Tịnh Nguyệt thực sự phục sát đất hệ tư duy và trí tưởng tượng phong phú của Mạc Vũ Hải.
Chẳng trách nãy giờ anh cứ quai quái, hỏi nhiều như thế hóa ra là vì chuyện này.
Cô rất muốn đặt bát xuống mà đấm vào mặt anh mấy cái.
Nhưng hiện tại Mạc Vũ Hải đang là người bệnh, cô không chấp nhặt với anh.
Vừa thổi nguội cháo cho Mạc Vũ Hải, vừa đút anh ăn rồi trả lời.
“Lúc trước có một tiểu thịt tươi rất thích em, ngày nào cũng mua bánh cho em ăn sáng, sau đó cậu ấy bệnh, em đến chăm vài lần là quen rồi.”
Sau đó hình như thấy mình nói chưa đủ, còn bồi thêm một câu.
“Cậu ấy tuy không cao bằng anh nhưng rất ngoan, rất chiều em.”
Sau đó nói một câu như muốn anh nghe lại như không muốn anh nghe thấy.
“Còn hơn anh.”
Thật ra, chẳng có tiểu thịt tươi nào ở đây hết.
Gia đình Tịnh Nguyệt ngoài cô ra còn một em trai, ba mẹ cô thường đi du lịch với nhau, để lại cô với của nợ đó ở nhà.
Thằng bé có bệnh gì tất nhiên cũng là cô lo.
Nói ra câu này chủ yếu là trêu chọc lão già trước mặt chút thôi, ai bảo anh lớn rồi còn lắm miệng.
Vốn nghĩ Mạc Vũ Hải không dễ lừa như thế.
Nhưng cô vừa nói xong, mới đưa thìa cháo lên thì liếc qua đã thấy anh sắp khóc luôn rồi.
Cô cũng không biết Mạc Vũ Hải trước giờ dễ khóc như này.
Hay là cô trêu hơi quá rồi?
Đúng hai giây sau, nước mắt Mạc Vũ Hải mất kiểm soát mà rơi lã chã, rơi xuống ướt cả một mảng chăn trắng phía dưới.
Mặt mũi như phủ một lớp phấn hồng, trông tủi thân vô cùng.
Tịnh Nguyệt cũng ý thức được bản thân đã quá lời.
Dù gì Mạc Vũ Hải cũng ở bên cô từ bé, cô đòi gì được nấy, cái gì cũng cho cô, bây giờ cô lại khen người khác, nói người ta chiều chuộng cô, nói người ta tốt hơn anh, dĩ nhiên là khiến anh buồn.
Vốn dĩ chỉ muốn đùa anh chút, nhưng nói như vậy khác nào gạt bỏ Mạc Vũ Hải qua một bên.
Vừa hôm qua thú nhận có thích anh, hôm nay lại khen ngợi người khác trước mặt anh, còn nói anh không bằng.
Lời này đả kích Mạc Vũ Hải đến đơ người.
Tịnh Nguyệt không nghĩ anh sẽ khóc, giờ thấy mỹ nam rơi lệ cô cũng bối rối không biết làm gì cho phải.
Mất một lúc mới định thần lại, cô cũng chỉ có thể ngồi lên giường, bên cạnh anh.
Nhưng càng khiến cô không ngờ hơn là, Mạc Vũ Hải thế mà nhích xa cô, giống như không muốn cô lại gần.
Tóc anh nuôi dài, thả xuống khiến Tịnh Nguyệt không thấy được khuôn mặt anh, nhưng nghe tiếng anh khóc rấm rức như kia, cô cũng tưởng tượng ra rồi.
Cũng…đáng yêu.
Khoan, giờ không phải lúc nghĩ chuyện này, giờ phải dỗ cho thiếu nữ này ăn hết bát cháo, sau đó uống thuốc mới là cấp tốc.
Tịnh Nguyệt không hai lời trước tiếp đứng lên, đi tới chỗ Mạc Vũ Hải đang ngồi sau đó ngồi xuống.
Sau đó dùng hai tay giữ chặt khuôn mặt anh, nói một câu vô cùng táo bạo.
“Anh mau nín khóc, ăn hết cháo rồi uống thuốc cho em, nếu không đừng trách em cắn mặt anh!”
