.
Cô rất hiểu đạo lý này.
"Trọng gia không nghèo đến mức không nuôi nổi một học sinh lớp 11." Anh nhìn chằm chằm, không bỏ lỡ bất cứ biến hóa gì trên mặt cô dù là một tia rất nhỏ.
Sơ Nặc nỗ lực trấn định, duy trì bộ dạng bình tĩnh.
Nhưng ánh mắt thiếu niên đối diện rõ ràng không cho phép cô nói dối nửa lời.
Cô biết mở miệng thế nào đây, chẳng lẽ cùng Trọng nhị thiếu nói, từ trước tới nay cô luôn sống dựa vào tiền trợ cấp cho người nhà của liệt sĩ sao.
Phương Cẩm Mai vẫn luôn quản lý chi tiêu của Trọng gia, sẽ không bỏ tiền nuôi dưỡng một người ngoài.
Về phần Trọng Dã —— ít nhất trong người anh chảy dòng máu của Trọng gia, cũng là Trọng nhị thiếu gia.
Cô chưa bao giờ nói, cho nên những người trong Trọng gia không ai biết.
Trọng gia chịu thu nhận cô, cho cô đi học, chỗ ăn chỗ ở, đó đã là ân tình lớn lao.
"Không có gì." Cô ra vẻ nhẹ nhàng, cười cười lắc đầu, "Chẳng qua thứ bảy rảnh rỗi nên chị ra ngoài làm thêm, vừa làm việc vừa được nghỉ ngơi, vậy cũng tốt mà."
Trọng Dã nhướng mày, môi mỏng khẽ mở, giọng khàn khàn hỏi: "Ba biết chưa?"
Sơ Nặc hoảng loạn lắc đầu: "Không, không biết. Em đừng nói cho ba Trọng." Cô chắp hai tay lại, "Xin em đó, ngàn vạn lần đừng nói chuyện này, cầu xin em."
Một khi ba Trọng biết mình làm thêm, chắc chắn sẽ đi tìm Phương Cẩm Mai tranh cãi.
Sơ Nặc không hy vọng người nhà Trọng gia cãi nhau, chỉ cần chờ cô tốt nghiệp cấp 3, bước vào đại học là có thể dọn ra ngoài ở.
Nhưng mà trước lúc đó, cô thật sự không muốn ba Trọng đã bận sứt đầu mẻ trán còn phải nhọc lòng về chuyện của mình.
"Khụ khụ." Trọng Dã mất tự nhiên mà ho nhẹ.
Thiếu niên không được tự nhiên dời mắt, cô đang làm nũng với anh sao?
Cô không nên dùng ngữ khí đáng thương như vậy nói chuyện với anh.
Như vậy sẽ làm anh hiểu lầm, cô còn có tình cảm khác với anh.
Thiếu niên lạnh lùng theo thói quen, mặc dù quan tâm nhưng miệng lưỡi vẫn không cách nào thay đổi: "Người ở đây rất hỗn tạp, chị nên tìm công việc khác."
Sơ Nặc lại tương đối vừa lòng với công việc hiện tại, xem xét lại ưu điểm: "Ừm... Chị thấy vẫn tốt mà, cũng chỉ có tiệm trà sữa nhận học sinh làm thêm vào thứ 7, một giờ 20 tệ, như vậy nửa ngày là có thể kiếm được 100 rồi."
Trọng Dã nhớ tới tiệm trà sữa gần quán nướng, giữa mày hơi nhăn nói: "Về sau buổi tối thứ bảy chị tan làm, em... Bảo bác Trương lái xe tới đón chị."
Anh đem bốn chữ "em tới đón chị" nuốt lại vào họng.
Nhậm Duẫn Phi nói không sai.
Đàn ông mà có tâm tư là xong đời rồi.
Cô vội xua xua tay cự tuyệt: "Không, không cần. Không cần tới đón, chỗ này có tàu điện ngầm và bến xe buýt, chị có thể tự mình đi về."
Đùa gì vậy, xe Trọng gia dùng để đón đưa là Rolls-Royce đó! Hôm nay cô lên xe thì ngày mai cũng có thể lên luôn đầu trang báo Hoằng Nam.