Mạc Vũ Hải nghe xong câu này vẫn còn rất giận dỗi, quay mặt qua hướng khác, nhỏ giọng thách thức.
“Không ăn, em chăm người khác thì dịu dàng, nhưng đối với anh lại hung dữ.”
Sau đó lí nhí nói.
"Anh cũng buồn mà, ca còn chưa đủ ngoan, chưa đủ chiều em à? Sao còn có tiểu thịt tươi..."
Anh vừa dứt câu, Tịnh Nguyệt liền cúi người, cắn một cái dứt khoát vào má trái Mạc Vũ Hải, để lại một vết đỏ trên khuôn mặt anh.
Lúc đó không biết cô nghĩ gì, dường như nghĩ chưa đủ trị anh liền nói thêm một câu ý tứ sâu xa.
“Đừng nghĩ em không dám làm, em xem sau này còn ai chăm anh ốm như em.”
Sau đó cô vẫn bình thản bước xuống giường, ngồi vào ghế bên cạnh, cầm bát cháo gà lên tiếp tục cho anh ăn.
Mạc Vũ Hải cũng thật không ngờ lời nói cô táo bạo, hành động còn táo bạo hơn.
Mặt anh giờ đỏ như cà chua chín.
Sau đó cũng ngoan ngoãn ngồi lại chỗ cũ, nghiêm chỉnh ăn uống đầy đủ rồi uống thuốc.
Thoáng cái đã tới giữa trưa, Tịnh Nguyệt cho Mạc Vũ Hải uống thuốc hạ sốt, đo nhiệt kế cho anh xong, xác định đã hạ nhiệt thì lại đỡ anh nằm xuống, còn sợ điều hòa trong phòng lạnh mà cẩn thận kéo chăn cho anh.
Mạc Vũ Hải dường như không nỡ để Tịnh Nguyệt rời đi, kéo áo cô lại mềm mỏng nói.
“Em sắp thi rồi, toán có chỗ nào không hiểu thì hỏi anh, anh bây giờ đỡ rồi, có thể giải bài cho em.”
Tịnh Nguyệt tuy cũng muốn để Mạc Vũ Hải nghỉ ngơi, không muốn phiền hà anh.
Nhưng nghĩ tới mấy lời giải không đâu vào đâu trên mạng, lại nghĩ câu hỏi của cô cũng chỉ có hai ba bài thì đồng ý.
“Được, em cũng chỉ có hai bài, cần hỏi anh, phần tham số và lượng giác."
Sau khi mang qua cho Mạc Vũ Hải xem qua, cũng chỉ 15 phút là giải xong rồi, lời giải rất chi tiết.
Quả nhiên là gia sư độc quyền lâu năm, đáng tin hơn trên mạng nhiều.
Sau đó dặn dò Mạc Vũ Hải đôi ba câu thì cô xách túi tính về nhà ăn cơm rồi chiều lại qua trông anh tiếp.
Nhưng Mạc Vũ Hải lại mượn cớ anh bị ốm, còn nhắc lại chuyện sáng nay cô nói sẽ ở lại qua đêm nay luôn, nếu cần thì ở lại tới lúc anh khỏe lại.
Hơn nữa tay nghề của dì Vương rất tốt, sau đó Mạc Vũ Hải còn hứa chút nữa sẽ làm trà vải cho cô, nếu không dậy nổi thì sẽ nhờ dì Vương.
Tịnh Nguyệt suy đi tính lại một hồi cuối cùng cũng không chịu nổi cám dỗ từ trà vải mà đồng ý.
Không phải do cô ham ăn tục uống, mà là do đồ ăn của nhà anh rất ngon, đi đâu cũng không tìm được.
Ba anh có trồng một vườn trà nhỏ, sân sau còn có một vườn cây ăn quả và thảo dược.
Giờ đang là mùa vải, vải nhà anh lại đặc biệt ngon.
Như thế cũng là do cây vải sau nhà mê hoặc quyến rũ cô, cô ăn uống rất điều độ, sao có thể chỉ vì miếng ăn mà cái gì cũng bằng lòng?
Dù nói là qua nhà chăm bệnh nhưng cô thấy ở nhà anh còn thoải mái hơn ở nhà cô.
Cô thực sự nghi ngờ có khi nào mình là con ruột cha mẹ anh, còn anh chỉ là con nuôi thôi?