"Đổi xe." Trọng Dã mẫn cảm, cũng biết cô băn khoăn cái gì.
"Cũng không cần." Cô nghiêm túc trịnh trọng lại lần nữa từ chối, "Chị có thể tự mình về nhà, nếu em bảo bác Trương tới đón, chẳng phải ba Trọng sẽ biết sao?"
Trọng Dã nhìn cô miệng lưỡi nghiêm chỉnh kiên trì từ chối, vừa rồi cô muốn anh giữ bí mật, là đầu óc anh nóng lên, suy xét không cẩn thận.
"Hai phần mì nước 34 hào đã xong!" Giọng ông chủ to lớn vang vọng ra từ bếp.
Sơ Nặc nắm chặt phiếu số, vừa muốn đứng dậy bê mì qua đã bị Trọng Dã đè lại, rút số trong tay cô ra, trầm giọng nói: "Quá nặng, để em đi."
Cô sửng sốt, sau đó mỉm cười, nụ cười đánh thẳng vào trái tim anh.
Trọng Dã cảm nhận được tim mình đập liên hồi, dù cho anh có cứng rắn như thiếc thì khi đối mặt với cô gái trông như búp bê sứ cũng sẽ không chịu nổi.
Sơ Nặc vui mừng ngồi trở lại vị trí.
Xem ra Trọng gia sẽ không phá sản, cô không cần vào giới giải trí, Trọng Dã sẽ không sa đọa đến nỗi nổi điên giết người.
Nhớ lại những bi kịch đã phát sinh đời trước cô vẫn còn sợ hãi.
Nhưng mà hiện giờ, mọi việc đều đang tiến triển theo hướng rất tốt, không phải sao?
******
Cô có ý mời anh ăn mì.
Trọng Dã không biết cách nói chuyện cùng con gái, cho dù biết cũng sẽ không nói, chỉ nghe cô tận tình khuyên bảo anh chị gái mời em ăn cơm là chuyện đương nhiên, muốn anh cho cô chút mặt mũi.
Được, anh yên lặng đem bóp da đút vào trong túi, dù sao cũng là cô gái anh để ý, cho cô mặt mũi vậy.
Trở lại tiệm, Trọng Dã ngồi còn chưa nóng chỗ, Nhậm Duẫn Phi đã mang theo ba người tới dọn trà sữa.
"Cậu mẹ nó tới dọn trà sữa mà cũng phải lái Lamborghini tới sao?" Trọng Dã liếc ra ngoài cửa sổ, bên ngoài phố ăn vặt là siêu xe màu xanh phiên bản giới hạn thu hút không ít người vây quanh chụp ảnh chung.
Anh lại liếc Nhậm Duẫn Phi một cái, cái tật xấu khoe khoang này không biết khi nào mới có thể sửa.
Nhậm Duẫn Phi kéo Trọng Dã ngồi lên ghế mây đối diện, cười nhạo anh kẻ tám lạng người nửa cân: "Ui, Nhị thiếu, cậu không nhìn lại bản thân mình lúc chọn Ferrari để lái ra cửa ha."
"Cút, ông đây hơn nửa tháng không chạm vào xe rồi." Nhắc tới việc này anh liền nóng nảy, hiện tại đi đâu cũng đều do bác Trương đưa đón, không thì sẽ đi tàu điện ngầm.
Nhậm Duẫn Phi vỗ đùi cười to: "Ha ha ha ha, để tớ đoán nhé, cậu đối nghịch với ba, không trở về nhà nên chìa khóa xe bị tịch thu rồi?"
Khuôn mặt Trọng Dã xanh mét, lông mày cau thành một đường, anh không phải loại người mặc cho người ta xâu xé. Mỗi khi về nhà, Trọng Trạch cùng Phương Cẩm Mai tìm mọi cách dẫn anh đi Tứ viện kiểm tra tinh thần, ai mà chịu nổi.
"Anh Dã, Bất Dạ Thành có vài cô em mới tới, đêm nay đi xem không?" Nhậm Duẫn Phi là hạng hoa hoa công tử điển hình, có không ít bạn gái, cũng muốn khuyến khích Trọng Dã nên có thêm vài cô gái bên người.
"Xem cái gì? Xem mặt rắn của ai nhọn hơn sao? Không thèm." Trọng Dã lãnh đạm không dao động, Nhậm Duẫn Phi rủ rê cũng chưa lần nào thành công.
Nhậm Duẫn Phi sớm đoán trước Trọng Dã sẽ nói như vậy, đổi chủ đề: "Hoa hồng lần trước rốt cuộc cậu muốn tặng cho ai vậy? Không phải hoa khôi Nhất Trung sao?"
Nghe vậy, ánh mắt Trọng Dã liền dời về phía cô gái xinh đẹp không gì sánh được bên quầy tính tiền, một lúc sau mới lưu luyến thu hồi ánh mắt.
Anh nhẹ gật đầu, đáp một chữ: "Đúng."
Nhậm Duẫn Phi căn bản không tin, kích động hỏi lại: "Đệt, không thể nào! Tớ cũng nói như vậy mà, sao lại đưa sai?"
Trọng Dã cũng không biết sao Nhất Trung lại để Diệp Nhiêu làm hoa khôi, anh còn tưởng rằng học sinh Nhất Trung học nhiều nên choáng váng, bị cận 1800 độ mất rồi.
Đột nhiên, bên quầy tính tiền truyền đến tiếng pha lê vỡ vụn cùng tiếng rống của một gã nát rượu.
"Nhanh lên! Bảo cô lấy rượu mà mẹ nó còn nói nhảm nhiều như vậy?!"
"Xin lỗi tiên sinh, nơi này là tiệm trà sữa, không bán rượu."
"M... Mặc kệ! Mang rượu tới, bằng không cô ra đây, bồi anh đây uống một chén."
"Xin lỗi tiên sinh, ngài uống say..."
Cô gái trước quầy bị doạ sợ lui về phía sau hai bước, cô không nghĩ người ở quán nướng bên cạnh uống say sẽ tới tiệm trà sữa phát điên.
Gã đầu trọc nắm chặt nửa chai bia vỡ nát, trên cánh tay phải xăm hình con rồng, dùng phần sắc nhọn chỉ vào cô: "Không ra đúng không? Toàn bộ con phố này đều dưới trướng của tao, mày không ra tao sẽ cho người dẹp luôn cửa tiệm này!"
Gã đầu trọc kia còn không bỏ qua, trực tiếp đá vỡ bình hoa trang trí bên ngoài tiệm trà sữa, mảnh sứ vỡ nát đầy đất, quần chúng xung quanh không ai dám tới gần.
Quản lí sợ cửa hàng bị phá nát, vội chạy ra, toát mồ hôi lạnh nói: "Vị tiên sinh này, cô ấy chỉ là học sinh cấp 3, không thể bồi ngài uống rượu."
"Mẹ mày cút! Tao muốn cô ta ra bồi rượu, mày ra có tác dụng gì!" Gã trọc túm lấy cổ áo quản lí, sau đó quăng ngã quản lí trên mặt đất.
Gã trọc hướng về phía quán nướng vẫy tay, lập tức có bảy tám tên côn đồ cầm gậy gỗ chạy tới đập phá.
"A!" Sơ Nặc kinh hô một tiếng, có người từ phía sau đem cô kéo xuống dưới quầy tính tiền.
Cô xoay người đối diện với thiếu niên đang cận kề bùng nổ, anh cực lực áp chế lửa nóng trong ngực mình, khắc chế ngữ khí: "Chị bị ngốc sao? Còn ngây ra đó nhìn! Đánh phải chị thì làm sao bây giờ!"
Cô không phải không né, chỉ là bị doạ sợ, chân không nhúc nhích nổi.
"Nhị thiếu, có gọi người không?" Nhậm Duẫn Phi gọi điện thoại cho Trọng Dã.
"Gọi! Con mẹ nó! Ông đây muốn cho bọn nó tỉnh rượu! Bồi lũ khốn đấy uống!"